Dạ Tiểu Vũ
nhận lấy tấm thẻ từ tay Vũ Phong, nhìn ông tựa như nguyên thủ cao cấp
nhất Liên Bang được hộ tống đi, khóe môi câu câu.
Ván cược này, là cô thắng...
"Không... thậm chí là ta còn có thể có được thứ to lớn hơn..." Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lóe lóe lóe lóe.
Lâm Lam đứng phía sau lưng Dạ Tiểu Vũ, ngơ ngác nhìn ánh mắt đầy tự tin
cùng lãnh liệt của cô, bàn tay nắm chặt. Cậu cúi đầu, kéo sát chiếc áo
vào cơ thể bẩn thỉu, tự như một con thú nhỏ tìm kiếm sự an toàn, lại như một dã thú yếu ớt, non nớt khẽ liếm miệng vết thương.
Dạ Tiểu Vũ liếc nhìn động thái của cậu nhóc sau lưng, khóe miệng câu lên độ cong hài lòng.
Phải có ghen tỵ, có tự ti, có khát vọng, thì mới có thể trở nên mạnh mẽ!
Sau đó một thoáng, ánh mắt Dạ Tiểu Vũ trở nên rét lạnh, hướng về phía một tòa nhà liếc mắt nhìn.
Nơi đó, có một con dã thú... hơi thở thực quen thuộc...
Ha ha, quen thuộc đến mức muốn một dao lấy mạng hắn!
...
"Nhan Lăng... cậu làm sao vậy?" Nam nhân run rẩy khóe môi, cố gắng tránh xa tảng băng đang thoát phá ra khí lạnh trước mặt.
Nhan Lăng không hề hé môi, ánh mắt xa xăm nhìn về phương hướng hai bóng lưng dần khuất khỏi tầm mắt, trầm mặc...
Lâm Lam đã chết...
Tìm kiếm một thế thân, như vậy sẽ chẳng khác nào hắn đang sỉ nhục sinh mệnh của cậu ấy.
"Không, đi thôi." Nhan Lăng quay lưng rời đi, đáy mắt lại trở về một mảnh tử khí âm trầm chìm vào bóng đêm.
Bóng đêm của thành phố này, tà ác mà mĩ lệ, nóng bỏng mà lạnh như băng - một nơi mà tội ác cùng thiện lương hòa hợp cùng một chỗ, hoàn mỹ.
...
Dạ Tiểu Vũ phấn khởi nhìn ngắm những kiến trúc trên đường. Thế giới tương lai, quả nhiên đủ xinh đẹp.
Cho dù cô đã được tham quan ở Venus, thế nhưng Venus quá lạc hậu, thật sự
hoàn toàn khác hẳn so với nơi đây - Trái Đất - Chủ tinh của Liên Bang Hệ Mặt Trời. Và Hafnof - thủ đô của Trái Đất, lại càng thêm mỹ lệ và cao
quý.
Thế nhưng trên đường cái, ngoài những con người đi lại thật
bình thường, lại có những cảnh tượng thật... không biết nói gì hơn...
"Chát! Chát Chát!" Roi da hằn vết trên da thịt nõn nã.
"A
~ Chủ nhân... tha thứ cho nô tì... nô tì biết lỗi rồi... a chủ nhân... ah ah ah... Ahhhhh........."
Sm trên đường cái =.= ...
"A........ ah..... quá mạnh mẽ... oh..... đâm thủng ta đi...... oh....... làm ta.... đâm chết ta...... Ahhhhhhhhhhhhhh"
Chị gái à...... 1 người không đủ hay sao mà phải tập hợp cả đám lại vậy???
Đặc biệt cảnh tượng một người một chó dính nhau trên đường cái càng làm
nhức mắt Dạ Tiểu Vũ. Ôi cái thế đạo này... Càng khiến người ta bực mình
chính là, mấy cái cảnh tượng này diễn ra công khai như vậy mà chẳng có
một ai quan tâm, thậm chí còn có người qua đường hứng thú xông vào nhập
trận...
"Píp..." Dạ Tiểu Vũ đóng cửa lại, bực mình nhéo nhéo má
Lâm Lam. Có ai hiểu cho cô không chứ? Cơ thể vốn đã ngứa ngáy khó nhịn
mấy ngày nay, bây giờ lại chứng kiến những "AV sống" nữa... Muốn nam
nhân a!!!
Không... là muốn hành hạ một ai đó... Dạ Tiểu Vũ bất mãn mím môi.
Tiểu Vũ, có ai nói cô thật Dâm Đãng, thật Sadist chưa =.=...
...
"Vũ Phong lão gia gia thật hào phóng nha...." Dạ Tiểu Vũ vứt chiếc ba lô vào trên giường, khóe môi cong lên huýt sáo một tiếng.
Cô ngả mình vào trên nệm, êm ái rên một tiếng. Thế nhưng đầu óc của cô thì lại tĩnh lặng đến không ngờ.
Định mức 1: Trong vòng 2 năm trở thành thiếu tướng (1/24 tháng)
Định mức 2: Trong vòng 5 tháng thành công thu phục 2 nam chính: Tiến độ: 1/2 (Trịnh Công) (1/5 tháng)
Mối quan hệ hiện tại:
Trịnh Công: Người quan trọng nhất trên đời, khắc cốt ghi tâm sâu vào máu thịt. (Đã thu phục)
Tần Đông: Muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn chiếm hữu.
Lục Lãnh: Muốn đem xiềng xích nhốt vào lồng, hung hăng làm chết, làm chết, làm chết!
Sở Lưu: Muốn giấu kín vào ngục tối, một mình chiêm ngưỡng.
Vũ Chinh: Người cứu ông nội, phải mang ơn.
"Ồ, Vũ Chinh?" Dạ Tiểu Vũ nhoẻn miệng cười. Cứu Vũ Phong, lấy được một căn
nhà, một tấm thẻ rất nhiều Tinh tệ, cùng một đám quân công cao ngút
trời, bây giờ còn được khuyến mãi mua một tặng một một ơn huệ của Vũ
Chinh, thật có lời, ha ha ha...
*Tinh tệ: Đơn vị tiền tệ hiện nay của vũ trụ
Đấy là chưa tính việc thành quả nghiên cứu kia của Vũ Phong nếu ông ta thành công a...
Khi Dạ Tiểu Vũ đang hí hửng nghĩ xem nên sử dụng số tiền khổng lồ trong cái Tinh tạp (thẻ chứa Tinh tệ, giống thẻ ngân hàng á, nhưng không cần máy
quét thẻ, có thể dễ dàng chuyển khoản hay mua sắm bằng ý nghĩ) như thế
nào, đột ngột một tiếng gõ cửa giòn tan vang lên.
"Vào đi."
Lâm Lam tiến vào, nhìn chằm chằm vào Dạ Tiểu Vũ, sau đó cậu đột ngột quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
"Chủ... chủ nhân... xin hãy chỉ cho tôi cách để trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn được
ngài ban cho sức mạnh, đem chính bản thân dâng hiến cho ngài!" Ánh mắt
Lâm Lam ánh lên tia sáng kiên quyết, ánh mắt sáng ngời.
"Làm cách nào để trở nên mạnh mẽ? Một câu hỏi đủ ngu ngốc a..." Dạ Tiểu Vũ bật
cười một tiếng. Sau đó cô vỗ vỗ tay, lôi Lâm Lam đi ra ngoài.
======
100k viewS!!!!!!!!!!
Các tiểu ác ma đáng yêu ơi, các bé làm basa vui quá đi à ^A^
Ngày mai sẽ có chương mới mừng 100k views các bé nhớ nha Xì poi:
"Để trở nên mạnh mẽ, có rất nhiều cách. Thế nhưng cách đơn giản nhất, chính là đứng lên, cầm lấy chiếc dao kia!"