Duyên Tiền Định
"Nói hay lắm, không cần biết cháu có thực lực hay không nhưng chỉ dựa
vào cháu có tự tin như vậy thì những người lớn như chúng ta cũng nên cho cháu một cơ hội. "Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi đột nhiên
nói, ông ấy từ khi bắt đầu cuộc họp đều im lặng ngồi đó.
"Đây là
ông Khổng, người nắm giữ 20% cổ phần của công ty. Ông Khổng rất ít khi
lên tiếng trong những cuộc họp nhưng tiếng nói của ông thì lại rất có
giá trị trấn áp mấy lão hồ ly kia." Tuấn Khải nói vào tai Đồng Đồng,
thật ra anh cũng đang thắc mắc: tại sao ông Khổng lại nói giúp Đồng Đồng trong khi trước đây ông chưa từng ra mặt nói giúp ai bao giờ.
"Cháu cảm ơn ông đã tin tưởng cháu, cháu hứa sẽ không để ông phải thất vọng." Đồng Đồng cười cảm ơn ông Khổng.
"Nếu ông Khổng đã nói vậy thì xem như chúng tôi cho cô một cơ hội. Trong
vòng hai tháng phải làm cho doanh số tăng 20%, nếu không làm được thì cô nghĩ cũng đừng nghĩ rằng cô sẽ được bước chân vào căn phòng này một lần nữa." Ông Trần tuy không muốn nhưng vì nể mặt ông Khổng nên đành phải
chấp nhận cho Đồng Đồng quản lý công ty.
"Được rồi, nếu đã thống
nhất vậy chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây đi." Bà Trịnh thấy cục diện đã đảo ngược nên vui vẻ kết thúc cuộc họp.
Những người trong phòng lần lượt ra ngoài, trước khi đi ông Trần còn quay lại nhìn Đồng Đồng một cái.
"Cố lên cô gái, chỉ với chuyện ngày hôm qua trước mặt nhiều người như vậy
cháu dám đánh cháu dâu của lão Lâm thì cũng đủ thấy cháu là người can
đảm rồi. Ta hy vọng không nhìn lầm người, tiền mua quan tài của ta tất
cả đều trong tay cháu đấy." Ông Khổng nán lại cuối cùng, khi Đồng Đồng
đi ngang qua ông đã vỗ vai cô rồi nhỏ giọng nói.
"Ông yên tâm ạ,
cháu hứa sẽ giúp ông giữ số tiền này thật tốt ạ." Đồng Đồng chợt nhớ ra
khi cô đánh Huỳnh Mỹ Lệ thì ông Lâm muốn đi đến nhưng đã bị giữ lại, thì ra người giữ ông Lâm lại lpp ông Khổng.
Sau khi rời khỏi phòng
họp, bà Trịnh đưa Đồng Đồng đi giới thiệu với các nhân viên rồi hướng
dẫn cho cô các công việc của công ty. Đồng Đồng đi theo bà Trịnh, cô
luôn chăm chú nghe bà hướng dẫn giải thích.
Một ngày cứ trôi qua
như vậy, Đồng Đồng đối với công ty đã có hiểu biết nhất định và nhờ có
Tuấn Khải cũng luôn đi theo giải thích giúp cô những chỗ vướng mắc nên
những việc đơn giản Đồng Đồng đều có thể tự mình giải quyết. Nhưng
chuyện khiến Đồng Đồng đau đầu chính là ba khâu quan trọng trong các
khách sạn của công ty đó là khâu đầu vào thực phẩm, khâu chăm sóc khách
hàng và khâu quản lý nhân viên đều có vấn đề.
"Những vấn đề này
cứ từ từ giải quyết, trước khi gặp tai nạn tôi đã bắt tay vào việc cải
tạo lại ba khâu này. Chúng ta bắt đầu từ khâu quản lý nhân sự trước."
Tuấn Khải ngồi đối diện với Đồng Đồng trong phòng làm việc ở nhà, anh
giúp cô phân tích lợi và hại của những việc sắp tới cô cần làm."Theo tôi thấy ở khâu này có khá nhiều người giữ những chức vụ cao, hưởng lương
cao nhưng công việc thì lại không làm được tương xứng với thứ họ được
hưởng. Chúng ta có nên cắt giảm không? Vì tôi thấy đa số bọn họ đều là
người nhà của mấy vị cổ đông." Đồng Đồng gỡ mắt kính ra nhìn Tuấn Khải
hỏi.
"Cắt giảm đương nhiên phải làm nhưng trước tiên cần tìm đủ
chứng cứ để có thể khiến bọn họ phải im lặng mà ra đi." Tuấn Khải đứng
dậy đi đến trước két sắt.
Đồng Đồng dựa theo lời Tuấn Khải nói mà lấy được một xấp hồ sơ trong két sắt. Xấp hồ sơ này là chứng cứ Tuấn
Khải thu thập được trong mấy năm qua, chỉ tiếc là anh chưa kịp lật mặt
bọn họ thì đã bị tai nạn nên chuyện này mới kéo dài cho đến tận hôm nay. Hai người ngồi trao đổi cho tới tận khuya mới nghỉ, Đồng Đồng vừa ngả
xuống giường là ngủ ngay nên chỉ còn một mình Tuấn Khải ngồi suy nghĩ
cách giải quyết tốt nhất.
--- ------ -----
Tỉnh G:
"Anh hai à, anh đem cái thứ đáng ghét này về làm gì vậy?" Hải Đường cố gắng
duy trì khoảng cách với thứ Triển Phong đựng trong hộp.
"Cô không thấy thú vị lắm à? Nếu dựa theo những gì cô nói thì cái đầu lâu này
cũng thuộc dạng đồ cổ rồi, huống chi cái thứ mọc phía trên nó lại là một cây ngải đen nữa." Triển Phong vừa lái xe vừa nói với Hải Đường. Cái
đầu lâu này anh tìm được lúc quay lại chỗ khảo cổ sau khi hết bão,
chuyện kỳ lạ chính là phía trên chỗ chôn chiếc đầu lâu này lại mọc lên
một cây ngải đen nhỏ.
"Thú vị cái đầu anh ấy! Cái cây này đột
nhiên mọc lên như vậy chứng tỏ nó đã bị thứ gì đó tác động mà tôi chắc
chắn đó là thứ không tốt lành. Huống chi theo tôi nhớ thì chỗ đấy là nơi lão vua kia chết sau khi cả Cổ thành bị nhấn chìm, kẻ thù gặp nhau thì
chắc thú vị lắm." Hải Đường bĩu môi nói.
"Đùa với cô chút thôi,
tôi đang trên đường đem hai thứ này gửi lên chùa. Tôi không muốn đang
đêm ngủ lại bị nó bẻ cổ chết đâu. Sau khi làm xong việc này thì tôi sẽ
về nhà, cô có đi cùng không?" Triển Phong đã nghe rất nhiều về chuyện
rùng rợn của loài cây này nên anh cũng hơi lạnh người khi giữ nó bên
cạnh.
"Đi chứ, đã lâu rồi tôi chưa ra khỏi nơi này. Tôi cũng muốn nhìn thử cái người sống dở chết dở đi theo chị gái anh là người như thế nào."