Bây giờ chỉ còn lại Tiên đạo chưa được thông báo thôi, Trùng
Trùng quyết định đích thân đi, tiện tay dọn dẹp đồ đạc, đòi của hồi môn
từ Bạch Trầm Hương. Nếu vượt được kiếp, không chết không tàn tật không
trọng thương thì sẽ trực tiếp gả cho đại ma đầu, động phòng ngay trong
đêm ấy.
Giày vò như vậy, nàng cũng mệt rồi, hơn nữa nàng rất nhớ hắn.
May mà tuy nàng mù đường, nhưng vẫn nhớ đường ở Phụng Lân
châu, bèn đi vội bất kể ngày đêm, vừa bay bằng kiếm vừa sử dụng cả Lưu
Tinh Thiểm Mã, hướng thẳng về “nhà mẹ” là núi Vân Mộng.
Trùng Trùng chỉ có thể miêu tả tình hình suốt đường đi bằng
câu thơ nàng sửa lung tung —— Ầm ầm thiên lôi hè mưa tuyết, trời đất
hợp, mạng sâu phải chấm dứt[*].
[*] Chỉnh sửa từ câu thơ “Đông vang sấm dậy, hè mưa
tuyết. Trời đất hợp, Mới cùng chàng ly biệt” trong bài dân ca Thượng Tà
(上邪).
Trên trời cứ luôn có một đám mây đen và một tia sét không
ngừng đuổi theo Trùng Trùng, dù nàng có sử dụng âm mưu kế sách gì cũng
không trốn khỏi được.
Thiệt tình, thiên kiếp giỏi lắm sao? Làm gì có kiểu như vậy
chứ, đi một bước, đánh một cái, cả thời gian thở dốc cũng không có, ngay cả kẻ ác giết người phóng hỏa cũng được cho ăn bữa cơm trước khi chém
đầu để lên đường bình an, còn nàng thì thời gian thả lỏng cũng không có.
Người dân bình thường thấy sét trời hạn đánh ầm ầm kèm một
đám mây đen trôi tới trôi lui, ánh sét bạc trắng xuyên thấu mây mù đánh
xuống mặt đất, làm đá vụn bay tứ tung, cỏ cây gãy rụng còn tưởng đây là
điềm báo một năm không được an lành hoặc mười châu ba đảo lại sắp gặp
nạn lớn, rồi khó tránh khỏi lại sợ hãi.
Thế là dân chúng bôn ba đi báo cho nhau biết, mọi người cùng
tích trữ lương thực, đào hầm, ai chưa cưới gả thì vội vã tìm bà mối, ai
đã thành thân rồi thì chăm chỉ sinh con, bởi vì nghe nói thai phụ có thể vượt qua được thiên tai. Tóm lại là dân gian bắt đầu hoạt động lũ lượt
chuẩn bị vượt qua nạn lớn của mười châu ba đảo lần hai.
Thật ra chỉ cần tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện cái gọi là
sét trời hạn này sẽ không đánh nơi có nóc, cho dù đánh thì uy lực cũng
không lớn. Hơn nữa trận sét này chỉ đi ngang qua thôi, nó cứ ầm ầm như
vậy đi về hướng Phụng Lân châu, bỏ xa từng thôn quê, thị trấn một. Trong đó chỉ có một số cực ít người có duyên mới trông thấy sét cứ mãi đuổi
theo một nha đầu tóc đỏ, còn nàng thì ôm đầu lủi, lần nào cũng né tránh
một cách nguy hiểm.
Khó khăn lắm Trùng Trùng mới đến được chân núi Vân Mộng.
Vừa lộ diện thì đã có sư đệ vừa mừng vừa sợ lao vút đi bẩm
báo chưởng môn, lúc Trùng Trùng đến trước cửa điện Tát Tinh, vừa khéo
trông thấy Bạch Trầm Hương sải bước to đi ra ngoài. Áo dài tay rộng,
phong lưu phóng khoáng, sư phụ này của nàng đúng là đẹp trai quá đi
thôi!
Nhưng ông ta đang giận, từ xa cũng nhìn thấy được những đường gân xanh rất hay xuất hiện kể từ khi thu thất đệ tử ấy.
”Liệt đồ, còn dám nghênh ngang quay trở về cơ đấy.” Bạch Trầm Hương quát lên, ông ta không hề chú ý đến cơn sét cuộn ầm ầm trên trời, và tia sét mảnh rất kiên định mà đánh một phát xuống.
”Sư phụ cẩn thận.” Trùng Trùng gắng sức bổ nhào qua, đẩy Bạch Trầm Hương ngã xuống đất, động lượng khổng lồ và mặt đất trơn trượt
khiến hai người trượt đến dưới mái hiên của điện, tránh được một cú
đánh, nhưng mái hiên thì không được may mắn như vậy, một mảnh hiên to đổ ầm ầm xuống.
”Mau né hết đi, trốn hết dưới nơi có nóc đi.” Trùng Trùng ra
sức bật dậy, hoàn toàn không thấy chân mình đang giẫm lên đôi bàn tay
tao nhã thon dài của sư phụ đại nhân, “Đây là thiên kiếp, nhưng nó còn
chưa đánh xuyên nóc nhà được, mau lên đi!” Nàng vừa nói vừa nhảy vài
cái.
Các sư huynh đệ tỷ muội vốn muốn đến xem anh hùng đã cứu giúp mười châu ba đảo đều lũ lượt tản ra. Nếu Bạch Trầm Hương trông thấy
cảnh này, chắc chắn ông ta sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo, bởi vì điều đó
chứng minh ông ta biết dạy dỗ đệ tử môn hạ, nhưng ông ta không đứng dậy
được, tay vẫn còn bị liệt đồ kia giẫm lại.
Đúng là tạo nghiệt, nhận phải một đồ đệ thế này, tuy nàng là
đại công thần giải cứu mười châu ba đảo, nhưng cứ mãi khiến người ta
phải tức đến sét giật.
Không được, không được nói chữ sét.
Mà nàng xả thân cứu sư phụ cũng xem như có chút lương tâm,
nhưng mà —— ông ta nhận một đệ tử thế này, lại không dạy dỗ đàng hoàng,
ngược lại còn bị nàng chọc tức tới mất hết tác phong, có phải là nên bị
sét đánh không? Biết đâu đây không phải là thiên kiếp mà Mã Nghị mang
tới, mà là kiếp số của ông ta chăng.
Ôi, kiếp số à kiếp số ơi.
Bạch Trầm Hương nằm dưới đất, tay đau nhưng vẫn chìm trong suy nghĩ của mình.
Mà lúc bấy giờ Trùng Trùng mới phát hiện nỗi đau đớn mình gây ra cho đôi tay của sư phụ, bèn vội vã nhảy tránh ra, sợ bị trách mắng
nên khẩn trương tiến hành thế công tình cảm, “Sư phụ, đồ đệ nhớ người
lắm, rời xa người rồi con mới biết sư phụ quan trọng với con biết bao.
Những ngày qua, con cứ mãi thử trải qua quãng thời gian không có sư phụ
dạy dỗ, do đó mới không quay về, con phải rèn luyện sự độc lập, tiện thể ở lại dân gian cứu giúp cho người bị thương tật, gầy dựng tên tiếng đẹp đẽ cho phái Thiên Môn. Nhưng con thật sự không chịu nổi nữa, nhớ sư phụ lắm! Sư phụ, người hãy tha thứ cho sự yếu đuối của tiểu đồ đi.”
Bạch Trầm Hương nhún người bật dậy trong tư thế rất tao nhã,
cố ý lờ đi đôi tay bị giẫm đến đen thùi của mình, biết rõ liệt đồ này vì trốn tránh bị quở mắng mới nói ngon nói ngọt, nhưng ông ta lại bị nàng
chọc cho dở khóc dở cười, ngọn lửa giận vốn không quá mạnh trong lòng
càng là biến mất tăm.
”Bớt nói ngon tiếng ngọt lừa gạt vi sư đi.” Ông ta cố gắng
làm ra vẻ nghiêm khắc, nhưng không thành công, “Xem ra thiên kiếp đã
hình thành rồi, con muốn đối phó thế nào? Ôi, chuyện của con, lão Hắc đã nói cả cho ta nghe rồi. Vi sư cũng suy nghĩ qua rồi, hay là con đến
động Côn Ngô Liên Thiên đi, đừng sợ, không phải là muốn nhốt con, mà là
muốn con xuống tầng chín xem thế nào. Ở đó tuy phải chịu chút đau khổ,
cũng không biết con có trụ được không, nhưng vẫn tốt hơn bị —— không thì ta gọi Thương Khung quay về, nó thường bị nhốt trong đấy, có kinh
nghiệm xử lý, bảo nó xuống cùng con.” Ông ta vì đồ đệ mà không tiếc sư
đệ.
”Sư phụ, người thật tốt với con.” Trùng Trùng cười tít mắt
bày ra dáng vẻ ngoan hiền, “Nhưng con đã nghĩ ra cách vượt kiếp rồi,
người chỉ cần giúp con một tay là được rồi.”
”Con còn có bản lĩnh này?” Bạch Trầm Hương hoàn toàn không tin.
Thế là Trùng Trùng bèn kể kế hoạch của mình ra, Bạch Trầm
Hương vuốt râu trầm tư, hồi lâu sau mới nói, “Cái này —— có lẽ sẽ làm
được, nhưng ngộ nhỡ không thành công thì ——”
”Không thành công cũng thành nhân.” Trùng Trùng nghiến răng,
“Con không muốn trốn trong hang động cả đời, mãi không thấy được ban
ngày, không thấy được mặt trời, hoa cỏ và sông ngòi, không thấy được ma
đầu ấy —— ấy cha—— còn cả sư phụ nữa, điều đó còn khổ sở hơn chết. Nếu
tình yêu Tiên Ma đưa thiên kiếp tới, vậy thì dũng cảm đối mặt là được
rồi.”
Nàng nói rất hùng hồn, Bạch Trầm Hương rất tán thưởng, cảm
thấy cho dù đồ đệ này không chỗ nào tốt, nhưng ít nhất có gan. Ông ta
không hề biết Trùng Trùng đang ngầm run rẩy, chỉ vì bị ép đến mức không
còn cách nào khác thôi, nhưng nếu có cơ hội dù chỉ là một chút, nàng
cũng sẽ chọn chạy được thì chạy.
”Nhưng sư phụ à, thời gian cấp bách, người đừng suy nghĩ
nữa.” Trùng Trùng lắc tay áo của Bạch Trầm Hương, “Mau tập trung tất cả
cao thủ của phái Thiên Môn lại, đến bờ Tứ Hải với con. Sư phụ phải nhớ
nhé, giữ lại một, hai —— không, giữ lại một cao thủ thôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phái Thiên Môn còn có thể kéo dài được. Đúng rồi, nhớ
dùng trống Thiên Lý Truyền Âm gọi cả cao thủ của các môn phái khác trong Tiên đạo đến, nhất là đảo chủ Trụ Tử và Nam Minh đại sư.”
”Còn phải kêu gọi cao thủ của môn phái khác sao?” Bạch Trầm Hương ngẩn ra.
”Tất nhiên rồi, Tiên đạo thế gian là một nhà mà.” Trùng Trùng không hề cảm thấy khó xử, “Hơn nữa, mỗi lần họ có chuyện gì chẳng phải
đều gọi người đi sao?”
Bạch Trầm Hương nghe thấy cũng đúng, lập tức đi thi hành chuyện kéo băng nhóm này.
Còn Trùng Trùng thì chạy về chỗ mình ở, gói ghém tất cả đồ
đạc, định sẽ mang đến nhà chồng. Nhưng không dọn dẹp thì không biết,
nàng ấy mà lại cất giữ rất nhiều thứ đồ kì lạ, cuối cùng gói thành một
gói đồ to khoảng một mét vuông.
Làm xong những chuyện này, nàng lại chờ thêm hai ngày, chờ các cao thủ Tiên đạo tập trung đầy đủ mới cùng nhau đến bờ Tứ Hải.
Trong thời gian đó, sét trên trời không hề ngắt một lần nào, hơn nữa càng ngày càng vang, còn đánh sập một căn phòng khá yếu.