“Chậu cúc Kim Sa này ba trăm vạn, tôi mua!” câu nói này vừa dứt, đám
người ai cũng kêu lên ngạc nhiên. Chỉ một chậu hoa này mà những ba trặm
vạn? Thiên địa ơi, thế giới này đúng là có những điều ngoài sức tưởng
tượng.
Ngọc Tình và ông Triệu thì nhìn về hướng có tiếng nói đó
phát ra, hai người khi nhìn thấy người nói câu nói đó thì ánh mắt đều
sáng lên.
“Ông Trần! Ông làm gì đấy, ông muốn tranh chậu cúc Kim Sa này với tôi đấy à?”
Ngọc Tình thì ngạc nhiên vì lúc trước đi chợ hoa đã từng gặp con người này
còn ông Triệu thì vì sợ bị người khác tranh mất chậu hoa quý mà trong
lòng thấy lo lắng.
“Ông Triệu, ông nói thế là không đúng rồi.”
Trong đám đông một người đàn ông tầm tuổi ông Triệu bước ra, trên người
mặc một bộ đồ thoải mái, ông ta cười cười tiến lại gần: “Từ trước tới
này đồ tốt thì luôn xứng đáng thuộc về người có khả năng, hôm nay, chậu
cúc Kim Sa này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.”
“Hừ!” Ông
Triệu cười hắt ra một tiếng, cũng không muốn tranh cãi thêm làm gì, quay đầu lại nhìn Ngọc Tình với vẻ cầu mong: “Tiểu nha đầu, ta bỏ ra ba trăm năm mươi vạn, cháu bán chậu hoa này cho ta đi.”
Ngọc Tình cười
cười nhìn hai người, cô trả lời: “Chậu hoa này cháu đã bỏ ra rất nhiều
công sức mới tìm được để đem tới đây, đương nhiên cháu muốn bán với giá
tốt nhất rồi!”
Ông Trần và ông Triệu khi nghe thấy Ngọc Tình nói
vậy thì sắc mặt chẳng dễ coi chút nào, cô bé nhỏ tuổi này còn bé tí thế, tuy mồm miệng có vẻ lanh lợi nhưng cũng không ngờ lại là một kẻ ham
tiền.
Ngọc Tình hiểu được suy nghĩ của hai người thông qua nét
mặt, cô khẽ cười, cất tiếng nói: “Có điều, bây giờ cháu lại không nghĩ
như vậy.”
“Hả?” hai người nghe thấy vậy, liền nhìn Ngọc Tình khó
hiểu, ông Triệu thì lại càng sốt sắng như sắp hết kiên nhẫn nói: “Cái
con bé này rốt cuộc là ý gì? Rốt cuộc là muốn bán cho ai đây?”
Ông Trần thì không nói gì, im lặng nhìn Ngọc Tình, đôi mắt khôn ngoan khẽ ánh lên nụ cười.
“Triệu lão gia xin đừng vội.” Ngọc Tình cười nói nhẹ nhàng: “Cháu thấy Triệu
lão gia có vẻ vô cùng thích chậu hoa này, cháu cũng tin nếu chậu hoa này được đặt vào tay lão gia thì sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất, vì vậy
chậu hoa này cháu sẽ bán cho Triệu lão gia với giá ba trăm vạn. Quân tử
không cướp đồ của người khác, cháu tin Trần lão gia nhất định cũng sẽ
ủng hộ quyết định này của cháu.”
Vừa nhìn Ngọc Tình đã biết Triệu lão gia vô cùng thích chậu hoa này, mặc dù cô cũng muốn kiếm nhiều tiền hơn nhưng có thể giúp ông ta vừa là làm phúc vừa là tự tạo phúc cho
mình. Hơn nữa ông Triệu này nhìn cũng không phải hạng người bình thường, phổ thông! Cô làm như thế vừa có thể kiếm tiền vừa có thể làm cho ông
ta nợ bản thân một ân tình, lợi cả đôi đường thế thì tội gì?
“Được! Được!” ông Triệu nghe thấy Ngọc Tình nói rằng sẽ bán chậu Hoa cho mình
thì vui mừng tới mức miệng không ngừng cười. Vốn dĩ bản thân đã hạ quyết tâm, kể cả có phải chi ra nhiều tiền hơn nữa cũng nhất định phải mua
được chậu cúc Kim Sa này, bao nhiêu năm nay chậu cúc này đã trở thành
tâm bệnh của ông ta, bây giờ thì có thể trị tận gốc rồi! Cơ hội đến thế
này sao ông ta có thể bỏ qua được chứ? Huống hồ cái giá ba trăm vạn cũng được coi là tương đối hợp lý, ông ta đương nhiên là vui mừng vạn phần.
“Đúng là tuổi nhỏ mà suy nghĩ thật chín chắn! Ông Trần đứng cạnh không hề có
một chút nào là không vui, ngược lại còn nhìn Ngọc Tình với vẻ tán thành và khen ngợi.”
Ngọc Tình cười cười vẻ hơi ngại, cũng không giải
thích gì nữa, nhìn vào ông Triệu nói: “Triệu lão gia, ông còn có vấn đề
gì không? nếu không có vấn đề gì thì cháu nghĩ chúng ta nên tiền trao
cháo múc thôi nhỉ!” cô ra đây ngồi mục đích là để kiếm tiền, vì vậy tiền là trọng điểm.
“Ồ, ồ, đúng đúng!” ông Triệu gật đầu lia lịa, rút điện thoại ra gọi đi một cuộc, cúp máy xong ông ta cười cười nhìn Ngọc
Tình: “Tiểu nha đầu, tiền lát nữa sẽ được đem tới!”
“Vâng! Triệu lão gia đã nói thì đương nhiên là cháu yên tâm rồi!” Ngọc Tình gật đầu với bộ dạng rất yên tâm và hài lòng.
“Gọi cái gì mà Triệu lão gia, sau này gọi ta là ông Triệu được rồi! Chậu cúc Kim Sa hôm nay làm ta thấy ta nợ cháu một ân tình!” Ông Triệu là người
thế nào chứ, ý đồ của Ngọc Tình đương nhiên là ông ta hiểu.
“Ha ha! Tiểu nha đầu, chậu hoa này cháu bán đúng là không lỗ đâu!” lão Trần cười ha ha, đến lão Lý đứng bên cạnh cũng cười nói thêm: “Đúng vậy, mấy ông già chúng ta yêu thích trồng hoa, năm xưa lão Triệu để tuột tay mất chậu cúc Kim Sa ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay à, có thể có được nó lần nữa đúng là nợ cháu một tấm ân tình rồi!”
“Ông
Trần ông Lý, hai ông lại cười cháu rồi!” Ngọc Tình cười cười tiếp tục
nói khách sáo: “Chú yếu cháu thấy chậu cúc Kim Sa này xứng đáng được
Triệu lão gia chăm sóc.”
Mấy người vừa già vừa trẻ bỗng chốc nói chuyện rôm rả vui vẻ, mãi cho tới khi thư ký của lão Triệu đem thẻ ngân hàng tới.
“Tiểu nha đầu, bên trong thẻ này có ba trăm vạn, mật mã là sáu số tám.” Lão
Triệu cầm lấy chiếc thẻ từ tay thư ký đưa cho Ngọc Tình.
Ngọc
Tình nhận lấy thẻ, vừa nhìn thấy đã giật mình ngạc nhiên. Chiếc thẻ này
là loại thẻ đặc biệt của ngân hàng quốc gia nước Z, toàn quốc cũng chỉ
có được vài chiếc, ở kiếp trước cô cũng có một chiếc, nhưng không ngờ ở
kiếp này, nhanh như vậy cô lại có được một chiếc thẻ quý giá như vậy.
“Triệu lão gia, lão gia không phật ý nếu cháu kiểm tra một chút chứ?” trong
đầu cô nghĩ có là anh em thì tiền nong cũng phải rõ ràng, Ngọc Tình cười cười với bộ dạng vô cùng ngây thơ nhìn lão Triệu.
“Đương nhiên là không rồi!” lão Triệu vừa dứt lời Ngọc Tình liền chạy lại cây ATM cách đó không xa.
Ngọc Tình nhìn lên màn hình thấy sáu con số 0 trong lòng liền thấy yên tâm.
Vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô đã hoàn thành rồi. Đương
nhiên bước tiếp theo mới là bước quan trọng trong số các bước quan
trọng.