Trước cổng thành Xích Long, một đám đông người nam có nữ có, mặt hài màu áo trắng xanh khác nhau, có vẻ như từ hai thế lực nhưng bây giờ lại gộp chung một chỗ, điều giống nhau duy nhất ở cả hai phe là đều nhìn với
ánh mắt bỡn cợt, khinh thường về một nhóm người mặt đồ đỏ phía trước,
đứng đầu đám người hỗn độn này là hai lão già khọm cũng mặt hai màu áo
trắng xanh, lão giả bận trường bào màu xanh chính là Mộc gia tộc trưởng
Mộc Khiêm, còn lão giả bận trường bào màu trắng viền vàng là Khương gia
tộc trưởng Khương Trường Cung.
Nhìn như hai lão già này đang dẫn
đầu, nhưng trung tâm của sự chú ý lại là một nam tử bạch y khá bánh bao, Khương Trường Cung lúc nói chuyện đôi khi lại quay lui sau hỏi ý nam tử này, hắn nào phải ai khác ngoài Hào Vân, bên cạnh Hào Vân lúc này là
những người cùng hắn tiến vào rừng Xích Long, ánh mắt ai nấy cũng đều
cao ngạo khinh thường nhìn mọi người xung quanh, chỉ có cô gái trẻ xinh
xắn kia vẫn luôn lạnh lùng nhắm mắt không quan tâm đến ai cả.
Triệu Công đứng trước nhóm người áo đỏ lên tiếng: "Khương lão đầu, Mộc đại
ca, các ngươi như thế này là sao, không phải chúng ta đã giao ước hôm
nay là ngày hội của đám trẻ thôi à, các ngươi cũng đừng nghĩ dễ dàng
khinh thường Triệu gia ta không có người, kẻo lại thê thảm như mấy năm
trước." Khương Trường Cung cười lạnh chuẩn bị mở miệng thì Hào Vân bênh
cạnh đã lên tiếng thay hắn, điều này làm Khương Trường Cung cùng tộc
nhân khó chịu nhưng cũng chỉ biết im lặng mà nghe chứ không làm được gì
khác. "Phía trước là tộc trưởng Triệu gia Triệu Công tiền bối đúng không ạ, vãn bối tên là Hào Vân, nhị thiếu gia của Hào gia ở Tiên Hào Thành
trong Cửu Nguyên Hoàng Hạ, vài hôm trước tiến vào Xích Dạ dạo chơi, tình cờ qua Khương bá bá biết được hôm nay tổ chức đại hội cho các huynh đệ
tỉ muội của ba gia tộc, Hạo Vân muốn mạng phép chỉnh lại vài cái quy
định trong này để đại hội diễn ra thêm phần thú vị."
Hắn không
hỏi ý kiến Triệu Công mà trực tiếp quyết định thay đổi quy tắc đại hội,
điều này không những làm Triệu gia sôi máu, mà cả Khương gia lẫn Mộc gia cũng nhịn không được. Đại hội tổ tiên truyền thừa cho đến nay, chưa ai
dám thay đổi, có chăng chỉ là dời lại vài ngày mà thôi, tên quái này từ
đâu chui ra, phá đám thì thôi đi còn muốn trực tiếp thay đổi quy định
của đại hội. Điều này có khác gì muốn leo lên đầu họ ngồi.
Hào
Vân thản nhiên mỉm cười không hề để ý đến vẻ mặt những người xung quanh, cô bé hay nịnh bợ hắn cũng nũng nịu cọ cọ vào người càng khiến hắn đắc ý cười to. Chỉ là ngay lúc này một giọng nói đầy khinh thường vang lên:
"Tiểu cẩu ở đâu xổng chuồng dám hô hào lên mặt với ông nội của chủ nhân
của ngươi!" Hào Vân sắc mặt xanh mét nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái làm hắn xém té đái ra quần, một con sói hai đầu màu đỏ cao hơn ba mét, đôi mắt đỏ lừ đang nhìn chằm chằm vào hắn,
mặc dù cách khá xa, nhưng hơi thở huyết tinh mãnh liệt cùng khí tức
cuồng bạo trên người nó làm Hạo Vân không di chuyển thân mình được. Lăng Kiên bước lên một bước chắn trước mặt Hào Vân, tỏa ra khí thế tu vi đối chọi với con sói đó thì Hào Vân mới nhúc nhích được, hắn ngay lập tức
lùi lại phía sau vài bước, mồ hôi lạnh chảy ướt hết cả áo, cánh môi mỏng dính vẫn còn đang run rẩy.
Con sói hai đầu khổng lồ kia chính
là tiểu Lang, nó liều mạng chạy như bay trong ba phút từ chỗ Triệu Cao
kịp thời xuất hiện đúng lúc hai phe chuẩn bị động thủ. Triệu Võ, Tiểu Di cùng Băng Giao lúc này mới nhảy xuống, Triệu Võ nhẹ nhàng vuốt chùm
lông tơ nơi cổ tiểu Lang khiến nó thoải mái nằm xuống đất. Hành động
chấn kinh toàn trường, một con yêu thú có thể đối chọi với Cao cấp
Nguyên Khí hậu kỳ cường giả, thì ít nhất cũng là Cao cấp trung kỳ yêu
thú vì thường yêu thú đều mạnh hơn nhận loại cùng cảnh giới. Vậy mà yêu
thú cường đại đó lại phục tùng người thanh niên kia như chủ nhân của nó
vậy, điều này làm sao có thể.
Trong mắt Hào Vân nhìn Triệu Võ,
tràn ngập ghen tị cùng sát ý, nếu hắn đoán không lâm, người nói câu vừa
nãy chính là tên đáng ghé trước mặt này, còn một phần nữa chính là Triệu Võ anh tuấn hơn hắn rất nhiều, một người quen là tâm điểm của người
khác như Hào Vân, không thể nào chấp nhận có kẻ vượt trội hơn mình được, ngoại trừ có một tên ca ca luôn xem thường hắn ra, tuyệt đối không thể
có người thứ hai được phép vượt qua hắn.
Hào Vân đằng đằng sát khí,
gằn từng chữ: "Chính ngươi vừa rồi mắng bổn công tử?" Triệu Võ đang vui
đùa cùng tiểu Lang nghe thấy liền ngẩn ra, quay đầu nhìn quanh, thấy mọi người cũng đang nhìn chằm chằm mình. Hắn mới nghi hoặc cúi xuống nhìn
Tử Di đang che miệng cười nhìn hắn, tiếng cười khúc khích như chuông bạc làm tâm hồn người ta bay bổng, lúc này những người xung quanh mới nhìn
lại cô bé xinh đẹp như thiên tiên này.
Còn khá nhỏ nhưng đã sở
hữu vẻ đẹp hại nước hại dân như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là tuyệt thế
mỹ nữ. Hào Vân nhìn Tử Di chăm chú đến chảy cả nước miếng, hắn thề chưa
từng thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, kể cả Băng tuyết cùng Điêu ngoa
tiên tử ở Tiên Hào Thành cũng không thể bì kịp tiểu cô nương trước mắt
này. Cô gái ẻo lả bên cạnh hắn căm ghét nhìn Tử Di. Đến cả cô bé lạnh
lùng nãy giờ nhắm mắt cũng đã mở mắt ra từ bao giờ, chỉ có điều người cô ta nhìn là Triệu Võ chứ không phải Tử Di.
Triệu Võ nhìn Tử Di
miệng mở lớn, một tay chỉ về phía mình ý bảo "ta hả?" Tử Di khúc khích
cười gật đầu. Triệu Võ làm như tỉnh ngộ, vỗ tay bẹp một cái sau đó chạy
đến trước mặt Hào Vân, thọc ngón út vào lỗ tai một lát mới rút ra hỏi
Hào Vân: "Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?" Cố tính, trực tiếp cố tình khinh
thường Hào Vân, vừa nãy hắn hét to muốn vỡ cả màn nhĩ mà tên khốn nạn
này làm như không nghe thấy gì vậy. Hào Vân muốn phát điên rồi: "Ta nói
ngươi là tên khốn vừa mới mắng bổn công tử đúng không?"
Triệu Võ nhổ phọt một bãi nước miếng xuống chân Hào Vân: "Bổn công tử? Con mẹ
ngươi bổn công tử với ai đấy? Chủ nhân của tiểu cẩu tạp chủng nhà ngươi
còn phải gọi ta một tiếng ông nội, học được vài câu tiếng người liền ra
đường thi đại hội sủa bậy à, bây giờ ông nội cho ngươi ba mươi giây để
cút, à không ngươi không cần cút cứ ở yên đấy cho ta." Triệu Võ khinh bỉ phất tay với Hào Vân, hắn quay sang Khương Mộc nhị lão chửi tiếp: "Nè
hai lão già, sao lớn rồi còn chơi dơ vậy, biết giữ chữ tính là cái gì
không, hay lòng tự trọng của hai ngươi bị chó nhai rồi, con mẹ nó nhìn
cái nồi gì thế, lão tử cho các ngươi mười giây để cút, nhanh lên, lão tử bắt đầu đếm đây,... một,... hai!"
Khương Trường Cung nãy giờ
nhịn Hào Vân đã đủ nhiều, bây giờ thêm Triệu Võ càng thêm ngông cuồng,
trực tiếp chỉ thẳng mặt lão mà chửi, cuộc đời Khương Trường Cung còn
chưa bao giờ bị người ta lên mặt chứ nói gì mắng chửi. Lão tức giận gầm
lên: "Tiểu tử ngươi muốn chết!" Trên người ông ta xuất hiện một luồng
nguyên khí màu vàng nhạt, chốc lát tạo thành hư ảnh một con hổ to lớn
ngửa đầu gầm lên: Grào!!! Khương Trường Cung co người phóng về phía
Triệu Võ, FvIT6y8b nguyên khí ma sát tạo nên một vệt dài khá sâu trên
mặt đất: "Cường Liệt Minh Vương Quyền!!" một quyền mang theo hư ảnh đầu
hổ màu vàng nhạt đấm vào ngực Triệu Võ, quyền phong tạo ra quét theo vô
số bụi đất bay lên không trung,
Chỉ Nghe Oành!!! một tiếng kèm
theo âm thanh răng rắc xương gãy vang lên, sóng xung kích tỏa ra khiến
mọi người xung quanh lui lại phía sau vài bước, trong mắt bọn họ tiểu tử cuồng ngạo kia chắc chắn chết không nghi ngờ, tuyệt học cao cấp nhất
của Khương gia, chỉ có trực hệ giòng chính mới được quyền luyện tập Đấu
kỹ Hoàng giai hậu kỳ này. Hào Vân cười lạnh lùng khinh miệt nhìn vào màn khói bụi trước mắt, hắn cũng nghĩ như những người kia "Muốn đấu với ta, ngươi còn chưa có tư cách!"
Nhưng ngay sau khi hắn vừa lẩm bẩm
xong thì một quyền đầu hiện lên trước mắt, Bốp!!! Hào Vân bay ngược về
phía sau, tên mắt chuột đi theo hắn vào đây cũng chịu liên lụy, cả hai
văng ra sau gần hai chục mét mới dừng lại, nằm im không nhúc nhích không rõ sống hay chết. Một lát sau Hào Vân mới từ từ bò dậy, Triệu Võ cố
tình nương tay, hắn không muốn giết tên này vội, hắn muốn từ từ chơi
chết tên tiểu tử này mới thôi. Chỉ là hắn đâu có biết, vì một quyết định này của mình mà hai đại gia tộc mấy trăm vạn người xém chút nữa bị đồ
diệt toàn bộ.