"Phu quân (tính để chồng cho Việt, cơ mà để một hồi mình cảm thấy sến
vcđ, nên ae đọc kiểu hán việt cổ cổ này cho dễ chịu nhé, với cả mình fa
dị ứng với chữ "chồng" này lắm, hehe) chàng về rồi!!"
Mộc Lam
giống như đã quên mất chuyện vừa xảy ra, cũng quên luôn Trường Thiên dám phớt lờ mình, nàng như con chim nhỏ lao vào lòng Thiết Nham nũng nịu,
nào có băng lãnh, nào có huyết tinh như vừa rồi.
"Thê tử ngươi sao, khá đấy, dạy tốt, vào chậm tí nữa là chuẩn bị ôm bộ hài cốt mà ngủ rồi!"
Bỏ lại một câu khinh thường từ trong ra ngoài rồi tiếp đi dạo, Trường
Thiên vừa gặp cô gái kia thì hắn đã nói đích danh Thiết Nham như vậy
chắc chắn sẽ có quan hệ gì đó, mà nàng cũng không để ý, chỉ quan tâm đến lập uy, làm việc mình thích. Nữ nhân ngu dốt như vậy ngoại trừ cái bề
ngoài thì chả còn cái gì tốt hơn được nữa, có lẽ nàng tốt với Thiết Nham thật. Nhưng loại này cho, hắn cũng vứt, thậm chí không bằng một phần
trăm của tiểu Di, tiểu Xà nhà hắn nữa.
Thiết Nham nuốt ực một
ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, hắn nghe ra ý vị trong
câu nói của Trường Thiên, không chút nghi ngờ nào nếu mình vào chậm chút nữa thì đừng nói ôm bộ hài cốt ngủ, ngay cả cọng tóc cũng không có để
thờ. Ba người Liên Nhất Long chính là tấm gương rõ ràng nhất dành cho
Mộc Lam.
Đợi khi Trường Thiên đi khuất Thiết Nham mới đẩy Mộc Lam trong lòng ra, tính nổi đóa mắng chửi một phen, nhưng hắn lại rất yêu
thương nàng nên không nỡ làm vậy, chỉ trừng mắt hừ lạnh cảnh cáo: "Lần
sau đừng có ngu xuẩn làm trò trước mặt người vừa rồi nữa, cho dù nàng có một trăm, một ngàn cái mạng thì ta cũng không cứu được đâu!"
"Hừ, có cái gì đáng sợ chứ, cũng chỉ là một cái Ngưng Cốt cảnh thôi mà,
chàng không cần phải hù dọa ta như vậy, nếu là bằng hữu thì..."
Không đợi nàng nói xong, Thiết Nham đã nhịn không được vung tay tát mạnh, gò
má trắng mịn của nàng nhanh chóng hằn lên một dấu tay đỏ rực. Thấy Mộc
Lam bụm mặt rưng rưng nước mắt kinh ngạc nhìn mình, Thiết Nham mặc dù
xót xa nhưng hắn vẫn phải cho nàng hiểu rõ một điều, hoặc là yên phận
cúi đầu không thì tốt nhất nên đập đầu chết cho bớt đau khổ, còn hơn là
đi trêu chọc con quái vật hình người Trường Thiên kia.
"Ta nói
nàng nghe, hoặc là nàng nghe lời ta, ở trước mặt đại nhân thu cái vẻ mặt khó coi đó của mình lại, hoặc là ngay bây giờ ta giết nàng tại chỗ này
để nàng còn được đầu thai làm lại từ đầu tại một nơi nào đó khác. Mặc dù đau lòng nhưng ta thà cứu giúp nàng như vậy còn hơn để nàng tiếp tục
ngu xuẩn đi khiêu khích đại nhân."
Mộc Lam bây giờ mới nhận ra
vấn đề thật sự không đơn giản, nàng đang muốn mở miệng hỏi thì Thiết
Nham đã ngắt lời: "Ta biết nàng muốn hỏi gì, nhưng, tốt nhất là biết ít
mà sống lâu còn hơn biết nhiều để chết sớm, nàng chỉ cần hiểu một điều,
đại nhân đã siêu việt những gì mà nàng và ta có thể tưởng tượng ta. Còn
nữa, khi ta gặp đại nhân thì ngài mới chỉ tu vi Siêu cấp Nguyên Khí kỳ
mà thôi, lúc đó ngài đã có thể một đòn miểu sát Ngưng Huyết cảnh trung
kỳ, và bây giờ tu vi đại nhân là Ngưng Huyết cảnh chứ không đơn giản
Ngưng Cốt cảnh như nàng nói. Đây là tất cả cực hạn mà ta được phép cung
cấp cho nàng biết, thật xin lỗi, ta không muốn làm hại nàng!"
Nguyên Khí kỳ miểu sát Ngưng Huyết cảnh, nếu như hôm nay bình thường như mọi
ngày thì chắc chắn nàng sẽ thoải mái cười vào mặt Thiết Nham. Nhưng hôm
nay Mộc Lam nhìn vẻ mặt của hắn không hề giống nói đùa chút nào, với cả
đây là lần đầu tiên hắn đánh nàng, đòi giết nàng. Thiết Nham là người
như thế nào Mộc Lam hiểu rất rõ, nên mặc dù quá mức vô lý nhưng nàng vẫn lựa chọn tin.
"Thiếp hiểu rồi, vậy có cần phải báo cho mấy vị tỉ tỉ biết không?"
"Ừ, như vậy cũng được, các nàng ấy tuy không ngốc như nàng nhưng cũng không hiểu được tính cách khó lường của đại nhân, tốt nhất vẫn nên thông báo
trước."
Sau khi Mộc Lam rời đi thì Thiết Nham mới thở phào một
hơi, hắn nhớ tới cái gì đó lập tức tá hỏa nhìn quanh "Đại nhân đi đâu
rồi, mấy đứa các ngươi có thấy nam tử tóc đỏ đi đâu không?"
Mười
đại hán ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cả đám cùng nhau lắc đầu như lập
trình sẵn, đồng đều đến hoàn hảo. Thiết Nham cũng không có tâm tình để
hài lòng với thành quả mình dày công huấn luyện bao nhiêu năm, cái hắn
lo lắng bây giờ là cái cung điện này vô cùng lớn, lỡ may lại gặp mấy
người như Mộc Lam, đui mù làm khó đến Trường Thiên thì coi như xong rồi.
Thiết Nham nghĩ đến đây liền rùng mình ba chân bốn cẳng chạy vào trong, để
mặt mấy tên đại hán đứng im ở vị trí cũ không nhúc nhích.
"Á, dâm tặc, ngươi không biết đọc chữ sao, rõ ràng ta đã treo biển cấm vào rồi mà!!!"
Không lâu sau hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh, nghe có vẻ hơi quen tai thì phải, Thiết Nham thầm nghĩ nhưng rồi cũng mặc kệ, tìm ra đại nhân quan
trọng hơn.
"Ô, ta thật sự không đọc chữ được, đến đường đi ta còn không thấy thì làm sao mà biết đây là đâu, không lẽ đây là phòng ngủ
của cô nương sao, vậy thì đắc tội rồi, thật xin lỗi, ta không cố ý đâu
a!!"
Ngay khi đến gần căn phòng phát ra tiếng hét, vừa lúc nghe
được câu nói với chất giọng cực kỳ cực kỳ quen thuộc thì Thiết Nham xém
chút nữa trượt chân té dập mặt.
"A, ngươi bị mù sao?"
"Ưm, đúng rồi, ta số khổ, thân phụ mẫu không biết mần ăn vào giờ nào, mà khi ta sinh ra là đã không thể thấy được ánh sáng!"
"Vậy thì cũng không trách ngươi được!"
Trường Thiên đang đứng trước một cái bồn tắm rất rộng rãi, y như cái bể bơi
vậy. Khi nãy đúng thật là hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, không trải Linh hồn
lực để quan sát chung quanh, vô tình thấy căn phòng treo tấm biển quen
thuộc hắn liền nảy sinh tò mò mở cửa đi vào.
Đến khi vào rồi mới
biết QHLBDvr là mình hố, may mắn thay hai chữ "không thấy" trong câu hỏi của người đẹp đang tắm giúp hắn nghĩ ra một kế sách tuyệt vời.
Đôi mắt như vẽ, dáng người hoàn mỹ, cặp mông săn chắc với độ cong tròn đến
không thể tròn hơn được, vòng eo thon thả mềm mại phối hợp với núi non
cao vút đã biến cô gái trước mặt thành thiên thần trong lòng Trường
Thiên lúc này, Ngọc Trinh các thứ các thứ cút cmn hết đê, phải như này
mới gọi là nữ thần chứ.
Cô gái ngây thơ, hồn nhiên vẫn cứ ngỡ
Trường Thiên mù thật, không mảnh vải che thân nhẹ nhàng bước tới trước
mặt hắn giơ hai tay lên hất qua hất lại như để xác định hắn không nói
dối. Sau một lát cô nàng mới thở phào, dùng tay vỗ vỗ ngực làm hai trái
bóng phập phồng liên tục.
Trường Thiên thề Dực Xà còn chưa có
quyến rũ hắn bằng cách này, chỉ đưa thân ra mặc sức hắn chơi đùa mà
thôi, còn cô gái này tuy hàng họ không bằng Dực Xà nhưng mấy cái hành
động kiểu này thật sự quá...
"Khụ...khụ, hình như ta vừa đụng phải cái gì đó mềm mềm ấy nhỉ?"
Trường Thiên thầm nghĩ muốn đùa giỡn cô gái nhỏ này một chút, hắn giả vờ đưa
tay lên mặt nhưng lại cố tình quẹt phải cái bánh bao to tròn của nàng,
rồi lại đưa cái bản mặt nghi hoặc xoay qua xoay lại. Nhìn hắn vô hại như những đứa trẻ còn bú sữa mẹ vậy, cô gái tiên nữ mặt đỏ như trái gấc
nhanh chóng lùi lại phía sau, cái chạm nhẹ vừa rồi khiến nàng như bị
điện giật, tê dại một lúc lâu mới phát hiện mình chưa mặc đồ.
Nàng luống cuống vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người, chỉnh chu xong xuôi mới quay người nhìn chằm chằm vào Trường Thiên, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ chu miệng nhìn đáng yêu vô cùng. Trường Thiên tiếp xúc không biết bao nhiêu gái đẹp cũng không nhịn được động tâm với cô nàng này,
không xinh đẹp tinh nghịch như Tử Di, không quyến rũ mê người như Dực Xà nhưng nàng lại hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu đến lạ kỳ. Điều này làm
hắn nhịn không được muốn yêu thương bảo vệ cho nàng.
Cô gái nhỏ
nhắn vẫn đang đi vòng quanh Trường Thiên nhìn tới nhìn lui, càng quan
sát kỹ thì đôi mắt nàng càng sáng hơn một chút, rất đẹp trai, mạnh mẽ,
làn da thì trắng cứ như con gái vậy, cặp chân mày thì màu vàng kỳ lạ,
chả ăn nhập gì với đầu tóc đỏ lòm dài thòn. Tuy nhiên khi nhìn tổng thể
lại có sức hút quyến rũ kỳ lạ nào đó mà nàng không nói nên lời được.Thiết Nham đứng bên ngoài nghe lén nhưng không dám đi vào trong, bởi vì trong đó đều là người mà mình không thể chọc được, hắn chỉ thầm cầu nguyện
cho hai người họ không làm ra sự tình gì quá nghiêm trọng là được, bỗng
nhiên một bàn tay vỗ vào vai khiến tim hắn rớt cái bịch, gian nan quay
đầu về phía sau thì thấy Mộc Lam đang mỉm cười, bên cạnh còn có thêm vài em xinh đẹp khác, lúc này Thiết Nham mới thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng sau đó chỉ vào trong phòng, cả đám gật đầu hiểu ý ngồi xuống áp tai vào tường.
Trường Thiên trong lòng phì cười bởi hành động đáng yêu của cô gái xinh đẹp
này, nàng cứ đi vòng vòng quanh người hắn, đôi khi dừng lại một chốc,
đặt ngón tay vào miệng khẽ cắn. Hắn nhịn không được vịn người nàng lại
sau đó cúi thấp người xuống, đôi mắt vẫn luôn đóng chặt đang chậm rãi mở ra nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vẻ đẹp yêu dị và ma quái như hút cả
linh hồn của cô gái vào trong đó, nhìn vào đôi đồng tử như nhìn vào bầu
trời bao la rộng lớn khiến nàng có thể thoát ra khỏi đó nhưng nội tâm
lại không muốn chút nào. Trường Thiên khẽ vuốt ve gương mặt non mịn màng trắng nõn, mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"
Nàng vô thức gật nhẹ đầu,
Trường Thiên thầm khâm phục chính mình, chiêu thức cua gái này thật quá
đỉnh, chỉ có người thông minh như hắn mới có thể nghĩ ra được, quả là có một không hai. Tuy nhiên "vật cực tất phản" cái gì ít mới nhớ lâu, lưu
luyến hơn, còn nhiều quá đôi khi phản tác dụng.
Hai tay Trường
Thiên đang vuốt ve chuyển thành bẹo má, thiếu nữ giật mình tỉnh lại liếc mắt xuống thì thấy Trường Thiên đang nhéo má mình, nàng đỏ mặt luống
cuống chân tay quên mất phải làm gì bây giờ, đây là lần đầu tiên có nam
nhân chạm vào người nàng, trước đó ở ngực là do vô ý, nhưng lần này chắc chắn hắn ta cố tình.
"Ngươi...ngươi đang làm gì vậy...mau...buông...buông tay!"
Trường Thiên cười ha hả thôi không béo má nàng nữa mà chuyển sang xoa đầu
nàng, mái tóc dài mượt mà sờ rất thoải mái. Cô gái nhỏ như nhận ra gì đó hét toán lên: "Ngươi không bị mù!!"
"Nàng vừa rồi còn bảo mắt ta đẹp mà, không phải sao?"
Như bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hồng thêm nữa, nếu như hắn không bị mù vậy thì lúc nãy không phải đã thấy hết rồi sao. Nghĩ
đến đây nàng liền cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Trường Thiên nữa,
mặc kệ hắn xoa đầu nàng, bộ dáng chỉ hận không có cái lỗ nào gần gần để
chui xuống.
Nhìn nàng xấu hổ đến mức này Trường Thiên cũng không muốn chọc nàng nữa: "Nàng tên gì?" Thiếu nữ run run trả lời giọng nhỏ
như con muỗi bay qua: "Thiết...Thiết Ngư Nhi!"
"Tên hay lắm, nàng là gì của Thiết Nham?"
"Hắn...hắn là đệ đệ của ta!"
"Kì lạ, sao tiểu tử đó xấu xí buồn nôn đến vậy lại có một người tỉ tỉ xinh đẹp như nàng được nhỉ?"
Thiết Nham bên ngoài nghe vậy có chút bực mình, mặc dù mình không được đẹp
trai anh tuấn như đại nhân ngài nhưng cũng đâu đến nỗi xấu như lời ngài
nói. Mấy tiểu nương tử ngồi xung quanh che miệng mỉm cười, lần đầu họ
được nghe có người dám công khai chê bai tướng công của họ.
Được
Trường Thiên khen, trong lòng Thiết Ngư Nhi vui mừng kỳ lạ, sự ngượng
ngùng xấu hổ vừa rồi cũng giảm bớt rõ rệt, nàng mạnh dạng ngẩng đầu lên
nhìn Trường Thiên thì thấy hắn đã nhắm mắt lại từ bao giờ, nàng nghi
hoặc dò hỏi: "Sao ngươi không mở mắt ra như vừa nãy mà cứ phải nhắm lại
hoài vậy?"
Trường Thiên mỉm cười quỷ dị, "cô nàng này sắp vào
tròng rồi, chỉ cần xong chiêu này là nàng giơ cờ trắng đầu hàng ngay,
hắc hắc" ngoài mặt lại tỏ ra phong độ hắng giọng: "Đôi mắt ấy ta chỉ mở
ra để nhìn cô gái xinh đẹp như nàng mà thôi, bởi vì mắt ta đặc biệt nên
chỉ có nàng mới được thưởng thức sự huyền diệu của nó, người khác thì mơ đi!"
Quả nhiên sau khi nghe xong những lời thân mật từ Trường
Thiên, Thiết Ngư Nhi xấu hổ cúi thấp đầu xuống, hai tay không biết làm
gì cứ mân mê góc áo, e thẹn hỏi: "Thật không?"
"Dính chấu rồi,
hahaha, ta thật là giỏi vãi cả đái!!" Trường Thiên thầm hô hào trong
lòng hưng phấn, cũng không phải vì mê gái nên hắn mới giở trò cưa cẩm
Thiết Ngư Nhi, hắn cũng không thích cái gọi là hậu cung gì đấy, chỉ cần
bốn năm em ấm giường là được rồi.
Lý do Trường Thiên yêu thích
cô nàng này là vì, sự hồn nhiên, ngây thơ không thể kiếm được từ nơi
khác, ở một thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này thì nàng chính là báu vật vô giá, hắn không muốn một kẻ nào đó thiếu thực lực, thiếu sự quan
tâm chăm sóc mà lại có được nàng, như vậy thì cuộc đời của Thiết Ngư Nhi sẽ trôi về đâu.
Vì vậy hắn quyết định đứng lên nhận nhiệm vụ cao cả này, chiếm Thiết Ngư Nhi về làm của riêng, bên cạnh hắn không thiếu
nữ cường chỉ thiếu một bình bông trong sáng như nàng mà thôi. Trường
Thiên kiên định gật đầu: "Nếu ta nói xạo kiếp sau làm con ki ki!!"
Thiết Ngư Nhi nghi hoặc: "ki ki là con gì?" "À là...cái con đó bẩn bựa lắm,
nói chung nàng chỉ cần biết ta không nói xạo là được rồi!" Trường Thiên
toát mồ hôi viện cớ, xém chút nữa lại quên mất hiện tại mình đang ở đâu
rồi.
Nhu thuận gật đầu: "Ta tin mà, chỉ là ta sắp phải lấy một kẻ mà ta không yêu thích, đẹp để làm gì cơ chứ..." Nói đoạn nàng bắt đầu
khóc thút thít, nước mắt như trân châu từng giọt rơi xuống khiến Trường
Thiên trong lòng có chút nhói đau, khuôn mặt hắn từ từ lạnh lại.
"Thiết Nham!!"
Giọng nói lạnh như băng vang lên khiến Thiết Nham bên ngoài giật bắn người,
lồm cồm bò dậy vội vàng chạy vào trong: "Có thuộc hạ!!"
"Nói, hắn là ai?"
"Bẩm đại nhân, người mà đại tỉ nhắc đến là Ngô Vũ Thiên, đại thiên tài trong tộc, hai năm trước hắn đã vượt qua ba ngàn tinh binh trong tộc để được
cầu hôn với đại tỉ, tu vi vào khoảng Ngưng Thần sơ kỳ. Hai năm qua cứ
cách vài ngày lại đến làm phiền, mặc dù có thuộc hạ ngăn cản nhưng cũng
sẽ không được bao lâu nữa, đầu tháng sau là tròn hai năm kể từ khi cầu
hôn, đó cũng là lúc đại tỉ xuất giá theo hắn!!"
Thiết Nham cảm
nhận được tình hình không ổn nên không dám giấu diếm, mặc dù chưa bao
giờ thấy chủ nhân tức giận nhưng với tính cách hỷ nộ khó lường của ngài
thì chắc chắn sẽ không bình thường chút nào.
Đúng như Thiết Nham
dự đoán, Trường Thiên vừa nghe hai năm qua ngày nào cũng đến gạ gẫm
Thiết Ngư Nhi của hắn thì gân xanh đã nổi lên đầy trán, bàn tay nắm lại
nghe rôm rốp. Bây giờ hắn đếch cần biết là thằng nào cướp vợ của thằng
nào, tính cách bá đạo vốn có đã nổi lên thì kết quả chỉ có một, Thiết
Ngư Nhi được chấm là nữ nhân của hắn, thằng ngu mắt tít đầu teo nào dám
động vào thì cứ xác định đi là vừa.
"Ngô Vũ Thiên đúng không, dám mon men động vào nữ nhân lão tử đã chấm, lại còn đạo tên của lão tử,
không làm thịt thằng ngu này thì lão tử thề ăn cứt mười năm!!!"