Dạ Tiểu Vũ
phấn khích nhìn ngó Hạm đội đang khuất dần, có chút cao hứng huýt sáo
một tiếng thật dài. Ha ha, toàn thân thoát khỏi cái vũng lầy chiến tranh này, quả nhiên cảm giác thật tuyệt vời.
Nhất là, có thể khiến tên kia tức đến muốn phun máu, ha ha ha, hai chữ sảng khoái!
Khoan đã, hình như có điều gì đó không đúng... Dạ Tiểu Vũ nhảy mũi một cái... mùi khét... động cơ! Cô giật mình nhìn về phía buồng máy của phi
thuyền, một khu vực đang lóe ra tia lửa điện.
"Ầm!" Phi thuyền rung chuyển giữa không trung, bắt đầu có xu hướng mất thăng bằng.
"A... a..." Dạ Tiểu Vũ vò vò đầu, mất hứng bật cười một tiếng. "Chết tiệt...
không có cơ giáp phòng hộ..." Cô chạy nhanh vào bên trong phi thuyền,
kéo ra một chiếc tủ kim loại rắn chắc, động tác có chút đình trệ nhỏ.
Những cơn đau... vẫn chưa từng dừng lại.
Cô còn khoảng 3 ngày
trước khi phải vào bệnh viện đắp thuốc truyền máu... và bây giờ khi cô
còn chưa kịp nhảy nhót ăn mừng, cô đã sắp cùng chiếc phi thuyền này trở
thành một viên thiên thạch đỏ lửa đâm xuống Venus, ha, vận cứt chó!
"Rầm!" Đạp bay cánh cửa sắt, trong lòng cô nhẩm đếm...
10...
9...
8...
Ánh mắt của cô lóe ra tia sáng hưng phấn sôi trào... Rơi tự do không bảo hộ... ha ha ha.....
3...
2...
1...
"Ầm!!!!!!!" Chiếc phi thuyền tan nát thành đống sắt vụn, từ bên trong ngọn lửa, một bóng dáng nhỏ bé vọt ra, mái tóc xoăn đen được ngọn gió nâng đỡ, rồi
giống như thiên sứ bị trừng phạt, cô rơi xuống, tốc độ càng lúc càng
nhanh.
"Ưm........" Dạ Tiểu Vũ nhắm mắt cảm nhận cơn gió rít qua
tai, không kiềm chế được phấn khích và cuồng dã hét lên thật to, đôi môi đỏ cất lên tiếng cười khoái trá.
Đúng vậy, cảm giác như lúc này đây, cô chết cũng không có gì hối tiếc nữa.
Những tầng mây bị xua tan, mặt đất dần hiện ra càng lúc càng rõ ràng. Dạ Tiểu Vũ nhắm mắt, cô muốn cuộc đời của cô dừng lại ngay tại đây, tại khoảnh
khắc phấn khích nhất này.
Tiếng gió gào thét, hương vị mằn mặn
của máu tươi và khói bụi hòa cùng không khí, đây chính là thứ mà chỉ có
chiến tranh và chết chóc mới có thể lột tả ra được.
A...
Cô yêu nó...
Thế nhưng đột ngột, một nụ cười ngây ngô mang theo kiêu ngạo hiện ra từ
những kí ức mờ nhạt xuất hiện trong mắt cô, rồi một ánh nhìn mang theo
chiếm hữu cùng kiên quyết...
Rồi cô xoay tròn cơ thể, di chuyển nó đến chiếc tủ kim loại rắn chắc mà cô
đã đá ra khỏi phi thuyền, bàn tay trắng nõn tóm lấy chiếc tủ, khẽ động
thân, ngồi lên trên nó.
"Ầm!!!" Sau một chuỗi động tác hoa lệ
này, chiếc tủ thật đúng lúc đáp xuống mặt đất, lực chấn động cực mạnh
khiến chiếc tủ kim loại súng bắn không thủng phải run rẩy. Cũng thật
tình cờ, "Rầm" một tiếng, cách đó hai mét, chiếc thân phi thuyền xui xẻo hạ cánh thất bại xuống mặt đất tan xác thành mấy mảnh.
"Woa~" Dạ Tiểu Vũ huýt sáo một tiếng. Sau đó cô ngó nghiêng xung quanh, mùi cháy
khét lẹt cho cô biết một việc rằng nơi này là một nơi đã bị chiến tranh
quét qua.
Đây là đâu?
Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay, cô
mở ra chế độ định vị bản đồ Venus. "Hả? Sở nghiên cứu tỉnh Y? Thật đủ
trùng hợp nha!" Cô mỉm cười, cô vốn suýt chút nữa đã quên mất tiêu
chuyện này a!
Bàn tay vàng của cô...
Kì thực năng lực bùng nổ của nhà mẹ Cố đã là bàn tay vàng lớn nhất của cô rồi, thế nhưng lợi
ích nha, chỉ có đi ra ngoài không mang theo não mới từ chối không nhận!
"Rầm!" Cánh cửa bay ra. Không biết vì sao, Dạ Tiểu Vũ cô thực thích đá cửa a~
"Ai!!?" Một lão già áo trắng hét lên, bàn tay run rẩy nắm lên chiếc súng la ze
chĩa thẳng về phía Dạ Tiểu Vũ. "Đừng... đừng hòng ta giao nó ra... Có
chết ta cũng sẽ không phản bội Liên Bang Hệ Mặt Trời...!!!"
"..."
Hả? Lông mày Dạ Tiểu Vũ nhếch lên. Có lẽ, cô gặp được nhiệm vụ ẩn rồi...
Chớp mắt một cái, nước mắt Dạ Tiểu Vũ rới xuống lộp bộp, hàm răng cắn
cắn môi dưới, lão già cũng nhận ra người nữ quân nhân này hình như là
phe mình...
Không khí đình trệ...
...
"Hức hức...
là lỗi của con... là lỗi của con..." Dạ Tiểu Vũ chấm chấm nước mắt, đôi
mắt long lanh mang theo bi phẫn cùng tự trách. Lão già thở dài một
tiếng. "Chiến tranh vốn là thứ bất hạnh, mạng người thời chiến thì đáng
giá mấy đồng? Cháu may mắn sống sót được trong hỗn loạn cũng không phải
là lỗi của cháu."
"Thế nhưng, cho dù có là quân đội của Đế Quốc
Dang, ta cũng không thể để nghiên cứu này của ta lọt vào tay bọn chúng!" Lão già vuốt ve chiếc nhẫn không gian thứ nguyên trên tay, ánh mắt lăng lệ quyết liệt. "Cháu có biết hay không, nghiên cứu của ta một khi thành công, sẽ cải biến được cả vũ trụ này?"
Có lẽ là bởi mệt mỏi, hay cũng bởi vì uy hiếp của chiến tranh - một phút trước còn sống sót tươi
cười, một phút sau đã nhắm mắt âm dương cách biệt, ông muốn đem nghiên
cứu của nửa đời mình nói cho cô gái trẻ này - nghiên cứu hạng SSS mà chỉ có 8 nguyên thủ cao nhất Liên Bang mới biết được.
Dạ Tiểu Vũ mang theo ánh mắt trong suốt nhìn theo lão già, trong lòng lại đang não động không ngừng.
Một nghiên cứu nếu thành công có thể cải biến cách cục của toàn vũ trụ?
Có thể, một chuyến xuyên không này của cô không chỉ cải biến số phận của
một vài tên ngu ngốc nào đó, mà cũng sắp mang đến cho cả vũ trụ, cả thế
giới này một hồi run rẩy tai ương.
Ha ha ha, đủ kích thích!
Một kẻ vốn dĩ đã sớm chết đi, hôm nay vẫn còn sống.
Một nhà nghiên cứu vốn sẽ bị vùi dập, hôm nay đã được cứu vớt.
Một nghiên cứu có thể thay đổi cả một thế giới vốn đã có số phận định sẵn
sẽ biến mất, hôm nay lại có thể tiếp tục phát triển...
Ha ha ha...
===
Đúng vậy. Đây chính là bàn tay vàng của Dạ Tiểu Vũ, một bàn tay vàng đem đến cho cả Vũ trụ một trận siêu chiến tranh, MOAHAHAHAHA......
Xì poi:
"Chát!" Cậu bé bị bàn tay trắng nõn tát bay lăn lông lốc dưới mặt đất, một cái
tát này, cậu tỉnh ra, cũng nhận được ánh sáng cứu rỗi của đời mình.
Và, cậu cũng không quan tâm cô là Thiên sứ hay Ác ma, chỉ cần cô có thể đem cậu kéo ra khỏi bóng tối này là đủ rồi...