Phúc Tấn Bị Bệnh
“Bối. . . . . . Bối lặc gia!”
“Cái gì?”
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ở phủ Nội Vụ, một giây kế tiếp, cánh tay Đôn Hoa liền bị nhéo mạnh, hắn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương
nhếch nhác đang thở hổn hển, trừng hắn bằng ánh mắt ai oán, sau đó yếu
ớt nói: “Bối lặc gia, Lam Đề chờ bên ngoài rất lâu, tại sao ngài còn
không ra?”
Nữ nhân này có bệnh thần kinh à, cư nhiên. . . . . . Làm nũng với hắn? “Ngươi giở trò quỷ gì thế?”
“Do ngài đang giở trò quỷ gì đó, đồ ăn Lam Đề chuẩn bị cho Bối lặc gia cũng nguội lâu rồi, nếu ngài cô phụ tâm ý Lam Đề, Lam Đề sẽ rất đau lòng.”
Nàng tựa như không có sức lực dựa vào cạnh vai hắn, sau lưng lập tức đưa tới một đống tiếng hút khí của nam tử, có vài người bóp cổ tay than thở, có vài người vẫn còn không cam lòng khẽ nguyền rủa ra tiếng, điều này làm
cho Đôn Hoa ý thức được rốt cuộc Lam Đề đang làm gì, không ngờ nàng dám
—— coi hắn như bia đỡ đạn!
Nữ nhân khá lắm, đủ can đảm! Đôn Hoa
cũng không đẩy nàng ra, chỉ là thấp giọng nói: “Thì ra ngươi không có
hứng thú với những nam nhân khác trong phủ Nội Vụ, ngược lại có hứng thú với ta, đúng không?”
Lam Đề tiếp tục giả vờ biểu tình ai oán, nhưng giọng trả lời không giống như vậy: “Do ngươi ép ta.”
Ngày đầu tiên nàng giúp hắn đưa đồ ăn liền phát hiện hắn đang giở trò, hắn
buộc nàng không thể không phản kích, đối mặt với một bầy nam nhân ở đây
đều mơ ước nàng kiêm cả xấu bụng, nàng chỉ còn cách dựa vào hắn, bọn họ
mới có thể biết khó mà lui, lại không dám đánh chủ ý lên nàng.
“Ta ép ngươi? Ha ha ha, nói cũng phải, ai kêu ta để ngươi đợi quá lâu bên ngoài, hại tiểu mỹ nhân ngươi tức giận.”
Bỗng nhiên Đôn Hoa cười ra tiếng, sau đó ở trước mặt mọi người ôm ngang Lam
Đề, nàng bị sợ đến kinh ngạc kêu thành tiếng, không ngờ kế tiếp hắn còn
không chút kiêng kỵ liếc mắt đưa tình với nàng, tựa như quan hệ của hai
người đã sớm không tầm thường rồi, “Đừng giận, ta lập tức đến dùng bữa,
tuyệt đối sẽ không lãng phí tâm ý của ngươi, được không?”
Tam Hỉ
trực tiếp sững sờ một bên, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện
gì, mà các nam tử khác vẫn ôm chặt hy vọng còn sót lại vừa nhìn thấy Đôn Hoa ‘Tỏ thái độ’ , rốt cuộc khóc không ra nước mắt hoàn toàn chết tâm
với Lam Đề.
Lam Đề vô cùng kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ
tới, hắn lại có thể biết. . . . . . Thật sự khiến mọi người hiểu lầm
quan hệ giữa hai người bọn họ!
“Ngươi...ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?”
“Ta chỉ cũng chỉ làm như ngươi mong muốn thôi.”
“Như ta mong muốn ư?”
“Không phải ngươi để ý ta, muốn bò lên người ta?” Hắn ác liệt nâng lên nụ cười nhạt: “Vậy mau phóng ngựa đến đây đi, có thể quyến rũ ta được đến đâu,
phải xem tạo hóa của ngươi, ngươi nên cố gắng thật nhiều đó.”
Nàng dám chơi như vậy, nếu hắn không đáp lễ nàng thật cẩn thận, hắn không gọi là Đôn Hoa rồi.
Lam Đề không dám tin thở ra một hơi. Hắn dám cố tình xuyên tạc ý của nàng,
biến nàng trở thành nữ nhân ham quyền quý, nàng có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa được sự trong sạch của mình!
“Nghĩ hay quá nhỉ, nghĩ khá lắm!”
“Chậc chậc, tiểu mỹ nhân đừng nóng giận, bây giờ chúng ta lập tức đi ra ngoài cố gắng bồi dưỡng tình cảm, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt ngươi đâu, ha
ha. . . . . .”
“Làm gì có chuyện đó, không phải mà ——”
Chỉ tiếc, tất cả mọi người đều nghĩ kháng nghị của Lam Đề thành làm nũng,
‘Quan hệ đặc thù’ của hai người lập tức nhanh chóng truyền ra khắp nơi
trong vụ phủ, sau đó lan tràn khắp hoàng cung, tiếp nữa đã trở nên không thể ngăn cản rồi. . . . . .
*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******
“Không ngờ Lam Đề là chân nhân bất lộ tướng, lại leo lên người Đôn Hoa bối lặc, chúng ta thật quá khinh thường nàng.”
Ở trong Ngự Thiện Phòng, một đám cung nữ tụm lại nói xấu, tóm lại một
câu, họ nói chuyện cực chua, hoàn toàn chính là —— ghen tỵ!
Họ
không hiểu, nữ nhân luôn bệnh yếu ớt như Lam Đề như vậy, sao đáng giá
khiến người chú ý chứ? Đầu tiên là bọn thái giám trong Ngự Thiện Phòng
đặc biệt chăm sóc nàng, kế tiếp thậm chí Đôn Hoa cũng bị nàng mê hoặc,
điều này khiến họ tích oán đã lâu, rốt cuộc không nhịn được tức giận bộc phát.
“Ta nghĩ không bao lâu nữa, Lam Đề sẽ thoát ly khỏi hàng
ngũ cung nữ thôi.” Một cung nữ trong đó cười lạnh thành tiếng: “Chỉ là
gia thế nàng không tốt, xem như thật sự được Đôn Hoa bối lặc thu, ta xem cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, vị trí chánh thê kia sẽ đến phiên nàng
sao?”
“Ít nhất nàng còn có thể làm thiếp, dù sao cũng hơn cung
nữ, huống chi phi tử hậu cung ai không phải là thiếp chứ, xưng phi tử để cho dễ nghe thôi.”
“Nói đúng đó, vận khí nàng thật tốt. . . . . .”
Trùng hợp lúc này Lam Đề đi vào trong Ngự Thiện Phòng, nghe được họ đang thảo luận về mình, nàng thật sự không thể nghe tiếp được nữa, tiếp tục làm
chuyện của mình, không muốn để ý nhiều, để tránh bị nhắm trúng.
Hiện tại nàng biết bản thân nói nhiều sai nhiều, dứt khoát không nên nói,
làm việc khiêm tốn một chút, mới có thể khiến bản thân tốt hơn.
“Lam Đề, ngươi nên đi về nghỉ ngơi đi, đừng làm bản thân quá mức mệt nhọc,
lại mắc bệnh.” Một vị cung nữ đỏ mắt cố ý nói: “Tương lai ngươi là người đại phú đại quý, sao chúng ta dám để ngươi tiếp tục khổ cực ở Ngự Thiện Phòng đây? Nếu để Đôn Hoa bối lặc nghĩ chúng ta khi dễ ngươi, thì oan
uổng lắm đấy.”
“Nói đúng nha, thân thể ngươi không khỏe, không
cần làm bản thân mệt nhọc, tránh cho đầu bếp lại nhận được mệnh lệnh
giúp ngươi nấu canh dưỡng sinh. . . . . .”
Mặc dù liều chết buộc
bản thân không cần để ý, nhưng Lam Đề vẫn không nhịn được đáp lời: “Ta
và Đôn Hoa bối lặc thật sự không có gì, các ngươi đừng tiếp tục hiểu lầm nữa.”
“Ngươi không cần giả bộ, nếu thật không có gì, sao lời đồn đãi trong cung có thể truyền ra thành như bây giờ? Đúng là không có lửa làm sao có khói, chuyện gì cũng có nguyên do.”
“Nói sự thật thôi chứ sao. . . . . .”
“Nhưng hắn ——”
Một cung nữ khác mở miệng cắt đứt lời nàng: “Ta cũng không tin ngươi không
có bất kỳ ý tứ gì với Đôn Hoa bối lặc, nhìn ngươi giúp hắn chuẩn bị đồ
ăn là biết, dáng vẻ tỉ mỉ cẩn thận, giống hệt vẻ đang giúp người trong
lòng chuẩn bị.”
“Cái gì? Ta không hề. . . . . .”
Những
cung nữ này cũng không muốn nghe nàng giải thích, ngươi một câu ta một
câu bắt đầu chế nhạo, nàng nói không lại họ, không thể làm gì khác hơn
là lựa chọn xoay người rời đi, để tai được yên tĩnh một lát.
“Không giải thích được, thật không giải thích được.” Sau khi cách Ngự Thiện
Phòng một khoảng, Lam Đề mới dừng lại, phiền muộn than thở. Nàng thật
không hiểu, tại sao không ai chịu tin tưởng giữa nàng và Đôn Hoa trong
sạch chứ?
“Meo meo——”
Làn váy bị lôi kéo, nàng cúi đầu,
mới phát hiện tiểu Hổ gia không biết từ lúc nào xuất hiện cạnh chân
nàng, nàng lập tức ngồi xổm người xuống, sờ đầu nó: “Tiểu Hổ gia, đói
bụng rồi sao? Ngươi chờ một lát, ta đi lấy đồ cho.”
Không bao
lâu, Lam Đề lập tức bưng một bàn cá nướng ra ngoài, dẫn tiểu Hổ gia đến
bóng mát dưới tàng cây ăn cơm, xem nó ăn cá, hoàn toàn không có bất kỳ
phiền não gì, đứng bên cạnh nó Lam Đề không nhịn được lại than nhẹ ra
tiếng, hâm mộ nó không buồn không lo.
Sau một khoảng thời gian
đút nó, chỉ cần nó đói bụng, sẽ chủ động đến tìm nàng, để nàng tiết kiệm được không ít phiền toái, trên người vết mèo cào cũng mất không ít,
cuối cùng không cần mỗi ngày đều vì đuổi theo mèo mà khiến bản thân
nhếch nhác không thôi.
“Tiểu Hổ gia ngươi nói xem, chủ tử của
ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Hắn thật sự chỉ muốn trêu chọc ta làm
thú vui, hay là. . . . . .”
Nói thật, đối mặt với chất vấn của
những cung nữ kia, nàng không thể tìm ra lời phản bác, vì ngay cả chính
nàng cũng rất hoang mang, rốt cuộc Đôn Hoa xem nàng là gì.
Không
thể lý giải được việc làm của hắn, khiến người ta không biết được trong
lòng hắn đang suy nghĩ gì, ngay cả trong cung truyền ra lời đồn đãi như
vậy hắn cũng không để ý, mặc cho càng ngày càng nhiều người hiểu lầm
quan hệ giữa hai người bọn họ, khiến nàng cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Ai da. . . . . .”
“Cô nương, sao nàng lại ở đây than thở, hình như rất khổ não.”
“Hả?”
Một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên sau lưng nàng, Lam Đề lập tức
ngẩng đầu lên, kinh ngạc đứng lên: “Xin hỏi người là. . . . . .”
Nam tử trước mặt nàng quý khí mười phần, tuyệt đối không phải là nhân vật
bình thường, chỉ thấy hắn cười ôn hòa: “Ta là Kỷ Tuần.”
“Bát. . . . . . Bát a ca?” Nàng vội vàng khom người: “Bát a ca cát tường.”
“Không cần đa lễ, đừng khẩn trương như vậy, hay là dáng dấp ta dọa người?”
“Không, làm gì có chuyện đó, xin Bát a ca đừng hiểu lầm!”
Thật sự kỳ quái, thân phận người như hắn sao lại xuất hiện ở nơi này? Nàng
nghĩ như thế nào cũng không ra, không thể làm gì khác hơn là vội vàng
mượn cớ chạy khỏi đây: “Chuyện này. . . . . . Cái này, nô tỳ có chuyện
phải trở về, không quấy rầy Bát a ca.”
Lam Đề vội vàng rời đi,
hoàn toàn không quay đầu nhìn Kỷ Tuần một cái, tựa như đang trốn phiền
toái gì đó, điều này khiến Kỷ Tuần nhíu mày có chút kinh ngạc, không ngờ hắn bị ghét bỏ đến mức này.
“Đó chính là nữ nhân mà Đôn Hoa coi trọng sao? Hừ, chẳng qua chỉ như vậy.”
“Biểu ca!” Sau khi Lam Đề rời đi không lâu, một nữ tử trẻ khác mặc y phục màu hồng đào tươi tắn đến bên cạnh Kỷ Tuần, ghen tức mười phần hỏi: “Huynh
hãy thành thật trả lời, dung mạo nàng có đẹp không?”
“So với
muội, nàng hoàn toàn không có điểm nào thu hút.” Kỷ Tuần dịu dàng mỉm
cười với nàng ta: “Hoàn Dung, muội không phải cần phải lo lắng nàng sẽ
đoạt đi ánh sáng của muội, nàng hoàn toàn không có tư cách đó.”
Trong mắt hắn, không nữ nhân nào có thể so với Hoàn Dung xinh đẹp, trong lòng hắn nàng ta là một nhân vật đặc biệt, hơn nữa không ai có thể thay thế
được.
“Đã như vậy, tại sao Đôn Hoa ca thích nàng?” Hoàn Dung hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Kỷ Tuần nhìn nàng ta chứa chan tình ý,
trong lòng chỉ nhớ đến nam nhân nàng ta thầm mến đã lâu: “Nếu như huynh
nói, nàng không có chút đáng chú ý nào, Đôn Hoa ca sẽ không chú ý tới
nàng mới đúng, không phải sao?”
Vừa nhắc đến Đôn Hoa, ánh mắt Kỷ
Tuần thoáng ảm đạm, không cảm xúc: “Hắn làm việc luôn không có nguyên
tắc, thích làm cái gì thì làm cái đó, đến cùng cũng không có ai dám xác
định chuyện này là thật hay không.”
“Cho nên, muội tuyệt đối
không thể khinh thường được, khiến nữ nhân đó ngay cả cơ hội cướp đi Đôn Hoa ca cũng không có.” Hình như đã tìm hiểu tình địch rõ ràng, nàng
cũng không cần ở lại đây. “Biểu ca, muội đi trước đây, mấy ngày nữa lại
tiến cung thăm huynh và dì.”
“Đợi đã, Hoàn. . . . . .”
Hoàn Dung hoàn toàn không có ý định nghe hắn muốn nói điều gì, đã sớm đi xa, khiến nét mặt Kỷ Tuần không khỏi ảm đạm, nội tâm ngũ vị tạp trần.
“Đôn Hoa. . . . . . Rốt cuộc hắn tốt ở điểm nào, thật là một nữ nhân ngốc.”