Ngón tay của Ngọc Tình khẽ khàng với tới phía trước, không
giống với trong tưởng tượng là có thể cầm xuyên qua mà nó giống như bề mặt của
một bức tường chắc chắn.
Đây là nơi đâu? Đang nằm mơ à? Ngọc Tình lắc lắc đầu cho tỉnh
lại nhưng cô cũng vẫn không biết. Nhưng nếu nói đây không phải là mơ thì vậy tại
sao cô lại xuất hiện ở một nơi thế này; nếu là mơ thì tại sao cô lại thấy tỉnh
táo như vậy?
Lần đầu tiên, Ngọc Tình phát hiện, cô giải thích không nổi vấn
đề mình đang gặp phải.
Cô lượn một vòng trong không gian rộng lớn đó, thỉnh thoảng
lại đưa tay lên muốn chọc thủng “bức tường”, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện
ra có điều gì đặc biệt. Ngọc Tình đang nghĩ có nằm mơ thì cũng nên tỉnh rồi mới
phải? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu cô, cô liền cảm thấy cảnh tượng
trước mắt như đã thay đổi, lọt vào tầm mắt cô lúc này không phải là một khoảng
không gian mù mịt nữa mà là trần nhà của căn phòng cô đang ở.
Hiện tượng này làm cho Ngọc Tình có chút đơ người ra, sau đó
cô lại nhắm mắt vào, cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa biến đổi, đó là thế
giới với không gian mù mịt, mờ ảo.
Lại một lần nữa đi ra khỏi không gian đó, trước mắt là hình ảnh
của trần nhà. Hai mắt cô chớp chớp, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, cô đưa
tay ra sờ bản thân mình một lượt từ đầu tới chân. Bản thân cô ở kiếp trước có đọc
qua một số tiểu thuyết giả tưởng, bây giờ những sự việc xảy ra với cô dường như
hơi giống với những tình tiết trong các tiểu thuyết giả tưởng đó.
Cuối cùng bàn tay cô dừng lại ở vị trí ngực, ở trên đó có một
chiếc nhẫn đang nằm yên phận. Ngọc Tình thở dài một tiếng, rút chiếc nhẫn từ
trên cổ xuống.
Chiếc nhẫn này là bà ngoại cô tặng cho cô khi cô năm tuổi,
Ngọc Tình luôn đeo nó trên cổ, nếu không phải hôm nay xảy ra sự việc lạc vào một
thế giới khác như vậy thì cô cũng sẽ không rút nó ra.
Chiếc nhẫn bạc nằm bất động trên tay Ngọc Tình, nó phát ra
thứ ánh sáng rực rỡ nhưng nhìn có vẻ rất yên bình, cảm giác như nó đang cười với
cô vậy. Ngọc Tình chớp chớp mắt nhìn chiếc nhẫn, cô rút nó ra khỏi sợi dây đeo
vào ngón tay trỏ của bàn tay phải. Mới nhìn thì thấy chiếc nhẫn khá to chắc là
sẽ không vừa với tay cô, nhưng đột nhiên nó lóe sáng ánh sáng màu bạc, sau đó
khi Ngọc Tình đưa nó vào ngón tay thì nó bỗng nhiên lại thu nhỏ lại dần dần, cuối
cùng thì vừa khít vào với ngón tay của cô.
Tới lúc này, Ngọc Tình mới chắc chắn rằng những việc vừa xảy
ra lúc nãy tất cả là do chiếc nhẫn này. Có điều cô tò mò là, ở kiếp trước, chiếc
nhẫn này được cô mang bên mình lâu như thế nhưng cô chưa một lần lạc vào không
gian đó. Lẽ nào? Đây là phúc lợi của việc tái sinh?
Có điều cái phúc lợi này chẳng có ích lợi hay hứng thú gì cả,
không gian đó trống trơn chẳng có gì, có thể làm gì được chứ? Chứa đồ chắc?
Đang nghĩ, bên ngoài cửa sổ có tiếng xe đạp dừng lại. Ngọc
Tình ngoái đầu ra phía cửa sổ nhìn, đó là ba cô, ba cô đã về rồi.
Ngọc Tình nhìn người đàn ông ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng
cô lại thấy ấm áp hơn. Khi ở kiếp trước, cô luôn lang bạt trôi dạt khắp nơi, rất
ít khi ở cùng với gia đình, nhưng mỗi lần cô về nhà, người đàn ông này luôn là
người đầu tiên làm cho cô có cảm giác ấm áp.
ở kiếp trước, nguyên nhân do ông bà nội, nên ba mẹ cô đã li
hôn khi cô mới có 5 tuổi. Lúc đó cô luôn bận rộn với việc luyện tập và những
nhiệm vụ, vì vậy không mấy quan tâm tới tình hình của gia đình. Nhưng người đàn
ông này vì cô mà không tái hôn, ông ấy cứ ở vậy một mình trong căn nhà rộng lớn.
Nghĩ tới đó, đôi mắt đã rất lâu không rơi nước mắt của Ngọc
Tình bỗng thấy ươn ướt. Cô hít một hơi thật sâu, cũng có thể tái sinh, được sống
thêm một lần nữa, tất cả những điều này sẽ thay đổi, cô có thể để cho người cha
cô yêu nhất có được một cuộc đời hạnh phúc.
Cô cố nuốt nước mắt vào trong, Ngọc Tình đi ra khỏi phòng,
nhìn người cha đang bước vào nhà.
Ông ấy không hề cao lớn cũng không đẹp trai, nhưng có một bộ
dạng của một người đàn ông chất phát thật thà. Bởi vì thường phải ra ngoài làm
việc nên làn da ông bị rám nắng làm cho đen sạm, nhưng Ngọc Tình nhìn ba mình với
bộ dạng như vậy cô thực sự cảm thấy ông rất đáng yêu và đáng kính.
“Tiểu Tình, sao con lại đứng ở cửa thế? Chẳng phải mẹ con
nói là con bị ốm là? Có thấy mệt hay không thoải mái chỗ nào không?” Ngọc An
Quân nhìn thấy Ngọc Tình đứng ở cửa, vội vàng tiến lên phía trước hỏi quan tâm.
Hôm qua vì ông ấy phải tăng ca nên không có thời gian đi thăm con gái nhưng
trong lòng thì rất lo lắng, hôm nay nhìn thấy cô con gái khỏe mạnh không sao thế
này ông cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
“Ba, con không sao!” Ngọc Tình cười, nhưng không phải nụ cười
chỉ có môi cử động mà cô miệng cười mắt cũng cười, cô đưa tay ra cầm lấy tay của
Ngọc An Quân, hai cha con cùng nhau đi vào nhà, “Ba, ba đã ăn cơm chưa? Hôm nay
con làm cơm cho cha ăn nhé?”
Ngọc An Quân nghe con gái nói mà thấy trong lòng rất vui,
ông đưa tay xoa xoa đầu cô bé: “Con á, biết làm gì chứ? Thôi để ba làm đi, con
vừa ốm dậy cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Tình thấy ba nói vậy chỉ biết gật đầu, sau đó ngồi xuống
nhìn cha cô làm việc.
Một lúc sau, Lý Nguyệt cũng về rồi. Cả nhà ba người ngồi
quây quần bên nhau bên bàn ăn.
Ngọc Tình nhìn lặng nhìn ba mẹ, cô đã tự nhủ với lòng, cô
quyết tâm nhất định sẽ không để xảy ra sự việc như kiếp trước.
Trong đêm ngày hôm đó, Ngọc Tình lại lạc vào không gian mờ ảo
kia, cô lượn một vòng thăm dò và phát hiện, đúng chỉ là một khoảng không trống
rỗng với một bãi cỏ rộng lớn, ngoài ra không có gì khác.
Sau một đêm ngon giấc, đợi tới khi Ngọc Tình chạy bộ trở về
thì ba mẹ cô đều đã đi làm rồi. Hôm nay là chủ nhật, Ngọc Tình ăn sáng xong liền
quyết định đi đến chợ hoa lượn một lượt.
Khi còn ở kiếp trước, Ngọc Tình tuy là nhìn có vẻ lạnh lùng,
ngoài súng ống ra thì chẳng biết tới cái gì, nhưng chỉ có những người gần gũi với
cô mới biết, Ngọc Tình rất thích hoa cỏ.
Từ nhà đi ra, cô chậm rãi thong dong từng bước đi tới chợ
hoa cách nhà cũng không xa. Cô sờ đồng 100 tệ trong túi, cô dự định sẽ mua hai
chậu hoa thật đẹp về để ở trong nhà.
Đi vào chợ hoa, cô lượn lờ xung quanh xem xem một lượt, các
loại hoa được bày bán ở đây đều rất phổ thông, thường là những loại vẫn được mọi
nhà trồng ví dụ như cây phát tài, hoa lan, hoa hồng hoa cúc....
Ngọc Tình lắc lắc đầu, những loại hoa đó cô đều không thích.
Vẫn đang suy nghĩ, chiếc nhẫn trên tay cô đột nhiên động đậy làm cô đơ người ra
sau đó cúi đầu xuống nhìn.