Buổi tối khi ngủ Ngọc Tình lại đi vào không gian đó. Vừa mới
vào, cô cảm thấy rõ ràng tầm mắt cô càng được mở rộng hơn, không gian như lại
mênh mông hơn, dường như không gian thật sự biến thành lớn hơn.
Cố kìm nén sự tò mò, Ngọc Tình đếm số bước chân ước lượng
khoảng không gian, phát hiện đúng là rộng hơn so với lần thứ nhất vài bước
chân.
Mải để ý tới sự mở rộng của không gian, sau cùng Ngọc Tình
đưa ánh mắt dừng lại ở hàng cây nhỏ mọc lên trước đó. Lẽ nào là vì nó? thế
nhưng cô không hề quên, lúc trước khi ở chợ hoa, chiếc nhân luôn động đậy.
Từ từ tiến lên phía trước, Ngọc Tình phát hiện những hạt giống
hoa bình thường cô vứt xuống đất trước đó cũng đã nở một chiếc lá nhỏ rồi, còn
những cây mọc theo hàng kia cũng đã cao hơn một chút.
Cái không gian này cũng lợi hại thật đấy, vứt hạt giống vào
là tự nó có thể sinh trưởng? Hơn nữa không gian này lại còn biến thành lớn hơn?
Một Ngọc Tình vốn rất bình tĩnh mà lần đầu tiên cô cũng phát hiện bản thân cũng
có những lúc tò mò tới mức khó hiểu thế này.
Ngọc Tình đứng lên, đôi mắt nhìn khắp xung quanh khoảng
không, cô đột nhiên cảm thấy, mảnh đất này nếu đã thần kỳ như thế, vậy có phải
là cô có thể trồng ít cây hoa cỏ gì đó xuống? Một là có thể giúp cho không gian
có thêm chút sinh khí, hai là có thể nghiệm chứng xem trồng hoa cỏ có phải là sẽ
giúp cho không gian biến thành rộng lớn hơn?
Sau khi suy nghĩ và quyết định, Ngọc Tình liền nằm xuống bên
trong không gian. Cô phát hiện khi ở trong không gian, cả cơ thể cô đều rất thoải
mái, đặc biệt là sức mạnh tinh thần như được đánh thức.
Khi ở kiếp trước, khả năng đặc biệt của cô mãi tới mười tuổi
mới được thể hiện ra, còn bây giờ cô mới bảy tuổi, sức lực tình thần đã bắt đầu
được đánh thức từng chút một, Ngọc Tình nghĩ đi nghĩ lại công lao đều quy về
chiếc nhẫn không gian cô mang trên người, vì vậy cô quyết định từ nay về sau,
chỉ cần thuận tiện cô sẽ ngủ lại ở trong không gian.
Ngọc Tình bắt đầu đi học từ lúc sáu tuổi, bây giờ cũng đã là
lớp hai rồi. Buổi sáng sớm, Ngọc Tình đã thu gọn đồ dùng sách vở đeo cặp sách
đi lên lớp rồi.
Đi trên đường tới lớp học, Ngọc Tình nhìn vào cái thành phố
yên bình không phồn hoa này cô lại cảm thấy tái sinh đúng là không tới nỗi nào.
Ít nhất, ở kiếp này, cô có thể tự làm những gì mình thích, có thể muốn gì thì
muốn, có thể bảo vệ những người mà cô yêu thương.
Ngọc Tình học ở trường tiểu học số 2, cách nhà cô cũng không
xa lắm, khoảng mười lăm phút gì đó Ngọc Tình đã tới cổng trường rồi. Đứng ở cổng
trường, Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn biển hiệu trường tiểu học số 2, môi cô khẽ cười.
“Ôi! Ngọc Tình!” đột nhiên một tiếng nói truyền tới từ phía
sau lưng, người ở phía sau lưng cô đang giơ tay ra định đập vào vai Ngọc Tình
nhưng cô liền xoay người lại nhanh chóng, giơ tay phải lên bóp cổ người định vỗ
vai mình.
“Á á!” An Tiểu Mễ sợ hãi, bàn tay trên cổ ngăn lại mọi hơi
thở của cô bé, trong giây lát, mặt cô bé đỏ lên.
Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một bé gái yếu ớt,
cô bé đang đỏ mặt lên, hai mắt ươn ướt nhìn Ngọc Tình.
Ngọc Tình bỏ tay ra, sự hoài nghi đột nhiên lóe qua ánh mắt,
tiếng nói nhẹ nhàng xóa đi khoảng cách: “Xin lỗi, từ sau đừng chạm vào mình từ
phía sau như thế!”
“Hức hức!” An Tiểu Mễ sau khi được bỏ tay ra, mở miệng muốn
nói gì đó những mở miệng ra liền phải hắng giọng lấy lại hơi, một lúc sau mới đứng
thẳng người lên được, nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt nhòe đi vì nước mắt đó tràn
ngập sự trách móc: “Ngọc Tình, bạn làm gì thế, dọa tớ sợ chết đi được!”
Lúc này Ngọc Tình đã nhớ ra cô bé này là ai. ở kiếp trước
khi 11 tuổi cô gia nhập Cục An ninh Quốc gia, trước đó, cô cũng chỉ là một cô
bé bình thương, có chút yếu đuối, lại hay sợ. Khi đó An Tiểu Mễ là người bạn tốt
nhất của cô.
Nhưng sau đó cô gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia thì không
còn liên lạc gì nữa, ở kiếp trước, dường như cô chẳng có bạn bè gì, cô đã cống
hiến toàn bộ thanh xuân cho quốc gia, nhưng bây giờ nghĩ lại cô thấy thật đáng
mỉa mai và chế nhạo. Nghĩ tới những điều này, Ngọc Tình nhìn vào mắt An Tiểu Mễ
với sự gần gũi thân thiện hơn.
“Ngọc Tình?” thấy cô đơ người ra, An Tiểu Mễ không dám đụng
vào cô nữa, chỉ dám đưa tay ra trước mắt cô đưa đi đưa lại.
“Ha ha, Tiểu Mễ, tớ xin lỗi vừa nãy nhé, tớ ra tay theo phản
xạ thôi, từ sau cậu đừng có như hôm nay đột nhiên xuất hiện ở phía sau tớ thế nữa.”
Ngọc Tình khi đã tỉnh táo lại thì cười cười nói.
“Người ta chẳng phải muốn cho cậu bất ngờ à?” An Tiểu Mễ bĩu
môi nói, đưa tay ra khoác vào tay Ngọc Tình: “Đi thôi, nhanh lên không muộn học
bây giờ!”
Mới đầu Ngọc Tình còn hơi ngập ngừng muốn tránh nhưng dòng
suy nghĩ nhanh chóng nhắc cô cứ để mặc kệ An Tiểu Mễ kéo cô đi vào trong trường.
Hai người cùng nhau đi vào lớp, An Tiểu Mễ thao thao bất tuyệt
kể lại cho cô về những chuyện thú vị trong hai ngày cuối tuần, Ngọc Tình chỉ cười
và lắng nghe chứ không nói gì.
“Ây zồ ây zồ, Ngọc Tình đi học rồi đấy à? Tao tưởng nhà mày
không nộp được học phí mà đi học phải nghỉ rồi chứ?” hai người vừa mới bước
chân vào lớp, những bạn học trong lớp liền nhìn bọn họ, có kẻ nói lời chế nhạo.
“Mày....” An Tiểu Mễ vừa nghe đã thấy bực mình, mở miệng định
mắng lại nhưng ngay sau đó bị Ngọc Tình kéo tay lại ngăn cản. “Ngọc Tình!” An
Tiểu Mễ nhìn Ngọc Tình nheo mày, có chút tức giận, lần nào cũng thế, bị người
ta bắt nạt mà cũng không chịu mắng lại.
Ngọc Tình bình tĩnh nhìn An Tiểu Mễ cười cười, liếc ánh mắt
nhìn xuống dưới lớp. Ánh mắt sắc nét nhìn vào con bé vừa nói, Ngọc Tình nhếch
mép cười, nếu cô nhớ không nhầm thì chính con bé này là đứa khi học tiểu học bắt
nạt cô nhiều nhất.
“Tớ có tiền hay không có tiền, nghỉ học hay không nghỉ học cần
cậu quan tâm à? Ngược lại cậu.” Ngọc Tình từ từ bước xuống dưới lớp, cúi đầu
nhìn xuống người đang ngồi: “Cái giáo dục của cậu cũng bị cậu ăn mất rồi à?”
An Tiểu Mễ đứng sau Ngọc Tình nghe thấy vậy thì cười lớn. Kẻ
vừa mỉa mai Ngọc Tình là con nhà nghèo chính là đứa nhà cực kỳ giàu có, cái bệnh
của kẻ giàu chính là thân hình tròn tới mức có thể lăn được kia, Ngọc Tình nói
như vậy đúng là cay độc thật đấy!
Ngọc Tình nói xong cũng không để ý tới cảm giác của kẻ cứ
cho mình là tốt đẹp Nhạc Nhân kia, cô đứng thẳng người liếc mắt nhìn một lượt lớp
học rồi đi thẳng về phía sau.
“Mày! Ngọc Tình mày vừa nói cái gì?” Ngọc Tình đã đi đến chỗ
ngồi của cô rồi, Nhạc Nhân mới phản ứng lại, con bé tức giận đứng lên nhìn Ngọc
Tình hằm hằm, mặt tức tới nỗi đỏ lên như quả ớt rồi.
Ngọc Tình chậm rãi ngồi xuống, không thèm ngẩng mặt lên nói:
“Cậu cứ nhẹ nhàng thôi xem nào, cẩn thận không những bạn học ở tầng dưới lại tưởng
là có động đất đấy!”
An Tiểu Mễ đi theo Ngọc Tình ngồi vào chiếc bàn bên cạnh
phía sau Ngọc Tình, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Nhạc Nhân, cậu đúng là hấp thụ
cái giáo dục làm cho no quá rồi đấy!”
“Mày...bọn mày....” Nhạc Nhân từ trước tới nay quen bắt nạt
Ngọc Tình rồi, nhưng không ngờ hôm nay Ngọc Tình lại biết mắng lại. Con bé đứng
ở đó, đột nhiên không biết nên phải làm gì mới phải.
Ngọc Tình cũng chẳng thèm quan tâm thêm tới Nhạc Nhân, cúi đầu
lấy sách vở ra, học sinh lớp hai mà đã có đạo đức thế này, đúng là không biết
sau này sẽ thế nào.
Đương nhiên điều này thì không liên quan gì tới cô, Ngọc
Tình thư thả đặt sách bút lên bàn, quay đầu liền nhìn thấy người ngồi cùng bàn
với cô đang nhìn cô với ánh mắt hết sức tò mò.