Mấy ngày nay anh Tây Bối đẹp trai khá là nhàn rỗi, bởi vì vấn
đề anh ta là S hay là M của các sắc nữ đã vượt qua lượt theo dõi bộ tiểu thuyết này. Trong lúc bi phẫn, văn chương của anh ta tuôn trào, nên đã
viết một đoạn cực kỳ ảo nói về cuộc sống ngày nay của các thần tiên, hôm nay tôi đăng lên, để các bạn cùng thưởng thức kỳ văn của anh ta.
Các bạn hãy dành tràng pháo tay cho thiên tài Tây Bối, Lý Bạch tái thế, Quan Hán Khanh trọng sinh nào.
——-
“Không tệ.” Đào Hoa sư thúc đầu đội chiếc mũ lưỡi trai lệch
híp mắt lại, đánh giá khắp người Tây Bối Liễu Ty hết mấy lần rồi mới
thốt ra câu nói này.
“Hình tượng được rồi, tuy lông mày có hơi mảnh, nhưng chúng ta có thợ trang điểm mà.”
Đào Hoa sư thúc vẫy tay: “Trang điểm, mau lên nào, chuẩn bị hết đạo cụ đi!”
“Đến đây đến đây!” Phượng Hoàng ở bên kia không biết chui từ
đâu ra, vòng eo nhỏ nhắn uốn qua uốn lại, mắt Tây Bối sáng lên, mặc dù
bình thường thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy qua cô
gái nào có tỷ lệ đường cong cơ thể khéo léo như vậy, vòng eo nhỏ nhắn
kia uốn rất có trình độ, còn cả chiếc quần jeans lưng thấp và áo thun bó người nữa, chỗ nào đẹp nhất thì lộ chỗ ấy, cô gái này thông minh đấy.
Phạch một tiếng, đầu Tây Bối bị một cây quạt xếp giáng vào,
Đào Hoa sư thúc mắng: “Một người mới như cậu thì biết gì mà nhìn! Chưa
thấy qua phụ nữ à? Có bản lãnh thì đợi cậu nổi tiếng rồi, phụ nữ nhớ
thương cậu muốn leo lên giường cậu xếp hàng dài cả dãy phố, còn bây giờ
thì làm cho tốt công việc của cậu đi! Còn ngẩn ra đó làm gì, mau thay
trang phục diễn đi chứ!”
Nói xong thì một món đồ hôi hám dơ bẩn bay qua đây.
Tây Bối đưa tay đỡ lấy: “Đạo diễn, sao trang phục lại bị rách vậy?”
“Chứ cậu tưởng là gì? Mau mặc vào cho tôi!”
“Áo bẩn như vậy, sao không mang đi giặt đi?”
“Ai mà nói nhiều vậy hả?” Phượng Hoàng vốn đang nấu cháo điện thoại mau chóng ấn nút tắt điện thoại, uốn éo vòng eo mình nói: “Một
người mới như anh mà cũng muốn giở thói ngôi sao hả? Đợi anh thành ngôi
sao thật rồi, bà đây ngày nào cũng giặt áo cho anh mặc, có hiểu quy tắc
không hả?”
Tây Bối thầm nghĩ Phượng Hoàng tuy nói chuyện hơi tục, nhưng
đó lại là sự thật, những ngôi sao nổi tiếng kia có ai không ba vợ bốn
nàng hầu chứ, nghĩ tới thân phận nghiệp dư mình đây thì không khỏi có
chút ủ rũ, rồi bất giác nhớ tới câu tục ngữ dân gian, đợi ông đây có
tiền rồi sẽ mua hai chiếc Mercedes, một để lái, một để đập, nhưng nói
theo tư duy hiện tại của Tây Bối thì đã biến thành: Đợi ông đây thành
ngôi sao rồi sẽ mua hai chiếc áo, một chiếc để Phượng Hoàng tức chết,
còn một chiếc để đập vào mặt của Đào Hoa…
Tây Bối ở bên này mặc chiếc áo bẩn rách vào, cửa lớn bên kia mở ra, một cô gái trẻ tuổi cuốn theo cơn gió lạnh lẽo đi vào.
Đám người vốn đang lui cui bận rộn đều ngừng cả lại, Đào Hoa
ngây người hồi lâu rồi lắc đầu: “Ngôi sao quả là ngôi sao, phong cách
đó, tính cách đó, ông trời ơi…”
Phượng Hoàng rõ ràng có chút ganh tị: “Xì! Có cái gì hay ho
chứ, so với bà đây…” Cô quay mặt đi, nhưng khóe mắt vẫn dừng lại trên
người cô gái ấy.
Tây Bối nhìn đến ngơ ngác. Thiên sứ? Tiên nữ? Đầu óc anh đã rối loạn lên, tay chân cũng không biết nên đặt đâu cho đành.
May mà Đào Hoa là người đầu tiên tỉnh táo lại, như làn khói
chạy đến bên cô gái, giúp cô cởi chiếc áo khoác dính đầy tuyết ra, vừa
cười giũ hết tuyết trên đó xuống vừa nói: “Ngôi sao Trùng đại giá quang
lâm, đại giá quang lâm.”
“Đạo diễn Đào, tôi đến trễ, bên ngoài tuyết rơi dày quá nên bị tắc đường, xin lỗi nha.”
Tây Bối cảm thấy giọng nói đó nghe hay như tiếng chuông bạc vậy, chỉ có trên trời, nào có ở nhân gian.
“Đâu có đâu có, được đợi ngôi sao Trùng đây cũng là một loại hạnh phúc mà.”
Trùng Trùng bật cười: “Đạo diễn Đào, miệng của anh đúng là ngọt thật đấy.”
Hai người mày ngang mắt dọc khách sáo nói với nhau hồi lâu,
Tây Bối ở bên này đã thay xong trang phục, đang đợi làm việc kiếm miếng
cơm ăn, lúc này đây ánh mắt của Trùng Trùng mới chú ý đến Tây Bối.
“Là anh ta?” Trùng Trùng chau mày.
Đào Hoa vội vàng giải thích: “Vốn định mời Hoa Tứ Hải, nhưng
nói thật lòng cho cô nghe, cô cũng biết gần đây tài trợ thì ít mà vốn
đoàn làm phim bỏ ra thì cao, huống chi vẫn phải cho người mới chút ít cơ hội mà phải không, chỉ cần cô nói một câu, được thì được, không hài
lòng tôi đổi người khác cho cô.”
“Bỏ đi bỏ đi.” Trùng Trùng lắc đầu: “Gương mặt nhìn cũng được, trông rất thành thật, chọn anh ta đi!”
Đào Hoa nhanh chóng cám ơn, thầm nghĩ hiện nay ngôi sao đầy
rẫy, mà ngôi sao siêu cấp lại dễ nói chuyện như Trùng Trùng càng ít đến
lạ lùng, hôm nay đoàn làm phim có phước rồi, cảm ơn trời cao đã để mắt
tới, ngày mai phải đến chùa dâng vài nén hương, dập vài cái lạy, nhét
thêm vài đồng tiền lẻ cho chủ trì, quyết định vậy đi.
Bận rộn bên này xong lại vội vã chạy đến bên Tây Bối, Đào Hoa thấy mình đúng là bận thật, lại dặn dò vài câu: “Cậu nhóc cậu có phước
rồi, lần đầu tiên đóng phim đã được đóng chung với ngôi sao, cơ hội này
rất nhiều diễn viên tầm thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, phải
biết trân trọng đừng làm hỏng chuyện đó!”
Tây Bối gật đầu không ngừng nghỉ, trông như con gà đang mổ thóc vậy.
“Được rồi! Tập trung tinh thần hết cho tôi, chuẩn bị!” Đào
Hoa hét to, hôm nay anh ta tràn đầy năng lượng, cảm thấy như mình trẻ
lại mười tuổi vậy.
“Máy quay!”
“Có!” Thương Khung ló nửa đầu ra từ đằng sau máy quay.
Đào Hoa thấy mình có chút lực bất tòng tâm, cái đám quỷ này
bình thường bị anh ta chiều cho hư, phải chỉnh đốn lại kỷ luật đoàn làm
phim mới được.
“Thư ký trường quay!”
“Đến đây đến đây!” Bạch Trầm Hương nhanh nhẹn cầm lấy tấm
bảng, trên đó viết ba chữ “Bạch Mao Nữ” to tướng, ông ta gõ vào máy
quay: “Cảnh 275!”
“Chuẩn bị ~~~~ bắt đầu!”
Lúc này đây Trùng Trùng đã thay chiếc áo đỏ mới tinh, nếu như nói tiên nữ trên trời rất đẹp, vậy thì Trùng Trùng đang khoác trên
người chiếc áo đỏ không những không quê mùa, mà còn có vẻ thuần khiết
tựa thủy tinh của cô gái thôn quê, có thể sánh ngang với tiên nữ trên
trời. Hàng mi dài rung động làm người khác phải tiếc thương, Tây Bối bất giác nhìn đến ngơ ngẩn, một luồng nhiệt xông lên từ đáy lòng, trường
quay vốn không nóng, mùa đông năm nay còn lạnh hơn mọi năm, có lẽ là do
hiện tượng El Niño chăng, dẫu sao Tây Bối cũng mặc kệ đó là hiện tượng
gì, luồng nhiệt đó làm tan đi hơi lạnh, làm trán anh tiết ra mồ hôi.
“Cắt!” Đào Hoa nhíu mày kêu ngừng: “Cái gì vậy? Mùa đông lạnh lẽo cậu chảy mồ hôi gì vậy? Cậu muốn làm khán giả xem mà cười đến rụng
răng à? Thợ trang điểm mau lau mồ hôi cho cậu ta, một tên nghiệp dư như
cậu mà sao nhiều chuyện quá vậy? Tôi cảnh cáo cậu, không được chảy mồ
hôi nữa!”
Tây Bối âm thầm chảy mồ hôi trong lòng, con người có thể điều khiển được việc chảy mồ hôi sao…
“Làm lại! Cảnh 275, chuẩn bị ~~~~~ bắt đầu!”
Lúc này đây phong cách của ngôi sao Trùng Trùng đã được biểu
hiện, dáng người mảnh mai kèm với biểu cảm động lòng người, hễ là đàn
ông bình thường thì đều xúc động muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương, cô
ngẩng đầu lên nhìn Tây Bối chăm chú, khẽ khàng gọi một tiếng: “Cha
~~~~~~~~”
Tây Bối thấy mình như đã bước chân vào chốn thần tiên, một
nơi mà anh không bao giờ muốn thoát ra ngoài. Là đàn ông sao? Đàn ông
thì phải làm gì? Sự dịu dàng ở trước mắt đang gần trong gang tấc.
Đầu đang suy nghĩ lung tung, miệng thì bất giác hát lên: “Con gái người ta có hoa cài, cha đây nghèo túng không tiền tài, mua dây
buộc đỏ dài hai thước, để Hỷ nhi con lấy mà cài.[*].”
[*] Bài hát Dây Buộc Tóc Đỏ trong tác phẩm Bạch Mao Nữ
được sản xuất vào năm 1950. Do tìm không thấy lời dịch nên B đã tạm dịch không được hay cho lắm, bạn nào tìm thấy lời dịch thì nói B sửa nha.
Tâm trạng Tây Bối đang phiêu bồng, tay cũng không kiềm được mà cử động: “Cài là cài lên tóc… A~ cài lên tóc…”
“Cắt cắt cắt cắt cắt cắt!!!!!”
Đào Hoa sư thúc tức tối chạy qua, gần như sắp hộc cả máu ra:
“Cài cài cài cái đầu cậu!” Anh ta vừa luống cuống đỡ Trùng Trùng đang bị trói như buộc bánh chưng dậy vừa há to miệng mắng: “Bảo cậu lấy dây
buộc lên tóc, không phải là buộc lên người!! Cậu là muốn S, hay là muốn M đây?”
Mặc Vũ và Bạch Trầm Hương ở bên kia không nhịn được nữa, quấn tay áo lên hùng hổ đi qua tóm lấy Tây Bối.
“Đừng ra tay đừng ra tay! Nhớ đừng đánh vào mặt!”
Đào Hoa vừa căn dặn vừa gỡ dây trói Trùng Trùng ra, thầm mắng “Tên nhóc này đúng là hăng, buộc chặt như vậy…”
“Đạo diễn, anh ta bắt nạt tôi…” Trùng Trùng nước mắt tràn mi.
“Không sao không sao, có tôi ở đây cậu ta không dám đâu, cậu
ta là dân mới vào nghề không hiểu quy tắc, thấy cô xinh đẹp nên luống
cuống tay chân, mong cô lượng thứ, lượng thứ cho.”
“Không được, đổi người cho tôi, anh ta đần quá.”
“Ây dà, người mới mà, cũng cần phải cho chút cơ hội, cảm
phiền cô.” Đào Hoa thầm nghĩ trời tuyết rơi dày đặc như vậy tìm đâu ra
người thay thế chứ, tên người mới này đúng là hậu đậu, cmn sau này bất
cứ giá nào cũng không tìm kẻ nghiệp dư nữa.
“Thế này đi, quay xong hôm nay, chúng ta không ăn cơm hộp nữa, tôi đặt một phòng ăn ở Khuê Nguyên, xem như đền bù cho cô.”
“Thật chứ?”
“Sao lại không thật được chứ?” Đào Hoa khuyên giải hồi lâu,
sau đó quay người chỉ vào mũi của Tây Bối: “Cậu! Cơm hộp tối nay của cậu không còn nữa! Còn phá rối nữa thì tự ra ngoài mà bán cơm hộp! Nghe rõ
chưa?”
Mặc Vũ và Bạch Trầm Hương ở bên cạnh hung dữ nói: “Đúng đúng! Đừng cho cậu ta ăn cơm! Cho cậu ta đói chết!”
Đào Hoa làm đạo diễn nhiều năm rồi mà chưa từng thấy qua
người mới nào đần như vậy, ông nội nó, chẳng biết làm sao để tốt nghiệp
được trường Điện ảnh nữa, có lẽ trời không vậy, xem ra thời vận hôm nay
không tốt rồi, ngày mai cũng không cần đi chùa dâng hương nữa, tiền lẻ
cho chủ trì cũng không cần đưa nữa, muốn làm gì thì làm! Một đạo diễn
như mình mà không đối phó nổi một tên người mới sao?
Đào Hoa lửa giận ngút trời chỉ huy, cho dời máy quay ra
ngoài, một tiếng ra lệnh của đạo diễn, có ai dám không nghe theo, Mặc Vũ đầu đầy mồ hôi đẩy thùng nguồn điện nặng trịch ra ngoài, tháng mười hai đương lúc khí hậu giá rét, tuyết phủ đầy trời, tuyết lả tả rơi rụng đầy đất, tạo nên lớp tuyết dày cộm.
“Lạnh chết được!” Đào Hoa thầm nghĩ, vừa hà hơi vừa nhảy lên, run lập cập mà rống: “Mọi người chú ý nhé, đoạn này đang lúc mùa đông,
bây giờ bên ngoài đang có tuyết rơi, vừa khéo tạo nên cảnh tuyết cho
chúng ta, tốt quá, mọi người phải trân trọng cơ hội hiếm có này, mau lên nào. À ai kia, Phượng Hoàng, gọi điện thoại cho Khuê Nguyên đặt trước
một căn phòng riêng đi.”
Sau đó lại chỉ vào Tây Bối đang lạnh đến cứng người: “Tên nhóc cậu tập trung vào, làm hỏng nữa cậu tự mà lo liệu.”
Phượng Hoàng ở bên kia nhấc điện thoại lên, thuần thục ấn vài nút, nói một cách ngán ngẩm: “A lô! Tiệm ăn Khuê Nguyên đó hả? Tôi gọi
từ đoàn làm phim Bạch Mao Nữ, làm ơn đặt giúp một căn phòng, cái gì mà
hết phòng rồi? Không phải chứ? Làm ăn tốt vậy sao? Tôi nói cho nghe,
siêu sao quốc tế Trùng Trùng tiểu thư chút nữa sẽ đến ăn cơm, các người
tự lo liệu đi, ừ ừ… Được… Có phòng rồi sao? Hê hê quả nhiên sức hút của
Trùng Trùng có khác! Vậy nước uống giảm 50% đi, sao? Ừ ừ… Vậy 30% được
rồi chứ?… Được, không thành vấn đề… Sao, các người cho xe đến đón à,
thật tốt quá, biển số xe bao nhiêu? 3887? Để tôi ghi lại, được rồi cám
ơn nhé.”
Đặt điện thoại xuống, Phượng Hoàng vẫy tay: “Đạo diễn, xong xuôi rồi!”
“Ừ, chúng ta quay nhanh rồi đến Khuê Nguyên nào!”
Mọi người đồng loạt hoan hô, hành động cũng trở nên mau lẹ.
Bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng Tây Bối cũng tỉnh táo lại,
thầm nghĩ mình là một tên nghiệp dư mới vào nghề, có yêu thích Trùng
Trùng đến đâu đi nữa thì trước tiên cũng phải đóng cho tốt, cho nên lập
tức tập trung vào học thuộc lời thoại, chỉnh sửa lại tâm trạng. Con
người một khi đã loại bỏ tạp niệm rồi thì tâm cũng tĩnh lại, anh cảm
thấy luồng nhiệt trong người đang dần dần giảm đi, cuối cùng anh lau hết mồ hôi tay lên chiếc trang phục bẩn thỉu trên người, đến lúc này mới
cảm nhận được sự rét lạnh thấu xương của thời tiết bên ngoài, anh bất
giác kéo chặt vạt áo, thầm nghĩ Dương Bạch Lao nghèo túng thời xã hội cũ sống thế này trong mùa đông quả thật là không dễ chịu chút nào. Trong
đầu vẽ ra cảnh tượng của xã hội cũ, cảm giác cho bộ phim ập đến.
Lúc này mọi người đang run lẩy bẩy quay phim trong ngày đông
đầy tuyết, ánh đèn sáng rọi lên đất tuyết, Tây Bối phấn chấn tinh thần,
tập trung hát:
“Con gái người ta có hoa cài,
“Cha đây nghèo túng không tiền tài,
“Mua dây buộc đỏ dài hai thước,
“Để Hỷ nhi con lấy mà cài, cài là cài lên tóc ~~~~”
Đoạn thoại này lưu loát liền mạch, trong đó bao gồm cả sự
gian khổ của các anh em giai cấp, Tây Bối hát tới lệ nóng lưng tròng,
anh cố gắng vươn thẳng tay, bông tuyết lạnh băng trực tiếp chui vào
trong tay áo anh, nhịn! Cơn gió lạnh thấu xương gần như là làm cả người
anh tê cứng, vẫn nhịn! Vì nghệ thuật, phải nhịn!
Hồi lâu sau…
Tây Bối cúi đầu nhìn, ngôi sao Trùng Trùng không thấy đâu.
Lại ngẩng đầu, thấy trong màn mưa tuyết xa xa có một chấm đen đang di chuyển rất nhanh, loáng thoáng thấy đó là chiếc xe mười sáu chỗ có biển số 3887, lại thấy tốc độ nhanh như vậy, chạy như bay ra cửa lớn của trường quay, nghiêng trái lệch phải trông như đang lảo đảo xông ra
khỏi sự bao vây của những kẻ săn bắn vậy, bên hông xe còn in một dòng
chữ màu đỏ: “Khuê Nguyên chào đón quý khách.”
Lại nhìn xung quanh, yên tĩnh không còn ai, chỉ nghe thấy tiếng lộp bộp của bông tiếng rơi xuống mặt đất.
Tây Bối với hàng nước mũi đã bị đông cứng trừng mắt lên, vươn tay thốt lên câu thoại cuối cùng: “Chết tiệt, mấy người chơi tôi phải
không…”
Sau đó bịch một tiếng ngã xuống trong trận tuyết trắng xóa cả bầu trời.