“Ông nói xem tôi có dám giết ông không?” bàn tay Ngọc Tình bóp chặt
vào cổ Lý Uy, những ngon tay thon dài đó vừa khớp vào với cái cổ ông ta, bàn tay cô từ từ bóp chặt lại, cảm giác như Lý Uy đang nghẹt thở lại mà trợn trừng mắt lên, miệng thoi thóp mở ra dường như làm như vậy thì ông ta có thể hít thở được chút không khí trong lành vậy.
Đôi mắt Lý
Uy nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, hay tay cố gắng vùng vẫy, ông ta muốn
đẩy Ngọc Tình ra, thế nhưng bất luận ông ta dùng hết cả sức lực nhưng
không có cách nào để chạm được vào Ngọc Tình, trước mặt ông ta dường như có một bức tường ngăn ông ta với Ngọc Tình lại.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng vùng vẫy của Lý Uy, nhìn vào đôi mắt trợn trừng lên đó, nhìn đôi
cánh tay như đang nhảy múa, Ngọc Tình dường như nhìn thấy một con cá
đang nằm trên thớt vậy. nó quậy hết sức để mong muốn ở về dưới nước, thế nhưng kể cả bể nước có gần ngay cạnh đấy nhưng lại như cách nó ngàn vạn dặm.
Vậy là nó chỉ có thể nghẹt thở mà chết đi, lúc này Lý Uy vô
cùng giống với con cá đó. Ông ta vùng vẫy, miệng há ra, thế nhưng bất
luận ông ta vùng vẫy thế nào thì không khí cũng không lọt vào miệng ông
ta được.
Lúc này Lý Uy vừa sợ vừa hận lên tới tột cùng, cũng hối
hận hơn bao giờ hết, sớm biết thế này ông ta đã không đụng vào cô. Ông
ta vẫn luôn tưởng rằng cô chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương bình
thường, thế nhưng không ngờ, tiểu cô nương này lại hành động quả quyết,
ra tay độc ác, càng đáng sợ hơn đó là cô có một thực lực mà ông ta có
làm thế nào cũng không có cách vượt qua được.
Vừa nghĩ tới những
điều này Lý Uy liền thấy vô cùng hối hận, lúc trước là do ông ta rảnh
rỗi quá mà tìm tới Ngọc Tình, chọc tức cô, nếu như ông ta giống như Lâm
Chính Đông lấy lòng cô, có thể, có thể bản thân sẽ không có kết cục như
ngày hôm nay! Thế nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc hối hận, mặt
Lý Uy đỏ lên, hai tay dần mất hết sức lực để vùng vẫy, ánh mắt cũng dần
mờ đi.
Ngọc Tình nhìn ông ta mà trong lòng có một niềm vui sướng
nói không thành lời, người đàn ông này là đang sợ sao? Ông ta đang đau
đớn sao? Thế nhưng ông ta có biết lúc trước cô đã đau thế nào không, có
biết cô đã sợ thế nào không, có biết cô đã trải qua bao nhiêu nỗi khổ
không?!
Có điều, Ngọc Tình nghĩ rồi liền cười, có điều, kể cả ông
ta biết thì cô sẽ tha cho ông ta à? nhất định sẽ không, trong mắt của
những người như ông ta, lợi ích của bọn họ còn lớn hơn hạnh phúc của tất cả mọi người, vì vậy cho dù ông ta có biết, ông ta cũng sẽ không chút
do dự mà đưa Ngọc Tình vào chỗ chết để thỏa mãn những mong ước thấp hèn
của ông ta!
Khi Ngọc Tình đang suy nghĩ, Lý Uy dường như đã đứng ở giáp ranh ranh giới của cái chết rồi, hai tay ông ta lúc này đã hoàn
toàn buông thõng xuống, ánh mắt của ông ta đã hoàn toàn trở nên đần độn
ra, dường như nếu ông ta bị nghẹt thở thêm một giây nữa, ông ta chắc
chắn sẽ lập tức chết đi.
Đúng vậy, sự thực đúng là như thế. Vậy là Ngọc Tình khẽ thả lỏng tay ra, một luồng không khí từ miệng Lý Uy trôi vào trong.
Luồng khí đó giống như luồng khí thần tiên vậy, trong giây lát làm cho Lý Uy
tỉnh ra không ít, ông ta dồn dập hít thở không khí quý giá đó, thế nhưng sự đối đãi đó chẳng được kéo dài bao lâu, bàn tay Ngọc Tình lại từ từ
bóp chặt lại.
“Cái cảm giác sắp chết đó nó thế nào? Lý Uy Lý
thượng tướng?” Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười đó giống như con dao đã được
tẩm thuốc độc, nhìn Lý Uy đang run lên, cái miệng ông ta mấp máy như
đang muốn nói gì đó.
Ngọc Tình thấy vậy chỉ mỉm cười, cô nới lỏng tay ra một chút, hơi nhướn mày lên.
“Cầu xin cô, cầu xin cô, tha cho tôi đi.” Lần này lại hít thở được chút
không khí, Lý Uy không dám lập tức hít sâu vào, chỉ thấy ông ta mấp máy
môi, cố gắng nói, dường như sợ rằng nếu nói chậm thì ông ta sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, bàn tay Ngọc
Tình lại bóp chặt lại. cô cười khểnh một tiếng khinh bỉ, cô gằn giọng
nói hận thù: “Tha cho ông? dựa vào cái gì chứ? khi ông dùng quyền thế
của bình để ép hại người khác thì ông có nghĩ tới việc tha cho bọn họ
hay không, ông vì hỉ nộ ái ố của bản thân mà làm hại tới người khác ông
có từng nghĩ tới việc tha cho bọn họ hay không! Ông, đã từng nghĩ tới
việc tha cho tôi chưa? Bây giờ ông cầu xin tôi tha cho ông? ha ha, ông
không cảm thấy nực cười à?”
Ngọc Tình càng nói giọng nói càng phẫn nộ: “Ông chỉ nghĩ tới bản thân mình, bây giờ mới mong được tha, ông
không cảm thấy quá muộn rồi à?”
Nghe lời Ngọc Tình nói khi mà đang hít thở khó khăn Lý Uy cảm thấy hết sức mơ hồ. Sao hả? sao ông ta không để ý tới cảm nhận của người khác, ông ta không cảm thấy bản thân mình
đang làm sai điều gì, cái thế giới này vốn dĩ đã là kẻ nào mạnh thì kẻ
đó thắng, rất công bằng. Chết trong tay ông ta, điều đó chỉ có thể chứng minh thực lực của những kẻ đó không đủ mà thôi.
Dường như Ngọc
Tình vừa nhìn đã hiểu ra được suy nghĩ của Lý Uy, cô càng phẫn nộ hơn!
Kể nào mạnh thì kẻ đó thắng à? Ha ha, đúng, vậy thì ông ta chết trong
tay cô có phải cũng chỉ có thể chứng minh rằng thực lực của ông ta không đủ mạnh?
Ngọc Tình nghĩ vậy rồi đôi môi cô run lên, ánh mắt cô
nheo lại nhìn người đàn ông mà cô đã từng cho rằng ông ta cao quý hơn cả thần tiên, rồi cô bật cười. Đúng là nực cười! đúng là quá nực cười!
người đàn ông này! Người đàn ông này, đúng là nực cười hết chỗ nói!
“Cầu xin cô, tha cho tôi, tôi có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, có thể cho cô quyền lực, cho cô địa vị, cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô! Cầu xin cô, tha cho tôi, đừng giết tôi!” Lý Uy cố gắng để nói, Ngọc Tình
nhìn chằm chằm ông ta, cảm thấy người đàn ông này thật là ghê tởm.
“Tiền? Quyền lực? địa vị? Ha ha.....” Ngọc Tình cười lạnh lùng nhìn Lý Uy:
“Ông tưởng ông là Hoàng đế à, ông tưởng ông là thượng đế chắc? ông tưởng ông thực sự là người đứng đầu nước Z sao? Lý Uy, ông coi trọng bản thân mình quá đấy, trong mắt tôi ông còn chẳng bằng một đống phân trâu!
Quyền lực, địa vị? Tôi thấy ông tốt nhất hãy đi mà tranh với Diêm vương
đi! Tiền tài? Ông nói xem ông muốn có bao nhiêu, tôi sẽ đốt không thiếu
một đồng cho ông, ha ha, đúng là thật nực cười, Lý Uy ông lại lên được
cái vị trí thượng tướng, đầu óc và tầm mắt ông còn không rộng bằng một
người phụ nữ nông thôn!”
Ngọc Tình nói rồi nhìn vào ánh mắt choáng váng và sợ hãi của Lý Uy, cô lại bật cười, bản thân đúng là hay thật,
sao tới lúc này lại còn muốn nói với ông ta những lời như vậy chứ, ông
ta nghe có hiểu không? Ha ha, người đàn ông này, cô nghĩ kể cả có cho
ông ta mười lần cơ hội thì ông ta chẳng qua cũng vẫn chỉ là một kẻ cặn
bã mà thôi!
Ngọc Tình nghĩ vậy, miệng liền nhếch cười khinh bỉ: “Ông biết tôi là ai không?”
Ngọc Tình vừa nói xong, Lý Uy liền như một kẻ ngốc nhìn cô, sao ông ta lại
không biết cô là ai chứ, ông ta đã từng điều tra về cô.
Bàn tay
Ngọc Tình vẫn duy trì ở tư thế hơi thả lỏng ra, cô nhìn Lý Uy, khẽ cười: “Tên tôi là Ngọc Tình, 12 tuổi gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, 25
tuổi trở thành người đứng đầu của đội đặc công, 30 tuổi, chết vì bị nổ
bom....”
Ngọc Tình nói tới đâu mắt Lý Uy liền mở to hơn đến đó,
cuối cùng ông ta đơ người ra. Cái gì? Người ở trước mặt ông ta đây là
người hay là ma?
“May mà, thượng đế đã cho tôi một cơ hội tái
sinh.” Ngọc Tình nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Uy: “Ông nói xem tôi có
nên báo thù không? Có nên giết chết những kẻ đã dùng tôi để đổi lấy
quyền lực và địa vị không? Ông nói xem, ông có nên chết không?”
Ngọc Tình nói rồi, ý nghĩ sinh tồn trong ánh mắt Lý Uy liền trở nên mờ đi.
Hóa ra là như vậy, hóa ra người này chính là ác quỷ đến đòi mạng! Cô
chính vì giết ông ta nên mới tới, cô chính là một con ác quỷ không hơn
không kém! Cô....
Lúc này Lý Uy thật sự muốn cười cay đắng rồi,
hóa ra không phải ông đụng hay đụng vào cô, mà là cô có muốn tha cho ông ta hay không mà thôi. Bây giờ xem ra, xem ra cô không muốn tha cho ông
ta rồi, kể cả ông ta có không đụng vào cô thì cô cũng sẽ tìm tới, giết
ông ta!
Nhìn vào ánh mắt mờ đi của Lý Uy, Ngọc Tình cảm thấy không hài lòng, cô cười khểnh: “Ông có biết chết vì bị nổ bom cảm giác nó thế nào không? Đó là sự đau đớn chạy vào tới từng dây thần kinh trong cơ
thể ông, cho tới khi ông chết rồi vẫn còn thấy đau, thậm chí ông có thể
nhìn thấy máu chảy thành sông ở khắp nơi, có thể nhìn thấy cơ thể bản
thân bỗng chốc liền hóa thành tro bụi, ông có muốn thử không?”
Ngọc Tình nói tới đâu cơ thể Lý Uy run lên tới đó, ông ta điên loạn lắc đầu: “Không, không....tôi đem hết mọi thứ của tôi cho cô, cầu xin cô
đừng...cầu xin cô đừng làm thế!”
Không muốn thế à? Ngọc Tình từ từ đưa bàn tay trái của mình lên, một luồng sức mạnh tinh thần kết tụ lại
với nhau thành một chiếc lồng như một nhà tù bao lấy cơ thể Lý Uy, ngay
đó cơ thể cô nhanh chóng lùi lại, Lý Uy liền bị nhốt trong đó.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng hoảng loạn của Lý Uy. Nhìn ông ta miệng mấp máy nhưng lại không biết đang nói gì, cô khẽ cười, hai tay đưa lên, kết lại với
nhau, rồi một hình bàn tay đặc biệt xuất hiện, ra sức hướng về phía cơ
thể Lý Uy.
Trong giây lát ánh mắt của Lý Uy liền trở nên đần ra,
chỉ thấy mặt ông ta méo đi, cơ thể mềm nhũn ra ngồi ngã xuống đất, cơ
thể không ngừng co giật, dường như chịu sự công kích vô cùng mạnh.
Qua đi một lúc có vẻ dừng lại vài giây rồi ngay sau đso lại tiếp tục co
giật, ông ta kêu lên hoảng loạn trong nhà tù đó, thế nhưng không hề
truyền ra ngoài một chút động tĩnh gì.
Ngọc Tình nhìn ông ta, khẽ
mỉm cười. Vốn dĩ cô muốn giết Lý Uy nhưng bây giờ cô lại đổi ý rồi. cô
muốn để cho ông ta “nhìn kỹ”, nhìn xem bản thân mình phải chịu đựng nỗi
đau đớn từng chút từng chút một, cái cảm giác sống mà không bằng chết,
rồi dần dần phát điên lên, trong nỗi sợ hãi đó bản thân bị chính mình
dọa cho sợ mà chết.
Nghĩ tới đây, Ngọc Tình cười thỏa mãn, dường
như bản thân trở nên xấu xa rồi. Ồ không. Dường như lúc nào cô cũng xấu
xa thế này, nhưng thế thì đã làm sao chứ?
Trong lúc Ngọc Tình đang suy nghĩ, Lý Uy vẫn không ngừng co giật từng cơn một, không biết qua đi bao lâu, cũng không biết phải chịu sự tra tấn về mặt tinh thần bao
nhiêu lần, cuối cùng tứ chi của ông ta cũng thẳng đuỗn ra, hai mắt mất
hồn nằm bất động dưới đất.
Ngọc Tình biết Lý Uy chết rồi, hơn nữa
linh hồn của ông ta cũng đã chết hẳn. Lúc này, Ngọc Tình cười vang lên,
cứ cười như vậy cho tới khi nước mắt cô lăn xuống, đúng là tốt quá rồi,
đúng là tuyệt vời. cô đưa hai bàn tay lên trước mặt nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng thở phào một tiếng, tốt quá rồi, kẻ đáng chết này cuối cùng
cũng đã chết, cuối cùng cô cũng đã báo thù được cho bản thân rồi! đúng
là thật tuyệt vời.
Ngọc Tình đắm chìm trong niềm vui đã báo được
thù, nhưng cũng lại cảm thấy có một sự mất mát không nói được thành lời. Không biết qua đi bao lâu, cô mới đưa tay ra vẫy một cái, chiếc lồng tù ngục bằng sức mạnh tinh thần đó liền biến mất. Ngọc Tình lặng lẽ nhìn
Lý Uy, ánh mắt cô như phun ra lửa, trong giây lát, người đàn ông đang
nằm dưới đất đó liền biến thành một đống bụi trắng, rồi từ từ ngấm xuống đất.
Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh đó rồi thở dài một tiếng, cơ thể cô khẽ động và biến mất.
Ngọc Tình sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Uy cô chưa về nhà vội, cô liền
đi vào không gian. Tuy Lý Uy chết rồi, hơn nữa là chết trong tay cô, nói ra thì đúng là bản thân đã báo được mối thù lớn.
Nhưng, Ngọc Tình lại không thấy vui nữa. Không biết tại sao, trong lòng cô có chút thất
vọng, trước đây cô luôn cho rằng Lý Uy là một người tốt, là một người
cấp trên rất có trách nhiệm, là một người lãnh đạo luôn lo nghĩ cho nhân dân. Thế nhưng thực tế thì đã hoàn toàn phủ định những suy nghĩ của cô.
Có những lúc Ngọc Tình lặng lẽ suy nghĩ, giày vò, có phải trước kia bản
thân cô đã bị Lý Uy lợi dụng và làm một số việc không nên làm, đã giết
một số người mà không đáng phải chết, có phải bản thân thực ra cũng là
một kẻ đồng lõa? Nghĩ như vậy, trong lòng Ngọc Tình cảm thấy rất khó
chịu, cô căn bản không biết bản thân làm sao, cũng không biết bản thân
rốt cuộc phải nói gì, làm gì mới phải. Lúc này cô cũng không muốn về
nhà, bởi vì cô biết, cô mà về nhà thì nhất định ba mẹ cô sẽ không ngừng
đặt câu hỏi cho cô.
Mà tâm trạng bản thân lúc này không tốt, dễ mà nói lời hay hành động sẽ không đúng mực, tới lúc đó sẽ làm cha mẹ phải
suy nghĩ lo lắng, Ngọc Tình nghĩ vậy nên cô liền chui vào không gian.
Vừa đặt chân vào không gian, hít thở luồng không khí tràn đầy linh khí,
nhìn cảnh non nước hữu tình, con tim Ngọc Tình cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thật tốt!
Ít nhất là còn có một nơi để cho cô giải tỏa tâm trạng. Ngọc Tình nghĩ vậy rồi đứng lặng yên bên bờ sông, nhìn bản thân soi mình dưới nước rồi khẽ cười.
Cô nghĩ tới Phong Nhã Trần, nghĩ tới Lưu Bân, nghĩ tới
Wiliam, nghĩ tới cả Phác Vũ. Vừa nghĩ tới Phác Vũ, con tim Ngọc Tình
liền trùng xuống, không biết anh sống có tốt hay không!
Nhìn chằm
chằm vào hình ảnh bản thân dưới nước, Ngọc Tình lặng lẽ nhìn, sau đó
phát hiện, bản thân đúng là không được coi là xinh đẹp, cùng lắm cùng
chỉ được gọi là thanh tú, bọn họ thích gì ở cô chứ?
Thực ra trong
lòng Ngọc Tình có những lúc cũng rất tự ti, từ trước tới giờ cô đều cảm
thấy bản thân không có điểm gì tốt cả. Cô rất kiên cường, rất quyết
đoán, nhưng những điều đó chẳng qua cũng vì bảo vệ bản thân, bảo vệ
những người xung quanh, làm sao để bọn họ không bị bắt nạt là được rồi.
Có những lúc Ngọc Tình nghĩ, nếu bản thân sống trong một gia đình mà
không hề có tranh chấp gì với thế giới bên ngoài, vậy thì bản thân sẽ có tính cách như thế nào? Lẽ nào lại ngoan ngoãn dễ bảo giống với hồi nhỏ
sao?
Nghĩ vậy Ngọc Tình liền muốn cười, trong lòng cũng thấy nhẹ
nhõm một chút. Bất luận tưởng tượng thế nào, Ngọc Tình vẫn là Ngọc Tình, hơn nữa là một Ngọc Tình trong một bộ dạng khác mà thôi, cuộc sống của
cô, lí tưởng của cô không cho phép cô được lùi bước, vì vậy cô bắt buộc
phải trấn tĩnh lại. CHỉ đợi tới một ngày, đợi tới khi thế giới này không gặp phải bất kì sự uy hiếp nào nữa, cô sẽ đưa những kẻ ngốc ngếch bên
cạnh cô đi ở ẩn, thực sự sống những ngày không còn tranh giành đấu đá gì nữa.
Tâm trạng tốt hơn một chút, Ngọc Tình bèn men theo bờ sông
đi bộ, cô cứ đi cứ đi rồi cô cảm thấy như thế này thật nhàm chán. Vậy là cô tháo giày và tất ra, sau đó nhảy lên mặt nước.
Ngọc Tình đứng
trên mặt nước với hai chân trần, bước chân đi về phía trước, cô lặng lẽ
bước đi, nước lạnh đã xóa tan đi sự không vui trong lòng, tâm trạng cô
từ từ tốt lên. Cô đi vu vơ không mục đích, trong lòng suy nghĩ điều gì
đó và cuối cùng liền mỉm cười.
Thôi bỏ đi, bất kể bản thân nghĩ gì hay tính toán gì thì bây giờ gỗ cũng đã đóng thuyền rồi. điều duy nhất
cô có thể làm là luôn bước về phía trước, rồi đứng thật vững, hiện tại
và cuộc sống không cho phép cô được quay đầu lại, hoặc là phạm một sai
lầm nhỏ, nếu không sẽ mất mạng.
“Này!” khi mà Ngọc Tình vừa nghĩ thông rồi, đang nhấc chân lên thì liền có một giọng nói vang lên.
“Hả?” cơ thể Ngọc Tình khẽ động đậy,cô giật mình thiếu chút nữa thì bị ngã xuống.
Ngọc Tình với khuôn mặt lạnh lùng quay lại nhìn vào kẻ thủ phạm đã hại mình, nói giọng không chút khách khí: “Anh làm cái gì thế à? đi tới đằng sau
người khác mà không gây ra một tiếng động như thế!”
Giọng nói lạnh lùng của cô làm cho Ngao Thánh đứng phía sau thấy gai cả người, ngay
sau đó liền trừng mắt nhìn cô, cơ thể đột nhiên biến mất, để lại Ngọc
Tình đơ người ra đứng nhìn khoảng không trống mắt.
Người đàn ông
này đúng là kì lạ, đột nhiên xuất hiện ở phía sau người khác dọa người
ta sợ sắp chết lại còn hành động như thể cô là người mắc lỗi vậy!
Nói ra thì tính cả hai kiếp Ngọc Tình đã sống hơn 40 năm, nhưng cuộc sống
15 năm này của cô chỉ đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, hơn nữa cô
thỉnh thoảng lại hay mơ hồ nhầm lẫn, vì vậy hôm nay cũng coi như là Ngao Thánh đen đủi.
Ai bảo anh không chăm chỉ trồng hoa, chỉ vì đột
nhiên cảm thấy hơi thở của Ngọc Tình liền chạy tới, lại còn dọa người ta một trận.
Ngọc Tình lẩm bẩm câu gì đó rồi quay đầu lại: “A....”
Lại là một tiếng kêu, đột nhiên vang vọng cả vùng trời. chỉ thấy Ngọc Tình
tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt! Trời ạ, người đàn ông này là
ma à, sao cứ thích dọa người khác như thế!
“Làm cái gì thế?” nếu
nói Ngọc Tình có lúc mơ hồ vậy thì Ngao Thánh thực sự cũng hồ đồ rồi.
anh nheo mày lại, nhìn Ngọc Tình: “Kêu ầm lên làm cái gì?”
Ngọc Tình vốn dĩ đỏ mặt lên muốn phát cáu, lúc này nghe thấy câu hỏi chất vấn liền lập tức dịu lại.
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up
bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ
cho mình có thêm động lực được không?)