Gió ngoài cửa vẫn thổi từng cơn, đem mái tóc của cô thổi bay
cả vào mặt làm cho buồn buồn rất khó chịu. Cô nheo mày, đưa tay định vén tóc
ra. Nhưng bàn tay vừa đưa lên trước mặt đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt to tròn của Ngọc Tình bỗng nhiên chớp chớp liên hồi,
lập tức giơ nốt bàn tay kia lên. Hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại hiện ra trước mặt
cô như vậy đấy!
Không, không đúng. Đây không phải là tay của bản thân !
Tay cô do nhiều năm cầm súng, vì vậy sớm đã có những vết
chai, tay cô đúng là thanh mảnh nhỏ tôi nhưng tuyệt đối không thể nhỏ như thế
này được. Một ý niệm xuất hiện trong đầu, Ngọc Tình động đậy người muốn ngồi dậy.
Không động đậy thì không biết nhưng vừa cử động cô mới phát
hiện bản thân không có chút sức lực nào, mềm oặt không chút khí lực.
Làm sao vậy? Thế này là thế nào? Đôi mắt to tròn ánh lên sự
nghi hoặc và chút sợ hãi, Ngọc Tình mím chặt môi, đôi mắt lại một lần nữa đảo
quanh phòng bệnh đang nằm này.
Đây là một căn phòng bệnh rất bình thường, tường của căn
phòng màu trắng, màu trắng bị phủ lên một lớp bụi làm cho nó có chỗ hơi xám xám
đi rồi, nhìn có vẻ đã cũ, rèm cửa màu xanh nước biển cũng đã bạc vẫn đung đưa
vì bị gió thổi, trong phòng có ba chiếc giường, xem ra có vẻ như đó là một
phòng bệnh tập trung, có điều lúc này chỉ có một mình cô nằm ở đây.
Đôi mắt to tròn hơi nheo lại, miệng cô theo thói quen mà khẽ
nhếch cười, nhìn có chút lạnh lùng.
“Bộp bộp bộp.....” ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã, nụ
cười trên môi Ngọc Tình biến mất, mở mắt to nhìn về phía cửa.
Từ cửa bước vào là một người phụ nữ mặc đồ công sở màu cam rộng
rãi, người phụ nữ vừa vào nhìn thấy Ngọc Tình đang nhìn bà ta, vội vàng rảo bước
đi tới, đem hộp cơm trên tay đặt lên mặt tủ cạnh giường, vội vàng nói: “Tiểu
Tình, con tỉnh rồi à? Có thấy không thoải mái ở đâu không?” nói rồi người phụ nữ
đưa tay ra sờ lên trán Ngọc Tình: “Ồ, cũng may, không sốt nữa rồi.”
“Trời, Tiểu Tình, sao con lại nhìn mẹ như vậy?” người phụ nữ
vừa mới yên tâm một chút bây giờ lại nhìn thấy Ngọc Tình tròn mắt nhìn bà ta
như nhìn thấy quỷ.
Ngọc Tình nhìn Lý Nguyệt, sao mẹ cô vẫn còn mặc đồ đi làm
như thế này? Bắt đầu từ khi cô tham gia vào Cục An ninh Quốc gia, ba mẹ cô đã
không còn đi làm ở công trường nữa rồi cơ mà. “Mẹ?”mở miệng ra, cuối cùng mới rất
khó khăn gọi một tiếng, người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi lí nhí thì lại đơ người
ra.
“Tiểu Tình, xin lỗi con, đều do mẹ không tốt!” Lý Nguyệt vừa
nói nước mắt vừa chảy ra: “Nếu không phải vì mẹ, thì ông con cũng sẽ không....”
vừa nói vừa lắc đầu, đưa tay lau nước mắt trên má, rồi cầm lấy hộp cơm trên mặt
tủ ở đầu giường: “Mẹ đã xin phép thầy giáo cho con nghỉ học rồi, có đói không?
Nào, mẹ đem cơm tới cho con đây này.”
Ông? Thầy giáo? Xin phép nghỉ học? Ngọc Tình vẫn nhìn Lý
Nguyệt hết sức ngạc nhiên? Từ trong mắt của Lý Nguyệt cô nhìn thấy bản thân
mình, đó là một cô gái với khuôn mặt trắng bệch, hai mắt to tròn nhìn Lý Nguyệt
vẻ ngạc nhiên, nhìn bộ dạng có vẻ hơi ngốc ngốc.
“Tái sinh?” hai từ này lóe lên trong đầu Ngọc Tình, sự việc
xảy đến quá bất ngờ làm cho sự nhanh trí, linh hoạt, bình tĩnh thường ngày của
cô đang bị mất kiểm soát, chỉ biết ngốc nghếch mặc kệ Lý Nguyệt đỡ cô dậy, đút
cho cô từng miếng cơm.
Mãi cho tới khi ăn cơm xong, Lý Nguyệt phải đi làm rồi, Ngọc
Tình mới tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Lý Nguyệt, tiếng nói nghe có vẻ
trẻ con nhưng lại rất kiên định, chắc chắn: “Mẹ, sau này con nhất định không để
bất kì một ai bắt nạt, ức hiếp mọi người nữa.”
Lý Nguyệt nhìn vào đôi mắt kiên định của con gái, trong tim
tràn lên sự ấm áp, gật đầu trong nước mắt.
Ngọc Tình từ từ nhắm mắt lại, trong đầu cô là một sự tỉnh
táo chưa từng có. Dựa theo tình hình hiện tại thì căn bản không phải là mệnh cô
lớn, bản thân cô đúng là đã chết rồi. Chết dưới kế hoạch giết người được xây dựng
trong vong năm năm trời, chết dưới tiếng nổ vang trời của một quả bom. Đột
nhiên căn phòng bệnh vang lên tiếng cười ha ha, đúng là nực cười thật, bản thân
cô cứ tưởng mình 12 năm đã không màng tới máu chảy đầu rơi vì đất nước vậy mà lại
bị ruồng bỏ như thế này.
Phần quà đó, khi mà cô mở hộp quà ra đã nhìn thấy rồi, đó là
quả bom vi hình mà quốc gia mới chế ra, sức công phá đủ để làm sập một tòa nhà
100 tầng. Lưu Hoa tuy rằng địa vị ở tổ đặc công cũng không phải thấp nhưng đây
là thứ anh ta vẫn không có tư cách để được tiếp cận. Còn cô, với tư cách là
nhân vật xuất sắc của tổ đặc công, mười một năm thực hiện các nhiệm vụ đều là
những nhiệm vụ khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, những năm này cô đã động chạm tới
lợi ích của quá nhiều người, đã có rất nhiều trong số họ muốn loại bỏ cô, thế
nhưng cô vạn phần không ngờ được rằng, cuối cùng Quốc gia lại là kẻ giết chết
cô.
Cười ha ha cho hả hê, ánh mắt cô lóe lên sự hận thù, Quốc
gia? Lưu Hoa? Được! Được lắm! Cô bắt đầu tham gia vào Cục An ninh Quốc gia khi
mới mười một tuổi, trong vòng mười hai năm ở trong đó, cô luôn làm việc vô cùng
thận trọng và có lương tâm, không sợ tan xương nát thịt, nhưng đổi lại đó lại
là sự ngờ vực và ruồng bỏ!
Có điều bọn họn đúng là cũng coi trọng cô, vì tiêu diệt cô
mà chuẩn bị kế hoạch đằng đẵng năm năm! Cô và Lưu Hoa quen nhau từ năm mười một
tuổi – khi bước chân vào đội đặc công, tới ngày hôm nay cũng đã vừa tròn năm
năm.trước khi yêu nhau, anh là người trợ thủ đắc lực nhất của cô, sau khi yêu
nhanh, anh cũng là người duy nhất khiến cô có thể không chút nghi ngờ hay sợ
hãi gì.
Anh đã luôn chuẩn bị quà cho cô trong vòng năm năm trời,
nhưng không ngờ rằng mỗi phần quà đó lại là dấu hiệu cho thấy mạng cô đang ngắn
dần trở lại. Mỗi khi cô trở về sau khi thực hiện nhiệm vụ, anh đều chuẩn bị quà
cho cô, lúc mới bắt đầu cô còn dùng tinh thần để đoán biết những món quà đó là
gì, thế nhưng tới giờ đã gần như thói quen, đã lâu lắm rồi cô không tò mò hoài
nghi xem những món quà anh tặng là gì nữa, vậy mà hôm nay, giết chết cô lại
chính là sự tin tưởng, lòng tín nhiệm khó có thể có được của cô dành cho anh.
Hai tay đan chặt vào nhau đặt lên người, ngón tay đang cấu lấy
da thịt nhưng dường như cô không có cảm giác gì, đôi mắt tràn ngập sự căm hận,
sau này cô sẽ không dễ dàng tin vào bất kì một ai nữa, sẽ không tiếp tục vì ai
đó mà liều mạng nữa! Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô tuyệt đối
sẽ không cho phép bản thân mình giẫm chân vào vết xe đổ thêm một lần nào nữa.
Cục An ninh Quốc gia! Được! Được lắm, các người đợi đấy, tốt
nhất các người hãy mong cả đời này tôi không có thêm một cơ hội nào, mong tôi
chỉ là kẻ tầm thương không tài cán gì, bằng không tôi nhất định sẽ làm cho những
kẻ đã hại tôi phải hối hận! Để cho các người nhìn thấy những thứ các người coi
trọng nhất, những thứ quý giá nhất của các người bị tôi giẫm nát dưới chân! Sớm
muộn cũng có một ngày, tôi sẽ làm cho các người phải quỳ dưới chân tôi xin tha
mạng! Cả đời này tôi phải làm chủ lấy cuộc đời tôi!
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, trống rỗng ở bệnh viện, cô bé
nằm trên giường ở vị trí giữa căn phòng với hai mắt to tròn đang nhìn chằm chằm
lên trần nhà, tự thề với cuộc đời này: “Cuộc đời này chỉ cho phép tôi phụ người
khác, chứ nhất định người khác không được phụ tôi!”