“Giải quyết ổn thỏa cả rồi!” Ngọc Tình nhìn tin nhắn trên màn hình điện
thoại với vẻ mặt hài lòng, cô nở nụ cười rất tươi, xem ra thuộc hạ của
mình có năng lực làm việc không phải diện tốt bình thường.
“Sao thế?” Ngao Thánh đi ra từ trong bếp, trên tay còn bưng một bát cháo hoa nóng nhìn Ngọc Tình đang rất vui vẻ liền hỏi.
“Hả?” Ngọc Tình đơ người ra, sau đó lắc đầu: “Không có gì.” Nói thật là khi
cô ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thánh ở trong khách sạn mà cứ như ở nhà của
mình vậy chẳng khác gì, trong lòng có là một cảm giác buồn rầu nói không nên lời “Này, anh làm sao thế? Tôi nợ anh tiền à?”
Dạo gần đây
chẳng hiểu sao anh bị mát dây thần kinh hay sao ấy, lúc nào cũng lải
nhải linh tinh bên cạnh cô, ấn tượng của cô đối với anh là một nhân vật
lạnh lùng giống như một núi băng cơ mà, chưa bao giờ cô nghĩ cơ thể anh
sẽ xảy ra sự thay đổi nào mà không thể tin được, còn bây giờ biểu hiện
của Ngao Thánh chính là một việc mà cô không thể nào tin được.
“Cái gì?” Ngao Thánh đơ người ra, sau đó ánh mắt liền trùng xuống, nụ cười
trên môi cũng tắt đi, thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng, chỉ thấy cơ
thể anh bỗng nhiên biến mất, để lại Ngọc Tình hai mắt tròn xoe.
Thế...thế là thế nào? Tức giận rồi? thôi đi mà, cô thực sự chỉ là tò mò hỏi một
chút mà thôi, có cần phải phản ứng như thế không? Rốt cuộc nói đùa cũng
không được à?
Ngọc Tình mím chặt môi, rồi ngoắng ngoắng chiếc
thìa trong bát cháo sau đó mới làm cho tâm trạng rầu rĩ trong lòng tan
biến. Một miếng cho vào miệng, đột nhiên hương thơm tràn ngập. Cô ngẩn
người ra. Dường như cô đã cảm nhận được hương vị gì đó trong bát cháo
này, có điều gì đó khác khác?
Ngọc Tình lại cầm chiếc thìa lên,
một miếng nữa đưa vào miệng, cảm nhận hương vị của cháo mãi cho tới khi
ăn hết thì thôi, nhưng Ngọc Tình cũng không phát hiện ra hương vị đặc
biệt, chỉ cảm thấy trong con tim là sự ấm áp.
Ngọc Tình đặt bát
xuống, đôi lông mày của cô nheo lại, cô đang nghĩ có nên xin lỗi không
nhỉ! Tuy là cô chẳng hề biết mình sai ở đâu, chỉ là người ta đã tức giận thế rồi, xin lỗi chắc cũng là việc nên làm?
Ngọc Tình ngồi đó nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nghĩ có nên xin lỗi hay không, xin lỗi như thế nào.
“He he.” Ngọc Tình đang suy nghĩ rất tập trung, một người đột nhiên xuất
hiện trước mặt cô, hơn nữa lại cười cợt nhả, làm cho Ngọc Tình giật bắn
mình.
“Haiz! Anh làm cái gì đấy?” cô giơ chân đá về phía trước, sau đó nói có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Nhớ em chứ sao.” Người đàn ông nhún vai, ngồi bên cạnh Ngọc Tình, quay sang nhìn cô thăm dò: “Nói đi cô gái, sao tôi phát hiện em có điều gì đó
không bình thường.”
“Không bình thường?” Ngọc Tình hơi nheo mày
lại “Không bình thường chỗ nào?” cô nhìn người đàn ông mặc chiếc áo sơ
mi màu đen mất một chiếc cúc, để lộ ra một phần bộ ngực cường tráng:
“Anh bán thịt đấy à? Phơi bày hết ra thế làm gì?”
“Phơi bày? Bán
thịt?” Wiliam vốn dĩ còn muốn khen ngợi Ngọc Tình đột nhiên lại muốn tự
cắt lưỡi mình đi: “He he, cô gái, em có biết bản thân mình đang nói gì
không?”
Nghe thấy vậy, Ngọc Tình lườm anh ta một cái, đương nhiên cô biết chứ! cô không những biết, cô còn biết cái tên này chủ động tìm
tới chắc chắn chẳng có chuyện tốt gì.
“Ô ô!” Wiliam nhìn bộ dạng
này của Ngọc Tình, thực sự thì cơn tức giận đột nhiên liền biến mất hoàn toàn, anh ta nhìn Ngọc Tình, khẽ nhếch môi lên: “Tôi nhớ em rồi, cô
gái.”
Nói rồi cánh tay anh ta đưa ra, ôm Ngọc Tình vào lòng: “Tôi biết, đối với em, tôi có lẽ chỉ là một trong số những người đàn ông của em, nhưng cô gái, tôi muốn nói, bất luận em thế nào, lúc đầu đã yêu em
rồi thì tôi sẽ không thay đổi, vì vậy em không được lạnh lùng với tôi,
không được làm cho tôi suy nghĩ linh tinh.”
Đầu của Wiliam lặng lẽ dựa vào vai Ngọc Tình, nói nhẹ nhàng.
“Ừm.” Ngọc Tình gật đầu: “Em biết rồi, xin lỗi, là em đã để cho các anh phải
chịu thiệt thòi, vừa nãy em chỉ là tò mò tại sao anh lại đột nhiên xuất
hiện ở đây.”
“À, là thế nào.” Nhắc tới việc này, khuôn mặt Wiliam liền trở nên rất nghiêm túc: “Trên lãnh địa của gia tộc anh phát hiện
ra một mảnh Ấn Trấn Yêu.”
“Ấn Trấn Yêu?” Ngọc Tình nghe thấy vậy
liền giật mình, phải biết rằng bây giờ đối với cô mà nói, Ấn Trấn Yêu là ba từ mà cô không muốn nghe thấy nhất, bởi vì Ấn Trấn Yêu, cô đã phải
chấp nhận rất nhiều, có thể nếu không có Ấn Trấn Yêu thì Phác Vũ sẽ
không biến mất, thế nhưng, cô cảm thấy buồn, cảm thấy tủi thân, cảm thấy nếu không có những việc đó, Phác Vũ sẽ ở lại bên cô lâu hơn, lâu hơn
một chút.
“Ừm.” Wiliam gật đầu: “Nhất định là một mảnh ghép Ấn
Trấn Yêu, anh đã lệnh cho người của anh bảo vệ nó.” Wiliam thấy Ngọc
Tình mím chặt môi, nét mặt nhưng thể muốn nuốt chửng Ấn Trấn Yêu, anh
khẽ cười: “Yên tâm, mảnh ghép Ấn Trấn Yêu đó tạm thời không hề phải chịu sự công kích, có anh ở đây anh sẽ không để cho nó xảy ra chuyện đâu.”Wiliam nói từ từ khẳng định, anh cũng thấy đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này
của Ngọc Tình: “Em là cái đồ ngốc, lúc nào cũng chỉ làm khó bản thân,
lần này đừng có thế nữa, em có khó khăn gì, có việc gì mà làm không nổi
thì đều có thể nói với anh, dù gì thì em cũng là người phụ nữ của anh,
vì em, anh làm việc gì cũng đều xứng đáng.”
Lần này Ngọc Tình
không nói nhưng lời có cánh mật ngọt gì cả, anh chỉ là nói ra suy nghĩ
trong lòng mình thôi. Anh biết, cô gái này giấu rất nhiều việc trong
lòng, không nói ra, anh biết, cô gái này đã dùng đôi vai nhỏ bé và yếu
đuối của cô để gánh vác trọng trách mà trên thế giới này không có mấy
người gánh vác nổi. Anh biết, cô gái này rất kiên cường, kiên cường tới
mức muốn anh tháy cô đem những sự đau lòng, những tủi thân đều khóc hết
ra.
Nhìn cô, anh thấy thương xót, chỉ là anh biết anh không thể
phủ nhận tất cả những gì cô đã làm, anh biết, anh không thể can thiệp
vào cuộc sống của cô, anh biết, bản thân, không phải tất cả của cô. Trên thực tế, từ giờ phút anh yêu cô, anh đã biết rõ vị trí của bản thân. Vì cô, anh nỗ lực để cô vui, vì cô anh có thể làm tất cả những việc mà vốn dĩ anh không muốn làm.
Đúng, anh là một con ma cà rồng, lại là
một con ma cà rồng đặc biệt. Nếu anh muốn, anh có thể đạt được tất cả
những gì thế giới loài người muốn đạt được, thế nhưng anh không muốn,
điều duy nhất anh muốn từ đầu tới cuối chỉ là một mình cô. Vì thế, anh
nguyện lúc nào cũng ở bên cạnh cô, bảo vệ cô.
Cô từ trước tới giờ chẳng giấu những người bên cạnh cô điều gì, vì vậy sự việc Ấn Trấn Yêu
này, anh đương nhiên cũng biết, cho nên anh và những người khác cũng đã
thương lượng rồi, đi tìm Ấn Trấn Yêu, cùng nhau thay cô phân ưu. Bây giờ đúng là trời không phụ lòng người, anh đã tìm thấy rồi.
“Ừm.”
nghe những lời nói thật lòng của Wiliam, nếu nói không cảm động thì chắc chắn đó là nói dối. Lúc này Ngọc Tình đang rất cảm động, cô ngẩng đầu
lên nhìn Wiliam. Người đàn ông này, cô thậm chí còn không nhớ anh đã nói thế nào về lần gặp mặt đầu tiên, cô chỉ biết, anh đã tặng cô một chiếc
cúc áo không đáng tiền. Sau đó lúc nào cũng bám lấy bên cạnh cô, mặt
dày, chai mặt bám lấy cô.
Mới đầu thì cô muốn né tránh anh, thế
nhưng không hiểu tại sao cô đã không làm vậy, thậm chí còn thầm thừa
nhận để anh lại bên anh. CÔ cũng không biết tại sao, người đàn ông này
đã từng chút từng chút đi vào trong tâm trí cô.
Nhưng không thể
không nói, lúc này, cô thật sự cảm động, con tim cô đang đập lên như
trống dồn, cô cảm thấy may mắn khi gặp được anh, cảm thấy may mắn khi
gặp được mỗi người đàn ông bên cạnh cô. Cô biết, đối với cô mà nói,
những người này chính là tài phúc của cô – là tài phúc không thể định
lượng được.
Bây giờ nói cảm ơn thì nhất định sẽ cảm thấy rất giả
tạo. Còn Ngọc Tình, cũng không muốn nói cảm ơn, cô đưa tay ôm vào eo anh thật chặt, nghe tiếng đập con tim anh, trong lòng là một sự mãn nguyện
nói không thành lời. Cảm ơn anh, cảm ơn các anh.
“Tình Tình, anh
nghe Lưu Bân nói, em muốn tiến quân vào phương nam? Có cần anh giúp gì
không?” đột nhiên như nghĩ tới điều gì vậy, Wiliam mở miệng hỏi.
“Không cần đâu.” Ngọc Tình lắc đầu, “Em kiểm soát được.” không phải cô giả
tạo, không phải cô khuông muốn đón nhận sự giúp đỡ của Wiliam chỉ là cô
biết, cô có thể thuận lợi giải quyết sực việc này.
“Ừm.” Wiliam
vô cùng tin tưởng vào Ngọc Tình, anh sẽ luôn luôn tin vào Ngọc Tình như
thế này, tin cô có thể hoàn thành, tin cô sẽ tính ổn thỏa được toàn cục.
“Còn nữa, Anh đã không chế đảng Hắc Thủ của nước M rồi, sau này em cũng có
thể yên tâm hơn.” Nói rồi Wiliam liền cúi đầu nhìn cô cười, cái bộ dạng
ngọt ngào đó làm cho còn tim Ngọc Tình thấy rất ấm áp.
“Vâng, em
biết rồi.” Ngọc Tình biết, theo như tính cách của Wiliam, anh sẽ không
tác động vào đảng Hắc Thủ của nước M, anh đã làm như vậy, hoàn toàn là
vì cô mà thôi.
Nghe thấy người yêu đón nhận ý tốt của mình,
Wiliam cảm thấy con tim thật nhẹ nhõm. Còn gì làm cho con người ta cảm
thấy hạnh phúc hơn thế chứ.
“Cô gái, em thật tốt.” Wiliam hôn nhẹ lên trán Ngọc Tình, khẽ cười.
Tốt? Ngọc Tình nghe thấy vậy liền thẫn người ra, từ trước tới nay cô chưa
bao giờ cảm thấy bản thân mình tốt, cô luôn cho rằng bản thân là một
người rất xấu xa, rất tàn bào. Có lúc cô vì để đạt được mục đích mà đã
không từ thủ đoạn, có lúc, cô ra tay độc ác với người khác. Cô không cảm thấy bản thân mình tốt một tí nào. Nhưng cô biết Wiliam nói cô tốt là
nói về cái gì. Cái đồ ngốc, anh cho rằng, bản thân cô đón nhận tấm lòng
của anh thì chính là tốt à?
Cái chàng trai này, anh có từng nghĩ, đảng Hắc Thủ đó, anh đã phải tốn bao công sức, hi sinh bao nhiêu người
mới có được, anh cho cô thế này mà không thấy xót à?
Cho dù bản thân biết được câu trả lời, nhưng không thể không nói, con tim cô đang rất kích động, đập thình thịch, rồi nhói đau.
Cô từ từ bỏ Wiliam ra, cơ thể hơi run lên, nhướn cổ lên đặt đôi môi mình lên đôi môi anh.
Lúc này nói gì cũng cảm thấy bằng thừa, chỉ có nụ hôn đó mới là cách tốt
nhất để thể hiện tình cảm, Cô yêu anh, cô thích anh, cô tôn trọng
anh....cho tới mãi mãi.
Hai người nhắm mắt lại trao cho nhau nụ hôn nồng nàn.