Mặt đất vẫn tiếp tục nứt ra, gần như phạm vi
năm trăm mét xung quanh không có chỗ nào toàn vẹn. Áp lực phủ xuống
khiến mấy trăm vạn người ở đây trở nên trì trệ, hô hấp khó khăn, Warlock lau mồ hôi lạnh đang chảy từ trán xuống, đến bây giờ lão mới ý thức
được Trường Thiên bắt mọi người tiếp tục di chuyển không phải vì đánh
nhau, mà chỉ để xem hắn đại triển thần uy, thành lập được địa vị vững
chắc không thể lay chuyển trong lòng quân.
Và một phần nữa chính
là muốn cho những kẻ cầm đầu như Warlock hiểu được, chống đối Trường
Thiên là một việc cực kỳ ngu xuẩn, hoặc nghe lời hoặc chết giống với câu "Hàng hoặc chết" mà trước đó hắn nói với Gaia, thực chất hắn dùng cho
cả hai phe nên mới đi ra đứng ở trung tâm chiến trường. Chỉ cần kẻ nào
thông minh một chút liền nhận ra dụng ý trong đó.
Thanh loan đao
khổng lồ màu tím huyền ảo dần được phủ thêm một tầng năng lượng khí màu
trắng, từng âm thanh gió rít loẹt xoẹt phát ra do sự ma sát giữa những
dòng năng lượng và không khí chung quanh.
Trường Thiên chỉ xéo
đao xuống dưới, đôi mắt từ đầu đến giờ vẫn nhắm chặt đang chậm rãi mở
ra, hắn bắt buộc phải mở, tuyệt kỹ hắn sắp sử dụng không phải đơn giản,
một phần hắn muốn lập uy, một phần muốn tăng thêm sát lực cùng huyết khí máu tanh, phần còn lại chính là kiểm nghiệm thành quả mấy chục năm tập
luyện gian khổ bên trong Hư Vô.
Ngay sau đó Quỷ Ảnh nâng loan đao trong tay lên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tất cả dòng năng lượng
khí dluQg5mK cuộn tròn lại với nhau rồi dung nhập vào Diệt Thương Thiên
cự đại.
GRÀOOOOO!!!...
Một tiếng gào kinh thiên động địa
phát ra từ miệng Quỷ Ảnh, âm ba mạnh đến mức chấn vỡ mấy ngọn núi xung
quanh, không biết vang đi bao xa bao lâu nhưng tất cả những thứ đó đã
không còn quan trọng nữa.
Mọi người toàn trường chỉ thấy trên
không trung lóe lên luồng ánh sáng chói mắt, thậm chí còn sáng hơn ánh
mặt trời gấp trăm ngàn lần khiến họ không tự chủ được lấy tay che mặt,
đồng thời một giọng nói vang lên, sự xem thường, khinh miệt, bá đạo hòa
quyện vào trong, rất rất lâu sau đến khi cuối cuộc đời vẫn không một ai
có mặt tại hôm nay có thể quên được giọng nói đáng sợ đó.
"VĨNH DIỆT - TRẢM!!!"
Thứ cuối cùng bọn họ có thể cảm nhận được đó chính là sự run rẩy, run rẩy
từ tận sâu trong mọi ngõ ngách linh hồn, cái cảm giác cho dù bất kỳ tồn
tại nào chạm vào cũng đều vĩnh viễn hôi phi yên diệt rõ ràng đến mức
tưởng chừng như chính họ đã thử nghiệm qua vậy.
Hàng trăm vạn
con người sợ hãi ngồi bệt xuống đất ôm đầu rên rỉ, linh thú hay yêu thú
càng không cần phải nói, nếu không phải được huấn kỹ càng chỉ sợ chúng
đã cắm đầu chạy nạn từ lâu rồi.
Cảnh tượng không khỏi quá mức kinh nhân, tuy nhiên vào thời điểm này chả một ai chú ý tới đám người bên dưới cả.
Ngay lúc Trường Thiên trầm trầm xướng tên chiêu thức thì Quỷ Ảnh cùng lúc bước lên một bước, tay cầm đao hoành không trảm xuống.
Tại nơi loan đao đi qua, không khí chịu một lực hút cường đại nào đó tạo
nên vô số lốc xoáy nhỏ, nói nhỏ là nhỏ so với Quỷ Ảnh, còn đem so với
nhân loại bình thường thì...
Một vầng bán nguyệt khổng lồ bắn
thẳng xuống mặt đất bên dưới, nơi hai đại quân Hathem cùng Hada đang cúi đầu run sợ không chút khí lực chạy trốn. Trái ngược hoàn toàn với thứ
ánh sáng thần thánh khi vận khởi chiêu thức, "Loan nguyệt đao khí" chỉ
có một màu đen đặc tà ác, nó giống như Hư Vô mờ mịt đen tối sâu không
thấy đáy.
Kể từ khi "Loan nguyệt đao khí" xuất ra thì không gian
bình ổn trở lại, mặt đất ngừng run rẩy, ánh nắng chói chang tiếp tục phủ khắp mọi nơi. Hàng vạn con người mở mắt ra đứng dậy, và thật may mắn là bọn họ chứng kiến cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời. (Đái mẹ nó
ra quần luôn thì quên thế méo nào được =)))
Đôi mắt Gaia gần như
nứt ra nhìn không chớp mắt đao khí tà ác chuẩn bị mang bọn hắn rời khỏi
thế giới này. Và không để Gaia phải đợi lâu...
Xoẹt!!!...
Âm thanh giống như cắt giấy, cực kỳ đơn giản, không nổ tung, không bạo
phát, nhưng vẫn có những cơn cuồng phong mạnh đến độ chỉ thổi nhẹ qua
cũng làm cho Vũ Hoàng cường giả không cách nào đứng vững được, cứ như
thế tràn cảnh người ngã ngựa đổ diễn ra không khác gì một đoàn xiếc mấy
trăm vạn người đang tụ tập xiếc khỉ.
Hơn mười phút sau những cơn
cuồng phong đó mới tiêu tán hết, mọi người một lần nữa đứng dậy, tuy
nhiên chưa kịp gọi là thở phào nhẹ nhõm thì lại quỳ xuống lần ba.
Không một ai khép miệng lại được, cơ thể họ cứ rung lên từng đợt như giật
kinh phong, bởi vì trước mặt họ là một khe vực...nói khe vực có hơi điệu thấp...một cái vực khổng lồ sâu vạn trượng chia Thung lũng chết ra làm
hai nửa.
Chiều dài của nó không thể nào tính toán được vì chưa ai thấy điểm cuối là ở đâu cả, điều đáng sợ hơn hết chính là mặt cắt,
không hề có một vết nứt hay là gồ ghề mảy may nào cả, vết chém bén ngọt
giống như một mảnh không gian được mở ra chứ không phải đơn giản do một
đường đao khí tạo thành.
Nhìn từ vị trí của Trường Thiên liền có
thể thấy được cái vực hình dạng giống cái bánh rán doremon hay ăn, có
điều cái bánh rán này có hơi to quá đáng mà thôi. Đoán sơ chiều dài cũng không dưới mấy ngàn dặm, vượt quá phạm vi "Thung lũng chết" và lan ra
tận cánh rừng bao la phía sau.
Ngay cả người tạo ra "cảnh đẹp" là Trường Thiên còn bất ngờ, giật mình thì nói gì đến người khác.
Gaia chậm rãi mở mắt ra, điều đầu tiên hắn muốn làm đó là xác nhận mình đã
chết hay chưa, sau một hồi ngắt nhéo đủ kiểu mới thở phào một hơi, hắn
chưa có chết.
Tuy nhiên khi liếc sang bên cạnh thì ngay lập tức
chết lặng tại chỗ, cách nơi hắn đặt chân hai mươi phân chính là cái vực
thẳm sâu không thấy đáy kia. Gaia gian nan nuốt nước bọt ừng ực lẩm bẩm: "Cái *éo gì thế này..."
Sau khoảnh khắc vi diệu ngắn ngủi, hơn một
nửa số quân lính của phe Hathem vs Hada cùng lúc tan biến vào hư vô. Chỉ một cái chớp mắt trăm vạn nhân mạng cứ thế chìm vào dòng sông lịch sử,
dù cố ý hay không thì sát khí của người gây ra chuyện này không nghi ngờ sẽ tăng lên đến mức báo động.
Trường Thiên cũng không ngoại lệ,
trong đôi mắt màu tím yêu dị bốc lên ngùn ngụt sát khí, Trường Thiên
nhíu mày chậm rãi nhắm mắt lại, thu hết tất cả vào bên trong. Quỷ Ảnh
cũng được thu lại, cơ thể nhân hình bình thường của hắn nhẹ nhàng đáp
xuống đất.
Ngoại trừ cảnh vật có "chút" thay đổi ra thì ánh mắt
mỗi người nhìn Trường Thiên đã thay đổi 180 độ, có kính sợ, có hoảng
hốt, có thần phục, có hâm mộ,... Và đặc biệt là Gaia, trong lòng hắn bây giờ ngoài tự giễu ra thì cũng là tự cười bản thân.
Trường Thiên nào có quan tâm đến mấy thứ nhàm chán này, hắn lạnh lùng nói: "Chọn được chưa?"
"Còn có con đường nào khác sao?"
"Tốt lắm, chỉnh đốn lại quân ngũ đi, sáng mai tiến vào vùng chiến sự!"
Nói xong hắn quay đầu nhìn phe cánh Gondor: "Cả các ngươi nữa!!". Đám
Warlock cùng tướng lĩnh giật bắn mình, vội vàng vâng dạ sau đó hò hét ra lệnh quân lính hạ trại. Trải qua bao nhiêu ngày dài mệt nhọc, hôm nay
còn nhận thêm "món quà" bất ngờ từ Trường Thiên nữa thì chẳng còn ai có
sức đi tiếp cả.
Bên phía Gaia cũng tương tự chẳng khác gì, Trường Thiên hài lòng gật đầu hướng Gaia ngoắc tay ý bảo hắn đi theo, sau đó
không đợi Gaia kịp hỏi thì xoay lưng đi thẳng. Gaia nhíu mày nghi hoặc
nhưng rồi cũng đi theo, dù sao Trường Thiên mang đến cho hắn quá nhiều
thứ đáng sợ cùng kiêng kỵ.
Một cái lều trại rộng rãi nhanh chóng được buộc lên, Trường Thiên không nhiều lời dẫn Gaia và Thiết Nham vô trong.
Đến khi đã an vị hắn mới ngã lưng vào cái Bảo tọa quen thuộc bắt đầu kiểu
dáng ngả ngớn thường ngày của mình, không phải Trường Thiên không tôn
trọng Gaia, mà ngược lại là đằng khác, có điều hắn không muốn khi tiếp
xúc với những người như vậy mà phải cứ gò bó đủ thứ, như vậy vui sao?
Không! Chán thấy bà luôn!!
"Ngồi đi!! Cứ tự nhiên, mặc dù ngươi
không xứng làm đối thủ của ta nhưng theo một khía cạnh nào đó thì ta vẫn rất hân thưởng tiểu tử ngươi!!"
Nghe được lời nói thật tâm của
Trường Thiên, Gaia cũng phần nào thoải mái hơn chút ít, hắn ngồi xuống
chiếc ghế dựa cạnh đó nghiêm mặt chờ đợi Trường Thiên nói tiếp.
"Tiểu tử ngươi là người thông minh nên ta cũng không nhiều lời vô ích. Nói!!
Vì sao lại tới nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, đừng nói với ta là chỉ vì
muốn được chinh chiến sa trường tại nơi đây!"
Gaia hơi sửng sốt
nhưng rất nhanh sau đó liền trấn định lại tinh thần, tuy nhiên làm sao
qua được đôi mắt không khác gì kim tinh hỏa nhãn của Trường Thiên, hắn
nhếch mép coi thường chờ Gaia trả lời.
"Có vẻ không giấu được
ngươi nhỉ, đã vậy thì ta cũng nói luôn. Không sai, ta căn bản không phải người ở đây mà là từ Kim Phượng Đế quốc phái xuống. Có điều chỉ là đơn
giản như ngươi nói, tham gia chiến tranh quy mô nhỏ và tầm trung để phát triển bản thân mà thôi!!"
Trường Thiên nhìn Gaia nói mà không
đổi sắc, có vẻ như tất cả đều là sự thật trăm phần trăm vậy. Trường
Thiên mỉm cười hứng thú nhìn Gaia nhàn nhạt hỏi: "Ồ, vậy chắc ngươi ở
Kim Phượng Đế quốc cũng có chức vị khá cao chứ hả?"
"Ta là tiểu hoàng tử của Kim Phượng!!"
"Ồ!!! Ra vậy...Ra vậy!!!" Trường Thiên cười nghiền ngẫm nhìn Gaia. "Làm sao ta có thể tin ngươi?"
Gaia thầm thở phào mấy hơi, hắn biết Trường Thiên đã tin lời hắn nói rồi,
hỏi vặn lại chỉ để thêm chắc chắn mà thôi. Lúc này đã có thể ung dung
trả lời rồi, Gaia tự đắc cười thầm trong lòng.
"Như ngươi thấy
đấy, với chiến tích cùng tài năng của ta thì bọn cao tầng Kim Phương
không thể không biết, không thể không nghe. Mà một khi đã biết đến có
một tồn tại như ta thì ngươi nghĩ họ sẽ làm gì, để ta trả lời luôn cho
vậy, rất đơn giản đó là mang ta về bồi dưỡng. Vậy thì tại sao cho tới
bây giờ ta vẫn không bị đem đi?? Cái này chắc ngươi cũng đã biết rồi chứ nhỉ?"
Nói xong Gaia bưng tách trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tự thưởng thức câu trả lời hoàn hảo không sơ sót gì của mình.
Đột nhiên Trường Thiên cười to ha hả, cười rất sảng khoái, giống như kiểu
vừa bắt được đồ quý vậy. Gaia nheo mắt nhìn hành động kỳ quái này của
Trường Thiên, phải ít phút sau hắn mới nhịn cười được.
"Ngươi
biết không, tố chất diễn viên của ngươi rất khá đó, thật không biết là
có người chỉ dạy hay là ngươi tự học từ thành nữa, nếu như là tự học thì không thể không khâm phục ngươi rồi!!"
Gaia nghe xong liền cảm
thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp đáp lại thì Trường Thiên đã nói
tiếp, có điều khuôn mặt hắn lúc này âm trầm đến cực điểm, sát khí vừa
rồi thu liễm lúc này được thả ra hoàn toàn. Gaia ngồi gần nên được
"hưởng" nhiều nhất.
Trường Thiên bỗng dưng mở bừng mắt ra nhìn
chằm chằm vào Gaia, Gaia thề là trên đời hắn chưa bao giờ thấy được cặp
mắt kinh khủng như vậy, hầu như tất cả những thứ đáng sợ trên cõi đời
này đều tập trung vào đó, hắn muốn dời mắt đi không dám nhìn nữa nhưng
đáng tiếc, hắn chưa đủ tuổi...
"Điều ta ghét nhất đó chính là có
kẻ xen ngang kế hoạch mà ta dày công suy nghĩ, ngươi phạm (phạm phải),
không những phạm mà còn lợi dụng để sắp đặt ngược lại ta nữa. Điều ta
ghét thứ hai và cũng là loại người mà ta ghét nhất đó là những kẻ đứng
trước mặt ta rồi mà còn khua môi múa mép, giả tạo đủ đường. Ngươi cũng
phạm vào, nói đi, ta để ngươi sống trên đời còn ích lợi gì nữa. Nếu
không phải vì ngươi có chút tài năng cầm quân thì ngươi nghĩ ngươi còn
sống đến bây giờ sao??"
Trong mắt Gaia, Trường Thiên lúc này
không khác gì quái thú viễn cổ đang dương đôi mắt hừng hực lửa giận đang nhìn hắn vậy. "Đáng sợ quá....Đáng sợ quá!!!" Trong lòng Gaia không
ngừng rên rỉ khóc lóc, hắn ôm đầu ngồi trong bóng tối không dám bước ra
đối diện với Trường Thiên.