“Về vấn đề này, tôi có thể cung cấp cho bạn một phần tư liệu của video clip này...”
Anh nhìn xuống, tay chạm vào màn hình cảm ứng của máy tính một cái, sau đó xuất hiện một đoạn video clip:
Địa điểm là khung cảnh yên tĩnh tại khách sạn Tinh Quang:
Năm người, Đông Lục Phúc, Đông Đình Phong, Hàn Tịnh, Mễ Cơ, và còn có một gương mặt một người phụ nữ ngồi cùng một chỗ.
Đây đúng là hình ảnh được chụp lại của ngày hôm qua, khi họ đến khách sạn
Tinh Quang. Rõ ràng thấy được trạng thái tinh thần của Hàn Tịnh khác hơn so với lúc trước, đều đã được biên tập lại để tạo nên chứng cứ có lợi.
Khi đọan video clip vừa hết, Đông Đình Phong lần thứ hai nhìn khắp phòng một lượt:
“Mọi người đã xem kỹ đoạn video clip. Có thể nói rõ một vấn đề như thế này,
Hàn Tịnh bị người khác hành hạ tinh thần, vì con trai của cô ấy bị bắt
làm con tin! Cô ấy làm tất cả điều này cũng là chỉ muốn bảo vệ đứa con
của mình... Đây là nguyên nhân.”
“Chờ một chút, lời này không đúng.”
Lại có một nữ phóng viên đứng lên:
“Con trai không phải là Đông Kỳ đang ở trong Đông viên đó sao? Theo tôi được biết, Đông Kỳ có cuộc sống rất tốt, như thế nào mà lại trở thành con
tin?”
Đông Đình Phong cảm thấy hơi khát nước, cúi đầu uống mấy ngụm trà, nuốt xuống yết hầu, lúc này mới tiếp tục trả lời:
“Uh`m, chuyện đã tới đây, tôi nghĩ nên nói về chuyện con trai tôi- Đông Kỳ. Mời xem màn hình lớn...”
Lúc này màn hình lớn hiện ra kết quả giám định DNA của Đông kỳ: Với Đông
Đình Phong là quan hệ cha-con, với Ninh Mẫn Mẫn là quan hệ mẹ - con, với Hàn Tịnh không phải là quan hệ mẹ -con.
Ba kết quả được mở to ra, mọi người trong phòng họp báo đều bàn tán xôn xao và kinh ngạc. Đèn flash lại liên tục nhấp nháy.
Để thấy rõ tính chân thực, Đông Đình Phong giơ bản gốc của kết quả giám định ra cho mọi người xem.
Sau đó là một trận hỗn loạn - -
Có phóng viên hỏi:
“Đông tiên sinh, ông có thể giải thích một vì sao Đông Kỳ làm lại có thể là
con trai ruột của người vợ thứ hai của ông không? Chuyện này, thật sự
nằm ngoài suy nghĩ của chúng tôi. Có quá nhiều thứ, làm cho người ta
không thể hiểu.”
“ Khi đó, Hàn Tịnh và Ninh Mẫn Mẫn cùng sinh con xong, đã bị người khác cố ý đánh tráo rồi. Lúc trước tôi không thể biết được mục đích họ muốn gì. Nhưng giờ tôi nghĩ, đơn giản bọn họ muốn
thông qua Hàn Tịnh để làm cho Đông Đình Phong – tôi thân bại danh liệt.”
Phóng viên hỏi lại: “Ông có ý gì, trước khi ông cùng Hàn Tịnh kết hôn, lúc đó người phụ nữ kia đã mang thai rồi phải không?”
“Đúng!”
Đông Đình Phong gật đầu, hai tay đặt xuống mặt bàn, cúi đầu, nói rành mạch,
sau đó mới lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mọi người:
“Tôi không tán thành hành vi quan hệ tình dục trước hôn nhân ~. Giữ mình trong
sạch là một đức tính tốt. Nhưng tuổi trẻ, năng động, khí huyết phương
cương. Đôi khi, khó tránh khỏi phân tâm. Tôi nghĩ hoàn toàn không phải
là một điều không thể tha thứ được.”
“Người phụ nữ kia hiện tại là vợ ông?”
“Đúng!”
“Nếu như đã có vợ. Vậy sao bảy năm trước, ông lại có thể đáp ứng kết hôn!”
“Giai đoạn đó, chúng tôi mất liên lạc. Mãi đến gần đây mới gặp lại được cô
ấy. Và biết được, từ sau khi bị tai nạn mà cô ấy đã không nhớ ra tôi. Cứ như vậy chúng tôi xa nhau đến bảy năm…. Bởi vì tình cảm của tôi đối với cô ấy là có thật, nên đã tìm gặp cô ấy để tạo cho mình thêm một cơ hội
nữa... Chuyện này đã bị lợi dụng bởi một số kẻ có dã tâm…. Nhưng may mắn Đông Kỳ luôn ở bên tôi. Mà Hàn Tịnh lại bị mất tích...”
Đông Đình Phong rất xúc động nói, giải thích rõ ràng từng việc một.
Sau khi ngồi xuống, có một phóng viên ngoại quốc đứng lên:
“Còn có một việc nữa, tôi cảm thấy rất kinh ngạc!”
“Xin mời!”
“Lúc trước, Đông tiên sinh cũng đã nói, trên thực tế ông đã ly hôn với Hàn
Tịnh. Vì sao, trong sổ đăng ký kết hôn lại ghi là 'Đã chết'. Vậy tại sao ông lại thông báo với chính phủ là đã chết?”
Đông Đình Phong vẫn như cũ ung dung trả lời:
“Điều này, điều này là do lỗi kỹ thuật trong hệ thống của chính phủ, vì vậy
tôi vẫn còn trong tình trạng kết hôn, chính phủ đã không cho tôi một lời giải thích hợp lý. Vào thời điểm đó, tôi muốn nhanh chóng kết hôn với
vợ tôi bây giờ, đồng thời nhận được thông báo từ hãng hàng không, xác
nhận Hàn Tịnh ở trên chuyến bay đó đã tử vong. Do đó, tôi đã là người
độc thân và có thể tái hôn đó là chuyện bình thường. Mà vì những kẻ bắt
cóc, vì lỗi kỹ thuật, và vì vụ cướp máy bay ngày đó đem những bí mật của Hàn Tịnh mang theo. Cuối cùng là để tìm một cơ hội thích hợp chống đối
tôi, trả thù gia đình Đông gia ...... Những người đó là ai, tôi thật xin lỗi, tôi chưa điều tra ra được manh mối gì. Khi có kết quả, gia đình
Đông gia nhất định sẽ thông báo cho hãng truyền thông lớn ...... “
Lời giải thích như vậy, rất hợp tình hợp lý.
“Đông tiên sinh, chúng tôi muốn biết, hiện này tình hình sức khỏe của Hàn Tịnh tiểu thư ra sao rồi?”
Một nữ phóng viên nhỏ nhắn quan tâm hỏi một câu.
“Được rồi... Về chuyện này, chỉ chốc lát nữa, mọi người có thể hỏi Phó Viện
Trưởng bệnh viện Mai Loan. Ngày hôm qua, ông ấy đã điều trị cho Hàn
Tịnh... Chỉ cần không để bị kích động , cô ấy sẽ từ từ khôi phục lại...”
Đông Đình Phong vừa dứt lời, Mễ Cơ đi theo đứng lên, mỉm cười:
“Xin chào tất cả các bạn phóng viên, tôi là Mễ Cơ - người đại diện của Hàn
Tịnh tiểu thư, bởi vì Hàn Tịnh tiểu thư không thể chịu được bất cứ sự
xúc động mạnh nào, cho nên, hôm nay không thể ra tự mình tới tham dự
cuộc họp báo ngày hôm nay. Nhưng tôi có một đoạn video clip, có thể cho
mọi người biết tình hình sức khỏe hiện tại của Hàn Tịnh tiểu thư...”
Ngay sau đó, màn hình lớn xuất hiện cảnh Hàn Tịnh đâm Đông Tán bị thương,
Hàn Tịnh gây cho Đông Tán bao tổn thương, tinh thần Hàn Tịnh hoảng loạn
muốn chạy trốn, Đông Tán cầu hôn, ôm hôn Hàn Tịnh, sau đó là toàn bộ quá trình ký giấy chứng nhận kết hôn ...
Cái video clip này, kết hợp với âm nhạc, lại thỉnh thoảng có đối thoại, Hàn Tịnh bất thường, Hàn
Tịnh lưu luyến si mê Đông Tán, Đông Tán đối với Hàn Tịnh không buông
tay, hình ảnh thể hiện cực kỳ sinh động... Vì thế, có thể nói Hàn Tịnh
đã được cứu bởi tình yêu.
“Người đàn ông kia là ai”
Có phóng viên tò mò hỏi:
Mễ Cơ đáp: “Đây là chồng của Hàn Tịnh tiểu thư, vì bảo vệ vị tiên sinh này, chúng tôi không thể tiết lộ danh tính được.”
“Nếu Hàn Tịnh cùng vị tiên sinh này yêu nhau, bảy năm trước, vị tiên sinh này ở đâu?”
“Bí ẩn biến mất. Sau khi con trai bị mất tích, Hàn Tịnh tiểu thư bị một cú
sốc, buồn rầu, đau khổ. Đông tiên sinh đã đứng ra bảo vệ và gửi cô ấy
vào Hoa Châu tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn có một đoạn video chúng tôi quay
sinh hoạt hàng ngày của Hàn Tịnh tiểu thư trong sáu năm qua tại Hoa
Châu, rất yên bình và nhẹ nhàng ...... đủ để chứng minh rằng những ngày
đó, không phải là giam lỏng. “
Tất cả buổi họp báo kéo dài đến
hơn ba giờ, tiến hành vô cùng thuận lợi, Đông Đình Phong trả lời tất cả
các câu hỏi, thái độ khá tốt, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho các
phương tiện truyền thông.
Sau cùng có phóng viên hỏi, hôn lễ có diễn đúng như dự kiến không.
Anh hạnh phúc mỉm cười, mọi người đều thấy được tâm trạng hạnh phúc của Đông đại thiếu gia:
“Đương nhiên, chuyện này là tôi nợ cô ấy. Tôi và cô ấy đã bỏ lỡ bảy năm qua.
Bây giờ, tôi sẽ cho cô ấy một đám cưới suốt đời không quên ... Đến lúc
đó, các con của tôi sẽ là người chứng kiến cuộc hôn nhân vô cùng sáng
lạn...”
Khi đó, Ninh Mẫn Mẫn để cho bảo mẫu chơi cùng tiểu Kỳ và
Vãn Vãn tại phòng của chúng, Cô và Cúc Hoa ngồi trước TV, xem trực tiếp
cuộc họp báo này.
Thông qua cuộc họp báo, anh đã trả lại hình
tượng trong sạch cho cô, đồng thời đã xác định danh phận chính thức cô
là mẹ của Đông Kỳ và Vãn Vãn; Hơn nữa làm rõ mối quan hệ giữa anh và cô: Kết hôn là kết quả tất yếu của tình yêu.
Đông Đình Phong dùng từ rất cẩn thận, mỗi một câu đều chừa lại một đường lui, chính là sợ tương lai lại có người khơi chuyện này ra.
Một cơn bão, cứ như vậy đã bị anh khéo léo giải quyết ổn thỏa.
Mười một giờ, cuộc họp báo tuyên bố kết thúc, tâm tình Ninh Mẫn Mẫn thật khó có thể bình tĩnh