Lại thêm vài đầu Geron bay lên, kèm theo đó là mấy chục
mạng người do đao khí cắt qua, mỗi khi kết thúc một sinh mạng thì ngọn
lửa trên người Gudo càng cháy lớn hơn một chút, mặc dù rất nhỏ nhưng nếu đủ tinh tế sẽ dễ dàng phát hiện.
"Ma pháp sư nghe lệnh, Thiên Lưu Hỏa!!!"
Ba người Erina vừa lao vào vòng chiến giết bớt quân lính Hathem mở đường
máu cho quân Gondor rút lui vừa hét lớn ra lệnh cho đám pháp sư đã chuẩn bị từ nãy giờ.
Những tiếng chú ngữ đồng loạt vang lên, mặt đất
phía trước hai trăm pháp sư xuất hiện từng vòng tròn ma pháp phát sáng,
không lâu sau khi tiếng lầm bầm niệm chú kết thúc thì hàng trăm hàng
ngàn hỏa cầu từ mặt đất bắn lên không trung, cảnh tượng cực kỳ hoành
tráng, hoa lệ. Đáng tiếc lúc này không một ai có tâm tình quan sát cả.
"Giáp Quang Trận!!!"
Đội giáp binh nâng tấm khiên to nặng của mình lên tạo thành một bức tường
kiên cố, từ trong thân thể của mỗi người bắn ra những luồng quang khí
màu vàng đất nhanh chóng kết hợp thành một tầng quang tráo bên ngoài bức tường khiên nặng nề.
Chẳng mấy chốc một cơn mưa cầu lửa từ trên
trời ầm ầm rơi xuống, không khí bị đốt nóng liên tục vặn vẹo. Quân lính
Gondor lui vào phía sau bức tường phòng hộ mà giáp binh tạo ra di chuyển dần về trận doanh của mình.
ẦM!!!....ẦM!!!...ẦM!!!...ẦM!!!...
Hàng vạn hỏa cầu tập trung vào khu vực Gudo đang đứng rơi xuống, mặt đất
chịu sự bạo tạc năng lượng từ những vụ nổ ầm ầm chấn động. Quân lính
Hathem chưa kịp rút lui đều hét thảm chết trong biển lửa.
Ngay
khi thấy mưa hỏa cầu rơi xuống thì Gudo cười lạnh, hắn đặt ngang trường
thương trước người hướng lên trời, sau đó hai tay nhịp nhàng xoay tròn
thân thương, tốc độ xoay ngày càng nhanh, đến cuối cùng cây trường
thương gần như biến mất.
"Bạo Phong Liệt Diễm Thương!!!"
Một vòi rồng khổng lồ từ trên tay Gudo cuốn theo vô tận thâm lam hỏa diễm thổi quét qua đám hỏa cầu đang rơi xuống.
UỲNH!!!
Vô số hỏa cầu bị vòi rồng cuốn vào trong sau đó nổ tung, một đám mây hỏa
diễm hình nấm khổng lồ hiện ra quét theo vô số bụi mù lan ra khắp chiến
trường. Mặt đất như bị vô số vẫn thạch va chạm tạo thành những cái hố
lớn nhỏ, kèm theo hàng ngàn vết nứt chi chít như mạng nhện.
Erina đứng sau khiên chắn một mặt quan sát diễn biến chỗ Gudo, một mặt đốc
thúc mọi người nhanh chóng rút lui. Trong lòng nàng biết con quái vật
kia sẽ không chết dễ dàng như vậy, chỉ hy vọng hắn bị thương chút ít là
được rồi.
Trong khói bụi dày đặc, một thân ảnh cao lớn ngày càng
rõ ràng, không lâu sau đã hiện ra rõ ràng chính là Gudo cưỡi trên lưng
chiến mã hắc ám Vlar không chút tổn hại jC7Mubr nào. Gudo vẫn vác trường thương trên vai hiên ngang mà đứng, nếu không phải ai cũng biết ác danh của hắn thì đã nghĩ là một soái ca nào đó rồi.
Hỏa diễm màu xanh thẫm bốc cháy trên người đột nhiên tăng mạnh, Gudo nhếch mép cười khát
máu, giọng nói của hắn mang theo năng lượng cực đại chấn cho màng nhĩ
của tướng, lính có mặt ở chiến trường đau nhức: "Mấy con chuột nhỏ bé,
vì sao không chạy nữa đi!!!"
"Các ngươi nguyện cùng ta ở lại chiến đấu?"
Erina quay đầu nhìn quân đoàn Huyết Nhận của mình mặc dù đang trong tình thế
nguy kịch nhưng không một ai bỏ chạy nữa, bọn họ cũng nhận ra được một
điều rằng, chạy chắc chắn sẽ chết càng nhanh hơn nữa.
Nghe được
câu hỏi của Erina, đoàn quân binh Huyết Nhận đồng thanh hét lớn. Có lẽ
khi đứng trước cái chết thì bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi, nhưng khi đã biết
kết quả của bản thân chắc chắn là sẽ chết thì con người ta sẽ không còn
sợ nữa, thay vào đó là tuyệt vọng, không cam lòng. Tuy nhiên có một số
người lại nhờ vào cái không cam lòng đó để xoay mình phản kháng, quân
đoàn Huyết Nhận của Erina chính đang trong tình trạng như vậy.
"Không cần phải ra vẻ giãy chết nữa, trước khi đến đây ta đã chuẩn bị cho các
ngươi một món quà nho nhỏ, đặc biệt là tiểu thư Erina đây. Ta rất muốn
xem vẻ mặt của lão già Warlock kia như thế nào khi thấy thân thể không
còn toàn vẹn của con gái mình. Khặc khặc!!!"
Gudo đột nhiên cười
quỷ dị, cộng thêm đôi mắt bốc cháy như ghost rider khiến hắn càng giống
với cái biệt danh Tử thần của mình hơn. Gudo giơ thanh trường thương của mình lên cao, ngọn lửa xanh thẫm chậm rãi lan sang toàn bộ thân cây
thương.
"Để ngươi phải chờ lâu, thật xin lỗi. Ngươi ra được rồi!!!"
Cây trường thương rực cháy hỏa diễm được Gudo nhảy lên không trung cắm mạnh xuống đất, mặt đất tách ra làm hai tạo thành một cái vực sâu hun hút,
thậm chí thấy được cả dung nham đang sôi sùng sục đỏ lòm bên dưới, khe
vực chạy dài đến tận nơi mà đám Erina đang đứng.
"Tên khốn chết tiệt, có biết ta ở dưới này khó chịu lắm không, mẹ kiếp, ngươi mà không mở ra sớm thì ta cũng tự mình chui ra!!!"
Một giọng nói ồm ồm đáng sợ vang lên từ bên dưới khe nứt, dòng dung nham
đột nhiên sôi lên sùng sục, giống như có thứ gì đó đang trồi lên, chẳng
mấy chốc đã tạo thành cột dung nham khổng lồ.
Đến khi cao khoảng mười mét thì đột nhiên cột dung nham bị hai bàn tay to lớn tách ra làm đôi,
một quái nhân khổng lồ râu tóc bờm xờm hiện ra, nửa thân trên để trần,
từ bụng trở xuống mặc những bộ giáp cồng kềnh vĩ đại.
Hắn búng
người một cái đã nhảy lên tới miệng vực đứng ngay ngắn giữa đám người
Huyết Nhận, có điều so với hắn thì bọn họ quá nhỏ bé, chỉ như những con
côn trùng đang bò dưới đất mà thôi.
Ngồi quan sát trận chiến từ
xa, Trường Thiên cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên thú vị, hắn
không quay đầu dặn dò Thiết Nham bên cạnh: "Lát nữa ra đánh nhau, nhơ
không được dùng tu vi cùng Nguyên khí, ở thế giới này ngươi dùng một
phần là mất một phần, không có cách nào khôi phục đâu, không đến lúc vạn nhất thì tốt nhất vẫn cứ giữ lại thì hơn. Dùng nhục thân đánh nhau là
được rồi."
"Đại nhân yên tâm, Cự Nhân tộc thuộc hạ chỉ cần biến
về cơ thể nguyên bản thì có nhục thân ngang với tu vi, thậm chí còn mạnh hơn một chút, hạ hai con quái kia dư sức!"
Trường Thiên gật đầu ra hiệu, cả hai liền di chuyển lặng lẽ tiếp cận vòng chiến.
"Valad, tên to đầu người sủa cái gì vậy, ta trái lệnh mấy lão già kia, mang
ngươi đến đây là đã hời cho ngươi lắm rồi, trách móc cái gì nữa thế!"
"Hời cái rắm, còn không phải ngươi chán ở thung lũng chết chờ đợi đám côn
trùng kia nên mới tranh giành tới nơi này với lão tử sao!!!"
Hai
người một lớn một nhỏ không ngừng đấu võ mồm, đám người Erina há hốc mồm hết nhìn Gudo rồi lại nhìn Valad, Era tuyệt vọng quỳ xuống đất: "Tử
thần Gudo, Kẻ khổng lồ Valad, chúng ta xong rồi, ông trời thật sự muốn
chúng ta phải chết ở đây sao?"
"Các vị, cho ta hỏi nhà xí đi hướng nào vậy?"
Giữa lúc tình hình căng thẳng, tuyệt vọng thì đột nhiên một giọng nói vang
lên khiến mọi người vừa nghi hoặc vừa buồn cười, thầm nghĩ tên nào lại
to gan dám hỏi cái câu tế nhị không liên quan chút nào đến chiến tranh
như vậy. Mọi người cùng quay đầu tìm kiếm thì phía xa xuất hiện hai thân ảnh đang đi đến.
Không phải Trường Thiên cùng Thiết Nham thì còn ai vào đây, tuy câu nói của hắn mang ý trêu đùa nhưng vẻ mặt lại chẳng
có chút gì gọi là đùa giỡn cả, vẫn giữ nụ cười nhẹ thường trực trên môi.
Đến khi biết người vừa hỏi câu ngu xuẩn kia là một nam tử tuấn mỹ, hấp dẫn
đến kỳ lạ thì cả đám không nhịn không được nảy sinh những ý nghĩ quái dị trong đầu.
Ngược lại với bọn họ, Gudo và Valad lại cảm giác được sự nguy hiểm và áp lực tỏa ra từ thanh niên tóc đỏ kia, cảm giác cực kỳ rõ ràng, đáng sợ. Gudo vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy chậm rãi nói:
"Không biết vị bằng hữu đây là cao nhân phương nào, bọn ta đang giải
quyết ân oán riêng tư mong các hạ không nhúng tay vào, đợi bọn ta xong
chuyện nhất định sẽ mời các hạ uống rượu bồi tội vì sự tiếp đón không
chu đáo này!"
"Bằng hữu? Ai là bằng hữu của ngươi, cái ta muốn chính là nhà xí, làm bằng hữu với ngươi thì có làm ta nhịn được lâu hơn không?"
Trường Thiên nghi hoặc hỏi lại, vẻ mặt không có chút nào là gấp gáp cần giải
quyết cả, chỉ cần nhìn vào người ta cũng biết là tên này đang muốn gây
sự. Đám người Huyết Nhận thầm nuốt một ngụm nước bọt, người này chắc
chắn là nhân vật cường đại nào đó, chỉ có như vậy mới có thể khiến hai
con quái vật kia kiêng dè không dám động thủ.
Như có suy nghĩ gì
đó, đôi mắt Erina sáng lên nhìn chằm chằm vào Trường Thiên lễ phép dò
hỏi: "Không biết vị đại nhân này có thể cứu giúp Huyết Nhận quân đoàn
bọn ta được không, chỉ cần ngài đáp ứng thì Erina có thể tùy ý ngài định đoạt!"
Nói xong khuôn mặt nàng liền đỏ ửng, nhìn kiều diễm,
quyến rũ vô cùng. Những binh lính đằng sau không rời mắt ra được, chưa
bao giờ bọn họ thấy tướng quân của mình có được vẻ mặt như vậy, đến cả
Gudo khát máu cũng phải động tâm không thôi.
Đáng tiếc, Trường
Thiên chẳng khác gì khúc gỗ, không thèm nhìn nàng lấy một cái, hắn ngẫm
nghĩ chốc lát rồi bước lại gần Erina. Gần đến mức cả hai chỉ cách nhau
một gang tay, do Trường Thiên rất cao to nên Erina phải ngước lên nhìn
mới trông thấy được khuôn mặt của hắn.
Trường Thiên cúi người
xuống vuốt nhẹ vào má của Erina, khẽ vén mấy lọn tóc vương trên mặt nàng ra đằng sau. Erina mặt càng đỏ hơn nữa nhưng cũng không hề tránh né,
Trường Thiên là hy vọng cuối cùng của Huyết Nhận, nàng thà hy sinh chính mình còn hơn là tất cả mọi người cùng chết.
Quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của Erina làm Trường Thiên càng cảm thấy thú vị với cô
gái này hơn nữa, hắn áp sát mặt mình vào bên má của Erina thổi nhẹ một
hơi vào tai nàng rồi thì thầm: "Muốn làm gì nàng cũng được sao? Vậy nâng ngoài cái khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hơi ngon một chút thì còn cái gì khác nữa để thu hút sự chú ý của ta. Cái khiến ta chú ý nàng cho đến
hiện tại chính là sự ngu dốt đến mức cực kỳ buồn cười, nàng nghĩ sao khi biết đối thủ rất mạnh mà vẫn ngoan cố đâm đầu vào. Muốn thể hiện bản
thân? muốn chứng minh nàng không vô dụng? Ta thì lại nghĩ nàng đang muốn chứng minh sự ngu xuẩn của mình, nàng biết không, nếu dưới trướng của
ta có một vị tướng quân như nàng thì ta sẽ chẳng do dự ngay lập tức vặn
cổ nàng, giúp nàng xuống dưới đó sớm một chút để hoàn thành ý nguyện
ngày hôm nay."
Thân hình Erina run lên từng đợt, nước mắt nước
mũi ào ào chảy ra không ngừng, chưa bao giờ nàng chịu nhục như ngày hôm
nay, chưa bao giờ nàng bị người khác mắng chửi thậm tệ đến vậy. Ánh mắt
Erina nhìn vào Trường Thiên đã không còn sự cầu khẩn nữa, mà hoàn toàn
là sự oán hận, căm ghét.
Tuy oán hận nhưng nàng vẫn tiếp tục mở
miệng: "Cầu xin đại nhân cứu giúp chúng tôi, mặc dù ngài không cần đến
ta nhưng vẫn thỉnh xin ngài khai ân một lần, ta sẽ làm tất cả những điều mà ngài nói."
Nói xong thậm chí nàng còn quỳ xuống cúi đầu trước Trường Thiên, đám binh lính thấy vậy lập tức hò hét muốn lao đến kéo
Erina dậy, vì cái gì mà nàng phải quỳ, nàng là linh hồn của Huyết Nhận,
là lãnh tụ tối cao của quân đoàn cô độc này, bọn họ thà chết chứ không
để nàng chịu nhục. Một thân ảnh đã nhanh chóng xuất hiện chặn đường,
không một ai có thể vượt qua được Thiết Nham, bất cứ người nào bước đến
đều bị hắn một quyền đánh gục.
Trường Thiên đột nhiên mỉm cười
xoa đầu Erina: "Cố gắng lên, nàng đang khiến ta nhìn nàng bằng con mắt
khác đấy, danh dự đối với một vị tướng đúng là rất quan trọng, nhưng
điều quan trọng nhất với vị tướng quân đó chính là những binh lính trung thành và cũng là những người đồng đội tốt nhất, đừng hy sinh họ một
cách vô ích. Ghi nhớ điều này thì nàng sẽ trở thành đại tướng quân chân
chính vào một ngày không xa!"
"Giờ thì đứng lên và quan sát, mọi chuyện còn lại để ta lo!"
Nói xong Trường Thiên vỗ nhẹ đầu Erina rồi xoay người đi về phía Gudo, bỏ
lại nàng vẫn còn đang ngây ngốc, thẩn thờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng
cao lớn đang dần xa. Nước mắt chưa hề ngừng rơi nhưng khuôn mặt mếu máo
lại mang theo sự kiên định cúi đầu thật sâu, hôm nay là ngày thay đổi
hoàn toàn tâm tính của một con người, giúp người đó mở ra một tương lai
tươi sáng rộng rãi vô bờ. Trường Thiên không biết việc hắn làm hôm nay
đã dẫn đến rất nhiều hệ quả về sau, hắn chỉ biết nhìn một cô gái tốt,
xinh đẹp phải chết là điều hắn không làm được, còn khai sáng tư tưởng
cho nàng chỉ là việc thuận tay mà thôi.