Erilu bất chợt đứng dậy, nhìn khuôn mặt bình thản
như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên đôi mắt đau thương, vô thần
chứng tỏ nội tâm nàng đang nặng nề đau đớn đến mức nào. Trường Thiên
đứng đằng xa vẫn hướng mắt nhìn bầu trời đen tối mịt mù nhẹ nhàng gật
đầu, giọng nói của hắn không nhanh không chậm vang lên.
"Từ nay
về sau, tạm thời nàng cứ ở bên cạnh hầu hạ cho ta là được rồi, Thiên
Long giao lại cho Gaia đảm nhiệm. Nếu nàng có những cống hiến to lớn thì ta sẽ suy nghĩ đến việc để nàng quay lại chức vụ ban đầu."
"Cống hiến... Các người chỉ quan tâm đến lợi ích và giá trị có thể lợi dụng thôi sao???"
Erilu bi thương hét lớn như quát vào mặt Trường Thiên, Warlock xám ngoét mặt
mày, con bé này thật là không biết sống chết!! Nhưng khi lão vừa định
tiến lên để khuyên can cơn thịnh nộ của Trường Thiên thì sự việc diễn ra tiếp theo lại không xấu như lão nghĩ, điều đó khiến lão dừng ý định
liều mạng vừa rồi.
Trường Thiên không quay mặt nhìn Erilu mà chỉ thản nhiên gật đầu.
"Đúng vậy, khi con người bắt đầu biết suy nghĩ thì điều đầu tiên họ nghĩ đến
chính là lợi ích, nàng cần một chỗ dựa vững chắc? Đó cũng là lợi ích
không phải sao? Đến hạnh phúc của bản thân mình cũng là lợi ích mà mình
muốn giành lấy và xứng đáng có được thì chiến tranh như thế này, liệu
không phải là lấy lợi ích đặt lên hàng đầu sao?"
"Giá trị của một quốc gia, một vùng đất, một chút tài nguyên hay giá trị của một cá nhân nào đó đều là thứ mà mấy kẻ đứng đầu như ta đem ra đặt cược. Nói đơn
giản khi Kim Phượng chọn Địa Quy làm con mồi để chinh phạt mà không phải là một đại lục nào khác, thì có nghĩa là chúng đã đặt cược vào Địa Quy
rồi, nếu Kim Phượng thắng thì chúng có được những thứ mà chúng muốn và
ngược lại."
"Cũng như chúng đặt cược giá trị giữa nàng và ta, khi chúng quyết định sai người đến đây để gặp ta thì điều đó đồng nghĩa với việc nàng đã bị loại, ta không vạch trần nàng ở đây thì kết quả của
nàng vẫn chỉ có một. Đôi khi giá trị của một người trong mắt kẻ nào đó
cực kỳ đơn giản, hết thì vứt, nhưng ít ra trong mắt ta, nàng vẫn còn giá trị, cho nên nếu ngày nào đó nàng đủ thực lực để có thể nắm giữ vận
mệnh của mình thì hãy giết ta và tự giải thoát, đối với nữ nhân xinh đẹp ta có thừa kiên nhẫn để chờ."
Những lời Trường Thiên nói, dài
thì không dài mà ngắn cũng chả ngắn, có điều nhiêu đó đủ khiến mọi người xung quanh thẩn thờ ngây ngốc, kể cả Guile cũng không ngoại lệ, nàng
tất nhiên biết ý định của Trường Thiên gây ra nỗi tuyệt vọng tột cùng
cho Erilu là gì, nhưng lại không nghĩ đến dụng ý đó cũng hoàn toàn là
thật, Erilu quả thật là một con cờ then chốt trong kế hoạch thần bí nào
đó của hắn.
Nếu so sánh với Guile thì nàng thực sự không dám nhận mình hơn Trường Thiên về ưu thế của mình, bởi vì mọi tính toán của
Guile là sắc sảo, tỉ mỉ thì Trường Thiên phải dùng "thâm sâu", "đáng sợ" để hình dung. Khi tung hoành thiên hạ thì người như Trường Thiên sẽ lợi hại, vĩ đại hơn rất rất nhiều so với Guile, nhưng khi hỏi mấy kẻ lãnh
đạo tối cao cần người nào hơn thì họ sẽ không do dự mà chọn Guile, đây
là điều chắc chắn.
"Nếu có một kẻ nguy hiểm khiến cả thiên hạ phải đề phòng thì kẻ đó chính là nam nhân này."
Guile lẩm bẩm trong lòng nhận định của nàng về Trường Thiên, có lẽ tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy chứ không riêng gì Guile.
"Được
rồi, trừ mấy đứa Gaia ra còn lại tất cả lui xuống đi, chuyện hôm nay kết thúc. Hy vọng các ngươi đừng dùng loại ánh mắt như vừa rồi để nhìn
Erilu nữa, kết quả các ngươi tự hiểu."
Âm thanh hời hợt của
Trường Thiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của từng người, bọn họ vội
vàng khom lưng rồi rời khỏi, để lại tường thành rộng lớn cho tám người
Trường Thiên, Guile, Thiết Nham, Erina, Erilu, Gaia, Zero và Zodias.
Trong đêm đó, không ai biết Trường Thiên nói với bảy người kia điều gì, nhưng giọng cười của hưng phấn kèm theo chút ma mị khiến người nghe thấy
không cách nào quên được.
Thậm chí là bảy người có mặt trực tiếp ở đó cũng không tài nào hiểu nổi tên này gặp chuyện gì mà lại cười điên
cuồng đến vậy. Chỉ biết nguyên nhân khiến hắn cười rất có thể là thông
tin mà Guile và Erilu cung cấp.
"Chu Tước Đế quốc đang cầu cứu Kim Phượng Đế quốc."
...
Một tuần trôi qua trong yên bình, nếu không muốn nói là buồn tẻ, với cái vẻ mặt chán đời, u ám của Erilu thì quả thật không cách nào khiến người
khác cảm thấy thoải mái tận hưởng những ngày ăn không ngồi rồi hiếm hoi
này.
Tuy nhiên, cuối cùng thì ngày đám Trường Thiên chờ đợi cũng
đã tới, đoàn người do Kim Phượng phái xuống đang đứng ngay trước cổng
thành Thanh Hào, hai bên là binh lính của Song Thiên đại quân, không một ai dám thở mạnh bởi vì cấp bậc và tu vi của mấy người Kim Phượng quá
cao so với họ. Người yếu nhất cũng là Vũ Vương đỉnh phong, mạnh nhất là
Vũ Quân Thất tinh.
Đừng xem thường Vũ Quân Thất tinh này, thực
lực thật sự của hắn là Vũ Quân đỉnh phong nửa bước Vũ Tôn, đến cả nam tử được xem là quái nhân của Hoàng triều cũng được phái xuống chứng tỏ
Trường Thiên được xem trọng như thế nào.
Bởi vì thông tin về
Trường Thiên được Erilu gửi cách đây 8 ngày, tức là trước khi trận Trung Châu diễn ra, thời điểm đó, Erilu còn chưa biết hắn mạnh đến mức nào
nên chỉ báo rằng hắn đạt cấp bậc Vũ Quân. Điều đáng chú ý chính là sức
công phá kinh thiên động địa của hắn, điều này mới chân chính khiến
Hoàng triều chú ý đến nhân tài từ trên trời rơi xuống như Trường Thiên.
Còn gì tuyệt vời hơn một kẻ vừa có trí lực, vừa có thể một chiêu diệt
vạn quân? Quan trọng là thực lực chưa đạt tới Vũ Tôn.
Nếu bọn họ biết tất cả thông tin họ nhận được chỉ là một phần là chính xác thì không biết cảm nhận của họ sẽ như thế nào?
Đoàn người tổng cộng có sáu nam ba nữ, hai trong số đó là người mà Trường
Thiên đã gặp qua, Darka và hắc bào nhân. Hắn nghe từ miệng lão cáo già
Nagudon nói rằng, ở Thanh Hào có Zodias bằng hữu chí cốt của hắn tọa
trấn, tuy nhiên rất có thể là đã chết trận nên lập tức tới nơi này cho
bằng được. Còn về phần Zero thì hắn ta cũng vừa tiếp quản Trung Châu
không lâu nên không có thông tin gì về hắn có xuất hiện hay không cả.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Darka mà hắc bào nhân thở dài lắc đầu, vị hoàng tử
mà hắn trung thành quá trọng tình cảm nên rất khó thành nghiệp lớn. Đây
cũng là lý do vì sao trong mấy chục năm qua Darka dù được lòng dân cùng
Hoàng triều Chu Tước nhưng vẫn bị lão già Hedas kia đè đầu cưỡi cổ.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần Zodias có mệnh hệ gì thì ta sẽ giết thằng nhãi thần bí kia ngay tại chỗ này."
"Bằng vào Vũ Tôn Nhị tinh của ngươi sao?"
"Ngươi không tin tưởng ta sao?"
Darka thở dài, im lặng một lúc rồi hắn mới nói tiếp.
"Không phải ta không tin tưởng ở ngươi, thực lực ngươi như thế nào ta đương
nhiên biết rõ, nhưng thực lực của kẻ thần bí kia liệu có đơn giản như
lão già Nagudon nói sao?"
"Không lẽ còn ẩn tình?"
Hắc bào nhân bất ngờ quay sang nhìn chằm chằm Darka.
"Hừ, chẳng lẽ không có? Ta hiện tại đang cần gì nhất?"
"Thế lực đủ mạnh hoặc người có tài để giúp đỡ...Không lẽ..."
"Đúng vậy, lão cáo già kia đâu có ngu đến mức giúp ta có cơ hội tiếp cận với
nhân tài bậc này chứ. Một chiêu diệt trăm vạn đại quân...Vũ Quân cấp làm được??? Hahaha, thằng con nít mười tuổi còn cười vào mặt chứ đừng nói
mấy lão đầu sống thành tinh."
"Nói như vậy kẻ này phải đạt đến Vũ Tôn cấp rồi!!"
Darka ngưng trọng gật đầu, hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói.
"Không chỉ là Vũ Tôn thông thường, mà còn rất mạnh là đằng khác, lão nói cho
ta việc Zodias ở đây với mục đích chủ yếu là ném đá dò đường mà thôi. Kẻ lão muốn lợi dụng chính xác là ngươi đấy Zones."
"Khốn kiếp thật!! Lão già khốn nạn!!!"
Lúc này nam tử quái nhân đi đầu mới xoay người nhìn Darka, trong đôi mắt ánh lên chút kính nể.
"Biết hang hổ vẫn vào, tình nghĩa huynh đệ của ngươi rất tốt!"
Darka cười khổ lắc đầu, trong khoảng thời gian ở Đế đô, nam tử mày rậm mắt
kiếm phía trước chính là người mà hắn tôn trọng nhất, nên cũng không
giấu diếm gì chuyện này.
"Không hoàn toàn là vậy đâu, nếu kế
khích tướng không thành thì thể nào lão cáo già đó cũng nghĩ ra cách
khác để khiến ta phải tới nơi nguy hiểm này một chuyến."
"Ừm, ta
cũng nghĩ như vậy, cuộc đàm phán này không đơn giản chút nào, giao tranh tất nhiên sẽ xảy ra, nếu thần bí nhân kia quá mạnh mẽ vượt trội Vũ Quân thì một Vũ Tôn Nhị tinh như Zones chính là đá thử lửa tốt nhất. Kế sách không thể nói là hay nhưng dùng rất đúng lúc, vừa không tổn thất lực
lượng vừa nắm được yếu quyết và nước đi quan trọng trong tay."
Nam tử quái nhân thở dài cảm thán, mấy người đi cùng nghe chuyện nhưng vẫn
lựa chọn im lặng, thực sự họ không có quyền để làm theo ý mình, quân
nhân là phải nhận mệnh lệnh để sống.
"Tới rồi sao? Ô xem ai đến này, chúng ta lại gặp nhau rồi nhóc con to mồm!!"
Một giọng nói vang lên khiến bọn họ dừng bước ngẩng đầu lên nhìn tường
thành cao cao, nơi đó một thân ảnh nam tử cao to với mái tóc đỏ phiêu
dật dần dần hiện ra. Điệu cười nửa miệng kèm theo chiếc mặt nạ gây cho
người nhìn cảm giác thần bí ma quái, và người đó chính là Trường Thiên
của chúng ta.