Phúc Tấn Bị Bệnh
Editor: Gà
Vì
bệnh của Lam Đề cần thời gian dài trị liệu, nên Đôn Hoa cũng ở trên núi, sau khi trị liệu xong cần thêm hai tháng điều dưỡng nữa, nên Đôn Hoa
cho người dựng thêm một gian phòng nhỏ khác cạnh nhà của Cổ thần y, để
hai người họ có thể ở được, hắn cũng có thể ở gần chăm sóc.
Nhưng Cổ thần y không thích quá nhiều người ở trên núi, quấy rầy thanh tĩnh
của y, nên một ít tùy tùng đi theo Đôn Hoa đến phải ở chân núi đợi lệnh, có chuyện mới có thể đi lên.
Trong khoảng thời gian thê tử điều
dưỡng thân thể, thật ra Đôn Hoa cũng không nhàn rỗi, giữa hắn và Hoàng
cung vẫn thường trao đổi thư liên lạc, nắm trong tay tất cả tin tức mới
nhất.
Nhìn Tam Hỉ đưa tin tức mới nhất lên núi, hắn không nhịn được nâng nụ cười.
“Chàng đang cười chuyện gì vậy?”
Lam Đề trở lại từ chỗ Cổ thần y, nhìn thấy trên mặt hắn nâng lên nụ cười hả hê, có chút ngạc nhiên, rất muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Muốn biết sao? Vậy đến đây xem đi.”
Nàng ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhận lấy tin, Đôn Hoa thương yêu cưng chiều ôm eo nàng, để nàng tựa vào ngực mình.
Quả nhiên Cổ thần y không gạt người, giao Lam Đề vào tay y, trong một tháng lập tức trừ đi khí lạnh tích tụ lâu ngày trong cơ thể nàng, khiến khí
sắc nàng dần dần khôi phục khỏe mạnh, hơn nữa trải qua hai tháng điều
dưỡng, sắc mặt của nàng trở nên xinh đẹp hồng nhuận hơn, da thịt trên
người đã khôi phục, trở nên càng thêm sáng rỡ động lòng người hơn so với trước.
Đây mới là Lam Đề của hắn chứ, hắn không bao giờ muốn
thấy dáng vẻ yếu ớt bệnh tật của nàng nữa, từ nay về sau, hắn sẽ không
để nàng bị bất cứ thương tổn gì, hắn muốn nàng vĩnh viễn khỏe mạnh như
vậy, cùng hắn đi đến hết cuộc đời.
Vừa xem xong tin tức trong
tay, Lam Đề kinh ngạc nhìn hắn: “Hoàn Dung cách cách nàng. . . . . . Bị
đưa đến Mông Cổ xa xôi để kết thân sao?”
Tuy nói hai bên là quý
tộc kết thân, nhưng hoàn cảnh ở Mông Cổ không tốt, hoàn toàn không có nữ nhân nào tự nguyện gả đi để chịu khổ, nàng không tin Hoàn Dung sẽ
nguyện ý đi.
“Không sai, Thánh chỉ hạ xuống, nàng ta không muốn gả cũng không được.”
Khi trong cung đang quyết định chọn người kết thân thì vốn Hoàn Dung khéo
léo được loại bỏ ra ngoài, nhưng Đôn Hoa muốn Nghi Khâm phái người đến
Mông Cổ ‘trò chuyện’ với sứ giả bên kia, sứ giả liền chỉ định muốn Hoàn
Dung kết thân, để tránh phá hỏng quan hệ hai bên, Hoàng đế không suy
nghĩ nhiều lập tức đồng ý, mặc cho sau đó Hoàn Dung đến chỗ Tĩnh phi
khóc rống như thế nào đều vô ích.
Nghe nói hầu như nàng ta sử
dụng một khóc hai nháo ba thắt cổ, tất cả biện pháp đều đem ra dùng hết, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản vận mệnh phải gả đến Mông Cổ xa xôi,
người nhà của nàng ta lo lắng nếu kháng chỉ không nghe, sẽ phải rước lấy phiền toái, vì vậy bức nàng ta lên kiệu hoa, không dám lưu lại.
Đại khái Lam Đề đoán được do trượng phu đang giúp nàng báo thù, nhưng có
một người khác nàng vẫn không hiểu. “Vậy. . . . . . Bát a ca cũng thành
thân, đến đóng ở biên quan, hoàn toàn cách xa Kinh thành, chuyện này là
sao?”
“Nàng còn nhớ rõ chuyện không cẩn thận bị trúng độc ở Tị Thử Sơn Trang không?”
“Nhớ, thế nào?”
“Trên đường nàng từ Ngự Thiện Phòng đến phòng ta, có phải đã gặp Kỷ Tuần đúng không?”
“Ah? Làm sao chàng biết?”
“Đoán, thật ra người hạ độc chính là hắn ta.”
“Cái gì?” Lam Đề vô cùng kinh ngạc: “Tại sao hắn muốn hại chàng, hắn và chàng có thù oán gì sao?”
“Phải nói vì Hoàn Dung hắn mới mượn cớ đến gần nàng, hết thảy đều muốn đối phó với ta.”
Càng về sau rốt cuộc hắn đã rõ, kỳ thật Kỷ Tuần vẫn luôn thích Hoàn Dung,
nhưng Hoàn Dung lại thích Đôn Hoa hắn, điều này đã tạo thành oán hận của Kỷ Tuần đối với hắn, sau đó phát hiện hắn rất quan tâm đến Lam Đề, liền mượn dịp đến gần nàng, muốn dùng nàng đối phó hắn, vì Lam Đề là người
duy nhất hắn không cảnh giác, rất dễ dàng khiến hắn trúng kế.
Nên lúc ở Tị Thử Sơn Trang khi Kỷ Tuần nghe được hắn cầu xin Vạn Tuế Gia
gả, thì không có phản đối hay ngăn trở gì, vì hắn ta cầu còn không được, nghĩ rằng sau khi hắn thú Lam Đề thì Hoàn Dung sẽ chết tâm, thật sự
không nghĩ đến chuyện không như hắn ta mong muốn.
Sau đó Hoàn
Dung vì yêu mà sinh ra oán hận, muốn hại chết Lam Đề, khiến tất cả mọi
người không có được người mình yêu thương, Kỷ Tuần giúp nàng ta, chuyện
này lại để Nghi Khâm phát hiện ra, rốt cuộc bọn họ mới hiểu rõ ngọn
nguồn trong đó.
Khiến Hoàn Dung phải gả đi xa, như vậy không chỉ
giáo huấn nàng ta, mà Kỷ Tuần cũng sẽ khổ sở vì không thể có được người
mình yêu, nhưng thân phận của hắn ta là hoàng tử, chuyện hạ độc không có chứng cứ chứng minh hắn ta chính là hung thủ, cho nên chỉ có thể vận
dụng giao thiệp của phủ Nội Vụ góp lời với Hoàng đế, mượn cớ hắn ta đã
trưởng thành, nên thành gia lập nghiệp, thuận lợi để hắn ta thú nữ nhân
bản thân hoàn toàn không yêu, tiếp theo bị phái đến vùng xa xôi khác,
loại trừ đi người phiền toái nhất này.
Ngày Hoàn Dung gả đến Mông Cổ và ngày Kỷ Tuần đón dâu cử hành cùng lúc, Nghi Khâm tận mắt thấy vẻ
mặt Kỷ Tuần phẫn hận không cam lòng, không thể đuổi theo người yêu cướp
trở về, còn bị ép phụng chỉ thành thân, phải nói có bao nhiêu châm chọc.
Vừa nghe Đôn Hoa kể xong ngọn nguồn trong đó, Lam Đề mới biết thì ra mọi
chuyện là như vậy, trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, hai người bọn họ vì không có được tình yêu mà ma hóa, đây là
chuyện thật đáng buồn.
Để tin tức xuống, nàng nghiêng người nhẹ
nhàng ôm lấy Đôn Hoa, quý trọng nói: “Thiếp rất hạnh phúc, có thể ở cùng người mình yêu, dù chết cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào rồi.”
“Đừng nói lời xui xẻo như vậy.” Đôn Hoa lập tức nhăn mày: “Thật vất vả bệnh
của nàng mới khỏi hẳn, ta không cho phép nàng nói bản thân như vậy.”
“Được rồi, không nói thì không nói, thiếp. . . . . . Ọe. . . . . .”
Không ngờ mới nói được một nửa, đột nhiên Lam Đề nôn ra một trận, điều này
khiến trong lòng Đôn Hoa rối loạn, lập tức vỗ nhẹ lưng nàng: “Lam Đề,
nàng sao rồi?”
“Thiếp. . . . . . Ọe. . . . . . Ọe. . . . . .”
“Đây là hiện tượng nôn oẹ khi mang thai.” Đột nhiên Cổ thần y như ma quỷ
xuất hiện ở cửa: “Có thai khoảng nửa tháng rồi, ta không thể không nói,
động tác của ngươi nhanh thật đấy.”
“Cái gì?” Đôn Hoa lập tức vui vẻ cười lớn: “Lam Đề, chúng ta có hài tử rồi, nàng không còn bất kỳ lý
do gì đẩy ta cho những nữ nhân khác nữa đâu?”
Thật vất vả ngừng cảm giác muốn ói, Lam Đề ngượng ngùng cười rúc vào lòng hắn: “Sẽ không, thiếp sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được rồi hai người các ngươi, không coi ai ra gì còn tiếp tục nồng tình mật ý như vậy nữa, lập tức sẽ đến lượt ta muốn ói!” Cổ thần y tức giận lắc
đầu: “Cơ thể của nàng đã khỏi hẳn rồi, các ngươi có thể chuẩn bị xuống
núi, ta không có kinh nghiệm đỡ đẻ đâu, không cho phép các ngươi lưu lại đây tiếp tục làm phiền ta.”
“Cổ thần y, cảm ơn người, ta và Lam Đề sẽ nhanh chóng rời đi, trả lại cuộc sống thanh tĩnh cho người.”
“Hừm, vậy thì tốt.” Hắn hừ một tiếng rồi cười trộm rời đi.
Đến khi Cổ thần y rời đi được một lúc, hai người bọn họ vẫn thâm tình tựa
vào nhau, cảm nhận thời khắc vui vẻ hạnh phúc này, thật lâu không muốn
buông ra.
Khẽ vuốt ve bụng mình, nụ cười của Lam Đề đã tràn ngập
ánh sáng tình mẫu tử: “Đôn Hoa, chúng ta phải nhanh trở về mới được,
thiếp nghĩ A mã và ngạch nương nhất định sẽ rất vui nếu biết tin này.”
Hắn trìu mến khẽ hôn trán nàng, thái độ che chở nàng càng thêm dịu dàng cẩn thận: “Ta biết, ta sẽ phân phó đám người Tam Hỉ chuẩn bị, ngày mai
chúng ta lập tức xuống núi thôi.”
“Dạ.”
Rốt cuộc họ có thể có được hài tử của mình rồi, sẽ không bao giờ có bất kỳ tiếc nuối nào
nữa, tin tưởng tương lai họ sẽ có nhiều hài tử ở xung quanh hơn nữa, vô
cùng náo nhiệt, tiếng cười vui bên tai không dứt, chuyện này đối với hai người họ, chính là kết cục mỹ mãn nhất rồi, bọn họ ở cạnh nhau, cùng
nhau khỏe mạnh đi đến cuối đời, ai cũng sẽ không buông tay ai.
Ai cũng sẽ không buông tay ai, cho dù đến Hoàng Tuyền, cũng sẽ như vậy. . . . . .
【Hoàn chính văn】