Một đám người nhỏ con đứng đầu là Trùng Trùng đang rình rập ngoài cửa.
Hoặc có thể nói rằng chỉ có nàng là người, bên cạnh nàng là
một con Yêu Cửu Mạng, một con lừa, một con thần thú mang hình hài giống
chó, một con gà, một chiếc đèn, trên đèn đặt một miếng ngọc.
Từ ngày trên bầu trời chợt bổ một tia sét xuống, bây giờ chỉ
cần nàng xuất hiện thì sét sẽ xuất hiện theo, cứ vang ầm ầm trên trời,
làm nàng sợ đến mức ôm đầu trốn, bây giờ ra ngoài như đi chiến tranh
vậy, phải quan sát tình hình dưới đất trước, rồi quan sát xem bầu trời
có gì khác thường không, sau đó xông ra như làn khói, lao đến nơi có mái che ở trên cao như cầu, nhà, dưới quầy hàng rong, ô dù của các cô nương xinh đẹp, chuồng lợn, chuồng ngựa vân vân…
”Là thiên kiếp mà tình yêu Tiên Ma của ngươi và Hoa Tứ Hải dẫn đến.” Mao Lư phỏng đoán.
”Ngươi đoán sai rồi, đây chỉ là tia sét ác ý mà thôi, nếu
không thì vì sao chỉ cần chúng ta trốn dưới nơi có mái che, nó không
đánh nữa?” Nhân cách trốn tránh trong Trùng Trùng lại bắt đầu tự thôi
miên.
Không phải thiên kiếp! Không phải thiên kiếp! Không phải thiên kiếp!
Nhưng lời nói của Mao Lư đánh tan tâm lý dối trá của nàng,
“Đó là vì thiên kiếp chưa thành thục, bây giờ nó chỉ mới hình thành,
đánh ngươi xem như rèn luyện làm nóng thôi. Ngươi cứ chờ xem khi nó
thành thục thật sự rồi, cho dù ngươi có trốn trong hang động sâu thẳm,
nó vẫn sẽ bổ đôi ra, cho ngươi tan thành tro bụi trước mặt tất cả mọi
người.”
Nó nói rất độc ác, còn nhịn cười nữa, một dáng vẻ cười trên
nỗi đau của người khác, tựa như đã vui vẻ mua vé xem nàng chật vật ôm
đầu trốn chui trốn nhủi, chờ khi thể xác lẫn tâm hồn nàng tan biến sạch
rồi thì cũng là kết thúc rồi, nó sẽ vỗ mông bỏ đi vậy.
Trùng Trùng không nói hai lời, lấy thanh kiếm ngắn trong Khước Tà Song Kiếm ra, cắt một đao lên mông nó trước.
Kèm theo màn máu lừa phun ra cùng tiếng kêu thảm thiết của
Mao Lư, Trùng Trùng cắn răng cười híp mắt, “Ngươi cứ cười cho đủ đi, một nhát kiếm này không biết thế nào so với thiên kiếp đây? Còn chọc ta thì ngươi sẽ biết ta chính là kiếp số của ngươi, trời chưa cướp ta, ta cướp ngươi trước rồi nói sau.”
”Chủ nhân, đừng ngang tàng như vậy, thật ra Mao Lư nói cũng
đúng, không biết thiên kiếp này là gì, nhưng nếu nó đã tìm ngươi thì e
rằng ngươi phải chịu cảnh xương cốt không còn rồi. Hơn nữa, không phải
“chúng ta” đối phó với thiên kiếp, mà là “ngươi”.” Vạn Sự Tri đã quên
mình thuộc quyền sở hữu của ai rồi, chỉ biết đắc ý dào dạt nói lung
tung, kết quả bị một cước đá bay, lầu bầu hồi lâu cũng không bò dậy
được.
”Nó sinh ra theo lời gọi của trời, đúng là một thứ kỳ lạ, khó hiểu.” Đèn thần chưa từng trải qua chuyện hấp dẫn đến vậy nên cứ mãi
phấn khởi, lúc này nói một cách ngu ngốc, “Hay là ngươi và Hoa Tứ Hải
chia tay là được, như vậy sẽ không ——” Nó chưa nói xong thì đã bị ngã
chổng vó.
Tất nhiên, gương Tiền Nhân Hậu Quả Lam Lam đã được Trùng Trùng nắm trong tay.
”Hắn đã không còn là Ma nữa, là Minh Vương. Hơn nữa ta đến từ một thế giới khác, cũng không thể xem là Tiên chính thống, làm gì có ai vô lý đến vậy chứ.” Trùng Trùng không phục.
Nhưng cũng hơi sợ, vì dù sao bị sét đuổi theo đánh cũng không phải chuyện tốt lành gì. Hơn nữa, hình như đám người bên cạnh nàng đây
rất vui khi nàng bị sét đuổi chạy khắp nơi, cuối cùng chết một cách oan
uổng.
Nàng kém duyên đến vậy sao? Vì sao nàng cứ tưởng là có rất
nhiều người thích nàng chứ? Tình hình bây giờ, cảm giác uể oải ấy chẳng
khác cảm giác thiên kiếp sắp đến là bao.
”Vượt kiếp!” Cửu Mạng ở cạnh bên hùng hồn nói ra hai chữ, phát âm rất rõ ràng.
”Gâu gâu!” Tiếng chó sủa bày tỏ sự tán thành.
Vẫn là Cửu Mạng và A Đẩu có lương tâm, đưa ra góp ý mang tính xây dựng. Đúng rồi, chẳng qua chỉ là thiên kiếp thôi, nếu trốn không
khỏi thì nghĩ cách vượt kiếp là được rồi.
Nhưng vượt thế nào đây? Tuy ma đầu ấy có pháp lực siêu cao,
nhưng nàng rất kém cỏi, những ngày nay bôn ba ngược xuôi, lơ là tu
luyện, những gì học từ xưa cũng quên hơn một nửa rồi, nếu Hoa Tứ Hải đến bảo vệ nàng thì sức mạnh của hắn sẽ bị phân tán, hơn nữa hắn có mạnh
đến đâu thì cũng không thể đối phó với sức mạnh của tự nhiên được. Vả
lại nàng cũng phải đứng ngay sau lưng nam nhân của nàng, nàng phải kề
vai sát cánh với hắn.
Nhưng cái gọi là vượt kiếp chính là bị sét đánh, hơn nữa phải bị đánh trúng mà vẫn bình an vô sự, thật khó quá.
”Ta giúp tỷ!” Thấy Trùng Trùng thay đổi sắc mặt, Cửu Mạng nói một cách kiên định.
Trùng Trùng rất cảm động, nàng vỗ mạnh vai Cửu Mạng hai cái để bày tỏ sự khen ngợi, sau đó chợt nảy ra một ý.
Đúng rồi, mọi người đoàn kết lại, chắc chắn có thể vượt qua
được kiếp nạn, người đông sức mạnh mà. Hơn nữa, tốt xấu gì nàng cũng đã
cứu giúp cho mười châu ba đảo, ai ai cũng nợ ân tình của nàng, nàng lại
không phải người thiện lương gì, tất nhiên có quyền muốn họ trả, họ
không trả thì tìm một trăm kẻ thuyết thư, đi khắp nơi đồn đãi họ thất
tín bội nghĩa, qua cầu rút ván.
Thủ lĩnh của lục đạo đều là nhân vật có máu mặt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy, thà dấn thân vào hiểm nguy cũng không muốn người ta nói mình không đạo nghĩa, vì vậy chiêu này chắc chắn sẽ
được.
Hơn nữa, không có Diêu Trùng Trùng nàng thì không biết mọi
người còn sống hay là chết đây, chỉ với ân tình này thôi, họ cũng đã
phải tận lực giúp đỡ rồi. Nàng không làm anh hùng, nàng là một cô gái
nhỏ nhắn thôi, đã ban ân thì phải được báo đáp.
Còn nữa —— Đại ân thế này, lấy cái chết để đáp báo cũng là chuyện nên làm. Khà khà khà, quả nhiên là ở hiền gặp lành!
Sét đánh, rất nhiều rất nhiều tia điện cao áp, chỉ dựa vào
hai người thì tất nhiên là không được. Tuy không biết thiên lôi có nguồn gốc ra sao, nhưng nàng cũng không thèm tốn công sức nghĩ về nó, dù gì
thì thế giới kiếm nay này luôn quái lạ mà.
Nghĩ ra được rồi, nàng lập tức vui vẻ trở lại, cắn răng lao
ra khỏi phòng, xem sét có còn đánh nàng hay không. Kết quả là chắc chắn
có, đúng là tức chết mà, sau đó nàng thử lại rất nhiều lần, như cũ.
Vậy thì đừng tồn tại tâm lý gặp may nữa, tích cực chuẩn bị vượt kiếp đi thôi.
Nhưng chuẩn bị là chuẩn bị, nàng vẫn cảm thấy bất công, bất
giác chỉ lên trời mắng: “Yêu nhau là chuyện của hai người, vì sao ông cứ mãi đánh ta! Hiếp yếu sợ mạnh à!” Nàng chửi bới như sấm động, nhưng đến cùng nàng không phải là sấm sét, mà là kẻ bị sét đánh.
Thêm nữa, lúc này nàng nhận được tin của Tây Bối —— Sau khi
biết tin mười ngày sau nàng bắt đầu hành trình trở về, Hoa Tứ Hải đã
quay lại bờ Tứ Hải bế quan rồi.
Hỏng bét, nghe ý của ma đầu ấy thì hình như có chút nản lòng. Nàng thử thách tình yêu quá mức, bây giờ phải cứu vãn lại, vừa khéo
dùng chuyện vượt kiếp làm bậc thang đi xuống, có thể thấy chuyện xấu
cũng có mặt tốt của nó, phải xem xét vấn đề bằng khoa học và biện chứng.
”Bây giờ các người nghe cho rõ đây.” Nàng trốn trong phòng ở
quán trọ, mở một cuộc họp nho nhỏ với mọi người, “Trước tiên, các người
đừng cho rằng có thể bàng quan đứng nhìn, ta nói trước, chuyện này không nhằm vào Cửu Mạng, A Đẩu và Lam Lam, bởi vì họ rất nghĩa khí, đã quyết
định giúp ta ngay từ đầu. Còn về nhằm vào ai thì ta cũng không nêu tên
nữa, các người tự biết là được rồi.” Nói rồi nàng hung dữ quét mắt qua
Mao Lư, Vạn Sự Tri và đèn của Nam Minh đại sư.
”Ngươi muốn ——” Mao Lư hỏi một cách ngập ngừng.
Trùng Trùng gật mạnh đầu, “Ta đã xem mọi người như những
người bạn tốt nhất của ta rồi, vì vậy có phúc cùng hưởng, có nạn cùng
chia. Bây giờ nạn lớn ập đầu, ta thấy chúng ta thật sự phải “trói buộc”
vào nhau rồi.” Trùng Trùng nhấn mạnh chữ nào đó, ý bảo đây là động từ,
không phải tính từ.
Ý của nàng rất rõ ràng, một là nàng vượt kiếp an toàn, hai là cả bọn ôm nhau cùng hóa thành tro bụi. Mao Lư, Vạn Sự Tri và đèn thần
nghe suy nghĩ ác ôn này của Trùng Trùng mà há hốc mồm, hơn nữa biết nàng nói được là làm được.
Tranh luận không có ý nghĩa, bởi vì Mao Lư không thể rời khỏi Cửu Mạng, Vạn Sự Tri là nô lệ của Trùng Trùng, có khế ước thần rồi, và
đèn thần thì không có người đưa thì không đi xa được. Cũng có nghĩa là
nếu Trùng Trùng đã quyết định muốn “trói buộc” rồi thì không một ai chạy thoát được. Bây giờ cách duy nhất là nghĩ cách giúp nàng, nếu không thì mọi người chết chung.
Con sâu này, ác độc quá!
”Không biết ngươi muốn làm sao đây?” Ba phần tử xấu xa đồng thanh hỏi.
”Gâu!” A Đẩu sủa một tiếng nhấn mạnh.
Trùng Trùng nở nụ cười mỉm riêng biệt của người tu đạo, cũng
chính là kiểu cười vô sỉ cơ trời không thể lộ ấy, “Rất đơn giản, ta rải
anh hùng thiếp khắp mười châu ba đảo, kéo băng nhóm đến giúp đỡ.”