Trong căn phòng khá rộng rãi ở biệt viện, Trường Thiên đang say ngủ một
cách ngon lành, tinh thần của hắn thực sự cực kỳ mỏi mệt, hai mươi năm
liên tục điều động Linh hồn lực, liên tục tập trung cao độ khiến hắn
chạm đến giới hạn của bản thân từ rất lâu rồi, có điều Trường Thiên vẫn
dùng ý chí cùng quyết tâm để kiên trì cho tới bây giờ.
Một giấc ngủ này dài tận hai ngày.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng ngày thứ ba chiếu xuyên qua cửa sổ thì
Trường Thiên mới mở mắt, trong đôi đồng tử màu tím xẹt qua những tia
tinh quang rực rỡ đầy sức sống. Hắn vươn vai đứng dậy mở toang cánh cửa
sổ đã đóng kín hay ngày nay ra, lỗ mũi phình to hết cỡ tham lam hít từng ngụm khí trong lành sáng sớm. Ở Song Giới hơn hai tháng nhưng Trường
Thiên chưa bao giờ được hít thở không khí sảng khoái như bây giờ.
Hắn chống tay lên thành cửa quan sát cảnh vật bên ngoài, khóe miệng Trường
Thiên cong lên mỉm cười dịu dàng, ở thế giới hỗn loạn chiến tranh xảy
lại xuất hiện một nơi thanh bình, yên tĩnh như thế này thì thật là hiếm
có.
Hai hàng trúc xa xa bên cạnh là một cây cầu nhỏ bắt ngang
dòng nước trong vắt, hòn giả sơn to lớn nằm giữa cái ao và có lẽ nó được gắn thêm ma pháp trận nào đó nên nước liên tục chảy từ trên đỉnh xuống
không dứt. Những tán lá trúc rậm rạp chìa ra bên ngoài tạo thành bóng
râm mát mẻ khiến Trường Thiên nhớ đến vài chuyện hồi còn nhỏ.
Năm đó hắn khoảng bốn năm tuổi, vẫn còn rất bé, sở thích đặc biệt của
Trường Thiên khi đó là cứ giữa trưa ra gốc cây me sau nhà, ngồi dưới
bóng râm quan sát bầy kiến tha thức ăn về tổ, ngày nào cũng vậy, vài
vạn, vài triệu con kiến thay phiên nhau mang những thứ kiếm được về tổ,
nào là hạt cơm thừa, cọng cỏ hoặc xác côn trùng xấu số gặp phải chúng.
Khi đó Trường Thiên không hiểu vì sao đàn kiến lại phải làm như vậy, mỗi
con chỉ cần một mảnh nhỏ thức ăn mà nó mang về là đủ để sống cả tuần
rồi. Cho đến lúc trưởng thành rồi thì hắn mới biết, những con kiến siêng năng đó không chỉ kiếm thức ăn cho mình chúng mà còn cho cả những ấu
trùng trong tổ.
Ngay từ khi trưởng thành thì những con kiến này
đã phải thực hiện nhiệm vụ kiếm ăn đều đặn mỗi ngày, cho đến khi chúng
chết đi và lứa kiến khác sẽ được tạo ra và tiếp tục công việc còn đang
dang dở của đồng bọn đi trước.
Có thể nói điều này đã trở thành
thói quen, công việc hằng ngày của đàn kiến, song song với đó chính là
trách nhiệm bảo vệ cùng nuôi nấng ấu trùng trong tổ...trách nhiệm...
Như nhận ra điều gì, Trường Thiên đứng bật dậy, khuôn mặt hưng phấn mừng
như điên không chút che giấu: "Chính là nó...trách nhiệm...đúng là nó
rồi!!! Cũng giống như chế khí, vì yêu thích mới nên mới tạo ra vũ khí,
vì đã tạo ra nên phải có trách nhiệm với nó. Nếu so sánh với cặp vợ
chồng á ứ sinh ra thằng cu, theo pháp luật thì phải có trách nhiệm nuôi
nấng, chăm sóc đứa bé đến khi trưởng thành, chả khác gì chế khí luôn. Ez đến thế mà mình không nghĩ ra!!!"
Càng nghĩ Trường Thiên càng
ngộ ra được rõ ràng hơn về chân lý bên trong đó, đến khi đã thông suốt
thì hắn kiềm lòng không được ngửa đầu cười lớn, sau mười năm cuối cùng
Trường Thiên cũng gặt hái được thành công đầu tiên trong chế khí thuật.
Tiếng cười vang vọng khắp thủ phủ Warlock gia tộc đánh thức mọi người tỉnh
dậy khỏi mộng đẹp, không lâu sau cửa phòng đột nhiên mở ra, một cái đầu
nhỏ thò vào nhìn quanh: "Đại nhân, ngài có sao không ạ??"
Trường
Thiên cố gắng đè nén tâm tình kích động lại sau đó bước về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trước cửa, "Đến đúng lúc lắm, dẫn ta đi tới chỗ chế
tạo vũ khí đi!"
"Vâng! Đại nhân theo thiếp nhé!" Không biết tại
sao mỗi khi nhìn thấy Trường Thiên thì trong lòng lại bối rối không yên, Erina thầm mắng bản thân vô dụng. Khuôn mặt nàng đỏ lên vội vàng xoay
người đi trước. Trường Thiên mỉm cười lắc đầu theo sau.
Đến khi
rời khỏi biệt viện thì Thiết Nham không biết từ lúc nào đứng bên cạnh
Trường Thiên, hắn nhìn bộ dạng thần thanh khí sảng của đại nhân liền
biết chắc chắn đã gặp chuyện tốt gì rồi, hiếm lúc nào Trường Thiên mới
vui vẻ ra mặt như bây giờ.
"Đại nhân, thuộc hạ vừa nghe được vài tin tức khá thú vị, hơn hai tháng sau Kim Phượng đại lục sẽ phát động
tấn công Địa Quy đại lục, và quân tiên phong mà Đế quốc chọn chính là
Hathem, Gondor cùng Hada, ba tiểu vương quốc liên tục xảy ra mâu thuẫn
này phải liên hợp với nhau để làm con tốt thử đội hình của đối phương
trước."
"Vậy sao?" Trường Thiên nhìn sang Erina thì thấy nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ việc này cũng không xa
lạ đối với nàng, hoặc có thể nói là lần đại chiến nào Vương quốc của
nàng cũng đều phải làm tốt thí cho Đế quốc dò xét trận hình địch nhân.
Năm xưa Gondor có Gandas thống soái chống đỡ nên rất có tiếng nói trong
những tiểu Vương quốc thuộc Kim Phượng đại lục, đáng tiếc hắn tử trận
cách hơn mười năm rồi, kể từ đó Gondor phải liên tục chịu cảnh như bây
giờ.
"Nếu thật như lời ngươi nói thì chuyện lần này khá hay đấy,
cần phải nhanh chóng gặp lão Quốc Vương thôi, tuy nhiên tạm thời cứ ở
phủ Warlock một tháng đi đã rồi tính tiếp!"
Erina vui vẻ gật đầu
như gà mổ thóc, Trường Thiên ở lại càng lâu càng tốt, nàng mơ còn không
được nữa là. Đợi hưng phấn qua đi Erina mới tiếp tục đi trước dẫn đường, rất nhanh cả ba đã đến một quảng trường rộng lớn nằm sau lưng thủ phủ
Warlock gia tộc.
Binh lính tốp đông tốp ít đang hăng say tập
luyện, có khu vực còn chừa ra một chỗ rộng để duyệt binh, thử chiến
thuật. Ngay trung tâm quảng trường là những lò rèn san sát nhau, vũ khí
liên tục được binh lính ra ra vào vào vận chuyển.
Trường Thiên không đợi Erina hướng dẫn, hắn bước nhanh vào trong lò rèn gần nhất.
"Cho ta mượn dùng một chút được không?"Trung niên nhân lực lưỡng nghi hoặc nhìn Trường Thiên nhưng khi nhìn thấy
Erina sau lưng gật đầu thì mới đưa cây búa trên tay cho hắn. Trường
Thiên đặt búa xuống bàn sau đó cởi hết áo ngoài ra, chỉ để lại nửa thân
dưới là còn mặt quần, từ bụng trở lên lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc
khiến mấy chế khí sư xung quanh dừng tay lại kỳ quái nhìn hắn.
Hít sâu một hơi, Trường Thiên lấy từ trong giới chỉ ra vài miếng kim loại
quý, chính là Hoàng Kim Tử Linh Thạch, Kim Nhai Thần Thiết và Bạch Hoàng Thiết mà Trường Thiên cướp được ở Diệp gia năm xưa. Lần này hắn đã có
quyết định, chế tạo một thanh loan đao Lục cấp ngay tại đây luôn, Lục
cấp thực chất không khó luyện chế hơn Tứ hay Ngũ cấp gì cả, vấn đề nằm ở chỗ Linh hồn lực và khắc pháp văn. Chỉ khi đạt đến Thất cấp chế khí sư
mới tiếp tục cần cảm ngộ mới về Tông sư.
Linh hồn lực hắn ngại,
còn khắc pháp văn thì hắn cho qua, nhờ một chế khí sư cao cấp ở Hải Hà
chồng lên vài trận pháp đơn giản là được rồi, bởi vì căn bản hắn không
thể mượn được chân khí ở vị diện này để thi triển uy lực ma pháp trận
thì ham phức tạp làm gì, chỉ cần cố định lại hình dáng và tăng thêm chút sức công kích cho vũ khí, phần còn lại Trường Thiên gánh hết.
Chát!!!...Chát!!!...Chát!!!...
Rất nhanh từng tiếng gõ búa đều đặn vang lên, mặc dù không biết nam tử này
là ai, tuy nhiên từ sự thuần thục của mỗi phát búa hắn gõ xuống đám
người chế khí sư lâu năm có mặt ở đây đều không nhịn được gật đầu tán
thưởng.
Hai canh giờ sau, hình thù vũ khí đã dần được hé lộ, một
thanh loan đao cỡ lớn phù hợp với vóc dáng Trường Thiên, đảm bảo hắn cầm vừa tay chứ không nhỏ như lần đầu sử dụng thứ đồ chơi này. Mồ hôi đã
bắt đầu chảy khắp người hắn, Thiết Nham bên cạnh cũng ngày càng ngưng
trọng, thân là Cự Nhân tộc tất nhiên Thiết Nham biết chế khí, tuy không
giỏi nhưng cũng đủ hiểu hiện d6EF2vcg tại là thời khắc quan trọng nhất
của quá trình phí sức này.
"Ngay lúc này!!" Trường Thiên đột
nhiên mở bừng mắt ra, trong não hải hắn hét lớn, từng phát đập búa trở
nên dồn dập, mạnh mẽ và chứa đựng nhiều sinh lực hơn hẳn trước đó. Trong đầu hắn không ngừng lướt qua những câu nói thấm thía đầy suy ngẫm của
lão đầu trong cửa hàng nhỏ, từng cảm ngộ mới, suy tưởng của hắn ngày hôm nay.
Và quan trọng nhất chính là "trách nhiệm"
"Ta tạo ra ngươi,
đặt tên cho ngươi là Diệt Thương Thiên,
kể từ hôm nay ngươi là bạn đồng hành của Trường Thiên ta,
hai ta sẽ cùng nhau đánh ra một phương trời,
ở nơi đó chúng ta là vô địch!!"
CHOANG!!!
Sau phát gõ búa cuối cùng thì thanh loan đao đột nhiên phát ra quang mang
chói mắt, phải một lúc lâu sau mới chấm dứt. Trường Thiên cầm thanh đao
lên quan sát, phần thân cong như vầng trăng khuyết, dài gần mét rưỡi,
chui đao có cái lỗ hổng hình con mắt, Trường Thiên trong lòng máy động,
trên tay xuất hiện thêm một viên ngọc màu đen đặc khá nhỏ, hắn dùng ngón tay mài dũa đi góc cạnh hai bên sau đó gắn nó vào lỗ hổng kia. Bây giờ
thanh đao mới gọi là hoàn chỉnh.
Trường Thiên mỉm cười, mặc dù
khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt do quá sức nhưng vẫn không giấu được sự hưng
phấn, vui mừng của hắn. Vũ khí đầu tiên do chính tay mình làm ra không
ngờ lại đạt Lục cấp trung giai, Trường Thiên không mừng đến phát điên
mới là lạ, hắn cầm đao từ trên cao bổ xuống một nhát, không khí trên
đường đi của nó bạo liệt nổ vang, cuồng phong từ bốn phương tám hướng
thổi quét, mặt đất bên dưới ầm ầm tách ra làm đôi tạo thành một khe vực
sâu hun hút. Trường Thiên hài lòng gật đầu đưa thanh đao cho Erina.
"Tìm người gia trì trận pháp lên đó cho ta, chỉ cần cố định để tăng thêm sức chịu đựng cùng với gia tăng thêm chút lực công kích là được rồi, không
cần làm gì nhiều cả."
"Đại nhân, thiếp có thể nhờ vài vị pháp sư gia trì thêm những trận pháp cực mạnh được mà, hay là..."
"Đừng nhiều chuyện như vậy, ta bảo sao thì nàng cứ làm như vậy, tốt nhất sau này đừng có chỉnh ý của ta!"
Trường Thiên nhíu mày phất tay, lúc này hắn đang rất mệt cứ lắm chuyện câu giờ thì hắn càng thêm khổ. Khuôn mặt Erina đang vui vẻ sau khi nghe hắn nói thì tái mét không chút máu, nàng sợ Trường Thiên sẽ giận nên vội vàng
gật đầu rời đi, về sau có cho tiền nàng cũng không dám tự ý sửa lời của
hắn nữa.
Diệt Thương Thiên sau này vẫn còn có thể tiến hóa thăng
cấp lên nữa, nếu Đao pháp của Trường Thiên phát triển càng mạnh thì vũ
khí được hắn sử dụng chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, kim loại quý cấp bậc cao, chắc chắn sẽ được tiến hóa. Đây chính là năng lực nghịch thiên thứ hai của Đao pháp Thập Tự này, và chắc chắn vẫn còn nhiều thứ hay ho hơn nữa tương tự như Yêu Quyết của hắn.
Vấn đề quan trọng cần chú ý
là pháp văn không được quá cường đại, nếu không đến khi phá vỡ để lấy
nguyên thai (cốt lõi á ae) của thanh đao chỉ sai sót một chút thôi thì
có thể dẫn đến nguyên thai tan thành tro bụi.
Trường Thiên khoát
áo vào sau đó xoay người rời đi để lại đám đông binh lính đang trợn mắt
há mồm nhìn khe vực sâu không thấy đáy chắn ngang giữa quảng trường.