Trường Thiên cười quỷ dị thu hồi ánh mắt của mình lại, tránh bị Gaia
phát hiện ra hắn đang nhìn trộm, dù sao chuyện này cũng chả phải hay ho
gì cho cam.
Tuy nhiên Trường Thiên cũng không rảnh để chờ Gaia
sống ảo đến hết ngày, thời gian của hắn thực sự không nhiều, một năm
rưỡi thời gian trước mắt đã qua hơn hai tháng rồi, những gì Trường Thiên đạt được không tính là nhiều so với đại lục rộng lớn vô tận này.
Một bàn tay vô hình xâm nhập vào trong thức hải Gaia, năng lực đáng sợ có
thể tính là bậc nhất của Tử Hồn, đối với Linh hồn lực yếu hơn Trường
Thiên, Tử Hồn có thể gây sát thương trực tiếp trên diện rộng. Không
chiêu thức, không hoa mỹ như những Đấu Kỹ Linh hồn công kích, mà thuần
túy là va chạm trực diện hoặc nghiền ép tuyệt đối. Người khác có Linh
hồn lực mạnh chưa hẳn đã làm được như vậy, nhưng Trường Thiên thì khác,
đâu phải đơn giản mà Hư Vô lại đi nhận hắn làm chủ.
Gaia đang như một tiểu hài tử gặp mẹ, vui mừng hớn hở sống trong ảo tưởng hạnh phúc
của mình thì trong bóng tối vô tận, một bàn tay khổng lồ màu tím tà dị
đột ngột xuất hiện. Nếu như có người ngoài nhìn thấy được thì sẽ cảm
giác tại sao bàn tay đó lại di chuyển chậm như ốc sên vậy.
Thế
nhưng trong mắt Gaia thì nó lại là một lưỡi đao vô hình đang chậm rãi
gặt lấy linh hồn của hắn, thứ áp lực vô hình nhưng lại quá mức kinh
khủng này đã vượt xa cực hạn mà Gaia có thể thừa nhận.
“AAAA!!!”
Gaia hét lên thống khổ rồi quay trở lại với thực tại, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, cho đến lúc này Gaia mới biết mình còn đang ngồi cùng Trường
Thiên. Nhìn khuôn mặt cười nửa miệng pha thêm chút thần bí kia mà nội
tâm Gaia càng thêm kính sợ, năng lực của người này sâu không cách nào đo được.
“Suy nghĩ kỹ rồi chứ, đừng khiến ta thất vọng thêm lần nữa!!”
Thanh âm nhàn nhạt như không phải chuyện của mình vang lên đánh thức Gaia
khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn hơi giật mình sau đó nhắm chặt mắt hít sâu vài lần rồi mới thở dài trả lời Trường Thiên.
“Ta không biết
bằng vào cách nào, thông tin từ nơi đâu mà ngươi có thể xác định được ta không phải người của Kim Phượng. Tuy nhiên nếu như ngươi đã biết thì ta cũng không ngại nói thẳng, không sai ta không phải là người của Kim
Phượng, nhưng thân phận hoàng tử cũng không phải là giả.”
“Tam hoàng tử của Thanh Long Đế quốc... Ta nói không sai chứ Gaia Guitado?”
Câu nói cắt ngang giữa chừng không khiến Gaia khó chịu, mà hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng vô cùng kinh hãi. Câu hỏi duy nhất trong đầu Gaia lúc này chính là “Còn cái gì mà biến thái này không biết không?”
Tuy nhiên, sau một lúc suy nghĩ thì hắn lập tức hiểu ra, Trường Thiên có
thể xâm nhập tâm trí Gaia để kéo hắn ra ngoài thì chắc chắn có thể biết
được trong đó đang xảy ra chuyện gì, vậy khác nào ký ức của Gaia hắn đã
bị Trường Thiên xem hết. Nghĩ đến đây Gaia liền phẫn nộ đứng bật dậy,
giọng nói đầy lạnh lùng kèm theo sát khí khó che giấu chất vấn thẳng mặt Trường Thiên.
“Ngươi đọc ký ức của ta???”
“Ừm!”
Đáp lại Gaia không phải là sự chối bỏ như hắn tưởng tượng, mà là sự hời hợt thản nhiên chấp nhận như đó không phải là chuyện của Trường Thiên hắn.
Điều này càng khiến cho Gaia càng thêm khó chịu, thậm chí ngay cả suy
nghĩ liều mạng cũng đã nảy sinh trong đầu hắn.
“Ngươi biết được bao nhiêu??”
“Tất cả!”
“Vậy...”
“Hình như người không hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình nhỉ? Ở đây ta là chủ
còn ngươi chỉ là một tên tù binh hèn mọn, lấy tư cách gì chất vấn ta,
đặt câu hỏi với ta?? Để ngươi hỏi hai câu chỉ vì ta cảm thấy thương hại
cho sự yếu kém đến đáng thương của ngươi mà thôi, đừng có cho rằng ta
đang cần tài năng của ngươi, hay là sợ một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ
cánh như ngươi!!!”
Nói đến cuối cùng Trường Thiên cũng chậm rãi
đứng dậy, khí tức sắc bén đầy âm lãnh, kèm theo bá đạo vô cùng tận đã
biến mất sau một trảm trước kia tỏa ra thêm một lần nữa. Gaia muốn cãi
lại vài câu nhưng vô lực, thở còn khó huống gì nói chuyện, môi Gaia mím
chặt trắng bệch, gương mặt không còn chút máu thế nhưng đôi mắt màu nâu
vẫn sáng ngời kiên định.
Trường Thiên bước từng bước dài tới
trước mặt Gaia, chiều cao khá chênh lệch khiến Trường Thiên phải cúi
người xuống nhìn. Áp lực ngày càng tăng mạnh, đôi chân Gaia đã bắt đầu
run lẩy bẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khuỵu xuống.
Sau một lúc lâu thì trọng áp đột nhiên tiêu thất, Trường Thiên mỉm cười hài lòng, gật gật đầu.
“Không tệ, theo ta đi, những việc ngươi muốn, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện!!”
Thanh âm tràn đầy dụ hoặc, tâm tình Gaia vừa được thả lỏng liền ngay lập tức
căng 08vhBxS thẳng trở lại, ngoài miệng vẫn cứng rắn.
“Không cần, tự tay ta sẽ hoàn thành, ta tự tin mình có năng lực đó!!!”
“Ngu xuẩn, mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm. Ngươi tự tin vì ngươi có thời gian để trở nên mạnh mẽ, nhưng chị của ngươi có thời gian sao?
Tulias mặc dù nhận ra sai lầm, nhưng không lẽ một con cáo già thành tinh như lão không biết ngươi ôm tâm tư gì sao? Nếu đã biết thì còn để ngươi có cơ hội phát triển đến mức đủ để uy hiếp lão? Tiềm lực của ngươi, có
ai không thấy, có ai không biết?”
“Cái sai lầm ngu dốt nhất của
ngươi chính là dùng thân phận thật để tạo nên những sự chấn động trong
năm năm trở lại đây. Thứ ngươi thiếu nhất chính là thực lực, và thứ
ngươi cần nhất không phải cũng là nó mà là một chữ “Nhẫn“. Quân tử báo
thù mười năm chưa muộn, có ai muốn báo thù mà cứ oang oang cái miệng cho thiên hạ biết rằng “ta đang ở đây!” không?”
Trường Thiên không
hề khách khí vạch trần hết tất cả yếu điểm của Gaia, hắn muốn một đòn
tâm lý đủ mạnh để thay đổi tâm tư của Gaia, khiến Gaia hoàn toàn quên đi thân phận để dốc sức cho mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán,
thân thể Gaia run lên bần bật, hắn ngửa đầu lên trời cười thảm, nước mắt thống khổ không biết đã bao lâu rồi mới chảy ra lại một lần nữa (chương trước là chỉ khóc trong lòng thôi nhé ae). Có lẽ hắn đang tự cười chính bản thân mình tự cho là thông minh tài giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là
con kiến trong mắt người khác nên họ mới không thèm đả động gì đến hắn
trong những năm qua.
“Không cần phải xem thường chính mình như
vậy, đừng quên ngươi là người đầu tiên phá hỏng được kế hoạch của ta,
thậm chí là bày trò chơi ngược lại. Nếu không có thuộc hạ đắc lực của ta ngăn cản thì có lẽ ngươi đã thắng trong trò chơi này rồi. Ngươi có thể
bại trước người khác, nhưng không thể bại bởi chính bản thân mình được,
đó chẳng khác nào là một sự sỉ nhục tồi tệ nhất cả. Đừng quên mình là ai và đang muốn làm gì.”
Nói xong, Trường Thiên đồng thời bước ra
khỏi lều, bỏ lại Gaia đang sững sờ đứng tại chỗ. Trường Thiên để lại cho Gaia một không gian riêng giúp hắn suy nghĩ cặn kẽ đâu ra đó rồi lần
thứ hai quay lại gặp mặt đối chuyện với Trường Thiên một lần nữa. Hết 99 phần trăm là Gaia sẽ chấp nhận làm thuộc hạ của Trường Thiên, điều này
hắn nắm chắc, một phần trăm còn lại chính là đến từ chị của Gaia, đó mới chính là biến cố của sự kiện lần này.
“Canh chừng hắn!!”
Gật đầu với Thiết Nham vẫn đứng ở bên ngoài từ nãy đến giờ sau đó hạ lệnh
canh gác, mặc dù không tin Gaia sẽ chạy trốn, nhưng sau khi bị Gaia phá
hỏng kế hoạch hoàn mỹ lúc trước, Trường Thiên liền cảm thấy mình đã thất bại thảm hại. Sau này dù là một chi tiết nhỏ nhất hắn cũng sẽ không bỏ
qua.
Tính cách này vốn không phải của Trường Thiên, đây chỉ là
thói quen hắn muốn tập ngay từ bây giờ để có thể gia tăng tỉ lệ sống sót trong thế giới “Nhược nhục cường thực” rộng lớn trên con đường mà hắn
bắt buộc phải đi qua.
Trường Thiên không hề tin vào “Hào quang
nhân vật chính” xuất hiện trên đầu những nhân vật xuyên việt trong mấy
bộ truyện tiên hiệp mà Trường Thiên đã từng đọc. Trong đầu hắn chỉ có
“Không phải địch chết thì ta chết”, mà chỉ có cẩn thận mới sống dai hơn
người khác.
Đi đến tận chỗ doanh trại của chư tướng Trường Thiên
mới dừng lại, doanh trại khá lớn, xung quanh là một khoảng trống không
có người đứng canh, mục đích có lẽ là để tránh tiết lộ điều cơ mật trong khi bàn bạc.
Trường Thiên nhìn quanh một lượt rồi mới vén màn trướng lên sau đó bước vào trong.
Hơn năm mươi vị tướng lãnh thấy Trường Thiên đi vào liền lập tức dừng nghị
luận đứng bật người dậy, cung kính khom lưng vái chào. Trên mặt mỗi
người đều mang sắc thái kính sợ cùng sùng bái, Warlock và hai vị lão giả ngồi vị trí cạnh ghế chủ tọa thì có chút xấu hổ. Cách đây vài tiếng
đồng hồ họ còn định lập bè kết đảng chống đội lại những quyết định phi
nhân đạo của Trường Thiên, cho nên bây giờ không dám trực diện đối mặt
với hắn ta.
Trường Thiên cũng chẳng kiêng nể gì ai, bước thẳng
đến vị trí chủ tọa rồi ngồi chễm chệ trên đó. Hắn nhìn lướt qua từng
người một sau đó mới chậm rãi cất tiếng nói.
“Ta cần những kẻ
biết nghe lời, chứ không cần những kẻ giỏi chỉ đạo. Các ngươi có quyền
đưa ra ý kiến trong những cuộc họp như thế này, hoặc là khi ta cho phép
các ngươi nói, nhưng... Dù có đưa ra ý kiến thì kết quả vẫn là do ta
quyết định, ai không phục thì đứng lên, ta cho các ngươi cơ hội duy nhất này để thể hiện sự bất mãn.”
Cả trướng bồng im phăng phắc không
một tiếng nói nào, không một ai đủ can đảm đứng dậy chất vấn Trường
Thiên. Điều này ngược lại không làm cho hắn vui vẻ mà chỉ cảm thấy khinh thường, nội tâm hắn hừ lạnh “một đám vô dụng!!”
Tuy nhiên, ngay
sau đó có hai thân ảnh hơi chút rụt rè đứng dậy, Trường Thiên thấy vậy
liền mỉm cười có chút ý vị, hứng thú dò hỏi.
“Erina, Erilu, hai chị em các nàng có ý kiến gì sao?”
Erina gật gật đầu, mặt ửng đỏ, một phần là vì sợ, phần còn lại là ngượng
ngùng khi đối mặt với Trường Thiên, không hiểu sao một nữ tướng quân sắt thép như nàng lại gặp phải cảnh buồn cười như vậy mỗi khi nói chuyện
cùng Trường Thiên. Chính bản thân nàng cũng không hiểu mình bị làm sao
nữa.
Có điều, Erilu thì lại khác, nàng tuy sợ, ngượng ngùng cũng
có, tuy nhiên tính cách nàng vốn phóng khoáng, thích gì làm nấy nên
không có mấy chuyện khiến nàng không dám đối mặt. Nàng hít sâu một hơi
lấy lại bình tĩnh sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào gương mặt không quá
điển trai nhưng lại quá mức thần bí cách nàng không xa.
“Đại
nhân, tuy thiếp không biết kế hoạch sắp tới của ngài là gì, chỉ hy vọng
rằng ngài đừng bắt đại quân phải di chuyển nhanh như vậy nữa, sức lực
bọn họ không thể chịu nổi đâu ạ!!”
Giọng nói tuy không to nhưng
tràn đầy kiên định, mọi người xung quanh không nhìn nàng với ánh mắt
thương cảm, mà chỉ nắm chặt quyền âm thầm cảm kích nàng vì đã nói lên
được nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng bọn họ. Hai ngày qua quả thật là
một cực hình đối với trăm vạn quân binh và cũng là kỳ tích mà họ làm
được sau bao nhiêu năm. Có không ít người chết vì mệt mỏi và đói khát.
Tưởng chừng như Trường Thiên sẽ nổi trận lôi đình, ai cũng nghĩ như vậy, ngay cả Erina và Erilu cũng đã nhắm mắt đợi chết. Thế nhưng, Trường Thiên
lại hành động khác hoàn toàn so với những gì bọn họ dự đoán.
Hắn
đứng dậy bước về phía hai cô gái đằng trước, cúi người xuống sau đó kéo
hai nàng lại gần, miệng kề gần tai thì thầm: “Hai nàng rất ngoan, biết
nghe lời lắm, sau này đi theo ta kiếm cơm, ở nơi này ta vẫn chưa có nữ
nhân nào đi cùng nên hơi chán.”
Câu nói mang theo mị lực nam nhân khó cưỡng lại khiến cả hai cô gái đều mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập
hơn hẳn, còn gì bằng khi người trong mộng bảo đi theo hắn. Không một ai ở đây nghe được trừ Trường Thiên ra, một chữ “Vâng” gần như là đồng thanh của hai nàng nhưng vì quá nhỏ nên rất khó nghe thấy.
Hắn mỉm
cười vui vẻ, hôm nay thu hoạch được khá nhiều, Trường Thiên không chắc
mình có yêu hai nàng không, nhưng hắn cảm thấy khá hứng thú với hai cô
gái này, có lẽ là vì tính tình, có lẽ vì nhan sắc. Sau này có thể sẽ
không cho hai nàng một cái danh phận cụ thể nào như Tử Di cùng Dực Xà... à thêm Thiết Ngư Nhi nữa, nhưng chắc chắn Trường Thiên sẽ không bạc đãi cả hai, ít nhất là khi còn ở Hải Hà đại lục này.
Đặc biệt, Erilu còn kích thích ánh mắt của Trường Thiên mãnh liệt hơn nữa nhờ vào cặp
núi vĩ đại trước ngực, hắn ước lượng không kém Dực Xà là bao, chỉ thua
mỗi bờ mông tròn vểnh không đẹp bằng Dực Xà thôi, tuy vậy cũng đủ ngạo
thị quần hùng.
Cứ nghĩ Đến những chuyện đáng xấu hổ, vô sỉ như
vậy thì Trường Thiên lại nhớ tới mấy mỹ nữ lão bà kia đang chờ ở nhà, Tử Di còn hơi nhỏ nhưng tương lai vài năm sau thể nào cũng là người của
hắn, riêng mối liên kết tâm linh trong linh hồn thần bí khiến Trường
Thiên tin chắc nàng sẽ dính chặt vào hắn không thể tách rời.
Tuy
nhiên thích phụ nữ là một chuyện, chính kiến của bản thân và mục đích
cuối cùng lại là chuyện khác, Trường Thiên sau khi nói xong liền chậm
rãi bước ra khỏi trướng bồng và để lại một câu nói.
“Ta rất thích những ai dám dũng cảm nêu ý kiến phản đối khi được cho phép, nhưng
thành quả mới là điều ta muốn thấy, toàn quân sau hai ngày nghỉ ngơi sẽ
tiếp tục lên đường, đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ được phép nghỉ, về
sau cứ hành quân thần tốc trong vòng năm canh giờ mới được dừng lại nghỉ một canh giờ. Cứ như vậy cho đến khi nào tới được địa điểm tập kết.
Những kẻ nào chết chỉ chứng tỏ bọn chúng quá yếu đuối, không đáng làm
quân sĩ cho ta dùng, kể cả các ngươi nữa, đừng mong được cưỡi tọa kỵ, tự dùng chân của mình mà di chuyển đi. Tự xử lý cho tốt!!”
Tất cả
mọi người như rơi vào hầm băng vạn năm, tình người của tên kia không lẽ
đã mất hết, dù gì những binh sĩ ngoài kia đều do hắn chỉ huy mà, không
phải hắn đã từng thuyết giảng cách làm tướng lãnh phải xem binh lính như đồng đội chiến hữu của mình sao? Cứ như vậy chẳng phải sẽ có một phần
ba binh lính trở lên phải chết khi đang hành quân sao?
Erina và
Erilu tuyệt vọng quỳ xuống, liệu đi theo ác ma này là đúng hay sai, duy
có Eric là không chút phản ứng, mọi chuyện Trường Thiên nói gần như đã
trở thành chân lý trong lòng hắn, cho nên ngoài một chút bất ngờ ra thì
tất cả đều là thuận theo vô điều kiện.