Võng Du Chi Lão Tử Là Genji
Cánh cửa mở dần ra để lộ ra khung cảnh bên trong, là một đại sảnh rộng
lớn, từng cây cột đá dựng lên thành hai hàng, bên trên mỗi cây cột là
một con mãng xà uốn lượn vòng quanh. Đằng trước nhất là một cái ghế to
lớn bằng đá, điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ trên có thứ gì đó ở đấy, đại sảnh tối u ám không một ngọn lửa chiếu sáng nên Phạm Huy không nhìn thấy rõ
đó là thứ gì, chỉ là ở bên dưới cái ghế có hai bức tượng đá điêu khắc
sáng loáng, từng cái là...
Phạm Huy hai tay xiết chặt lấy chuôi
kiếm, hắn cẩn thận đứng lặng đó nhìn xem, hắn sợ vừa di động liền có gì
xảy ra vậy thì việc vui liền lớn rồi! Nhược Tuyết thì ở đằng sau hắn,
hai tay ôm lấy gậy phép, cẩn thận từng chút một nhưng mắt vẫn đảo đảo
nhìn đánh giá xung quanh đại sảnh.
Bỗng một giọng nói mê mị đầy
dụ hoặc cất tiếng hỏi nhẹ lên: “Hai người các ngươi là ai?” Giọng nói
vừa ra, theo đó là hàng loạt tụ lửa lam nổi lên, mỗi một chiếc cột đá ở
thân treo lấy một cây đuốc, bên trên có những ngọn lửa màu lam thổi lùng bùng lên.
Phạm Huy giờ mới nhìn ra ở trên là gì, một nữ nhân,
đúng hơn là một nữ xà nhân! Dung nhan mỹ lệ, lại hơi có chút dụ hoặc tâm tình, cái khí chất này hơi có điểm giống Lam Mị Nhiên, lại mang chút
cường thế theo cùng. Đôi mắt đỏ đậm ở trong có một vạch đường thẳng đen
to tròn, môi lại hơi đỏ nhạt một chút nhỏ nhắn cong lên. Ở trên thân nữ
nhân đó chỉ mặc một chiếc váy dài che khuất lấy một đoạn đuôi rắn đang
cuộn tròn, để trên dưới chiếc ghế, còn nàng thì nằm ườn dựa vào tay ghế
rồi dùng tay chống lấy đầu dáng vẻ lười nhác, còn một tay để tựa lên
bụng, nhẹ nhàng lại thon dài.
Nữ xà nhân nhìn lấy Phạm Huy cùng
Nhược Tuyết ngẩy ngẩn người không đáp lời, cũng không tức giận hay tâm
trạng bực tức gì cả, kiên nhẫn lại hỏi tiếp: “Hai ngươi là ai? Đến đây
có việc gì?”
Phạm Huy còn đang định giãi bày nhiệm vụ ra, thì bỗng Nhược Tuyết xông lên trước nhất đoạt nói: “Bọn ta đến tìm bảo tàng!”
Phạm Huy ngơ mặt nhìn nàng một cái, trắng trợn hai mắt lên. Ẹc, cô nãi nãi
của ta, ngươi biết như thế là đang gây thù chuốc oán sao, ngươi không
biết là cướp đoạn tài sản cá nhân có thể gây nên cừu hận không thể giải
đoạn à? Trời ạ! Vàng làm choáng váng đầu mất rồi, không thể cứu a!
Phạm Huy bụm mặt lấy tay che trán lắc lắc đầu, dáng vẻ bất lực. Còn nữ xà
nhân nghe vậy, cười rộ lên khúc khích: “Được, thẳng thắn, nhưng tiểu cô
nương, muốn lấy được bảo tàng thì phải vượt qua trắc trở lắm đó, ngươi
biết không?”
Nhược Tuyết vẫn chưa biết mình làm sai thứ gì, nàng
chỉ biết là có bảo tàng! Nên vội đi theo đáp: “Biết, có gì thử thách nói luôn đi!”
Nữ xà nhân lấy tay che miệng cười một cái yêu kiều,
tiểu cô nương này thật không có kiên nhẫn được đâu, rồi bỗng nàng nghiêm sắc mặt lại, một mặt lạnh lùng nói: “Đánh gần chết, rồi ném ra ngoài!”
Theo mệnh lệnh nàng vừa hạ đạt ra, hai bên bức tượng rung rung động theo, từ chậm dần đến nhanh. Cuối cùng nứt ra từng khối, ẦM! một tiếng, “Gào!”
hai tiếng ré thật to, bụi mù qua đi để lộ ra hai tên Xà nhân đầu rắn,
hai tay mỗi người cầm lấy một ngón thương dài, bọn hắn nhìn lấy Phạm Huy cùng Nhược Tuyết khè lên một tiếng rồi bỗng tên bên trái lao vụt lên.
Phạm Huy vội vàng đẩy ra Nhược Tuyết, cũng đi theo nghênh chiến. Đinh đang
đinh đang! Từng tiếng vũ khí va chạm theo đó vang lên, cuối cùng lấy
Phạm Huy kỹ thuật thủ thắng liền chém xuống ba nhát liên tiếp vào người
Xà nhân, rồi hắn nhân dịp xà nhân chưa kịp phản ứng lại liền vội nhảy
lên đạp vào thân nó rồi lấy đà lộn ngược lại. Vội vàng giơ kiếm lên thế
thủ, Phạm Huy mới có thời gian tra xét thông tin:
Xà Tướng ( Tinh Anh)
HP: 5000/5000
Kĩ năng: - Phun độc ( phun ra một viên đạn độc tốc độ nhanh, gây mất 50 máu/ giây, trong vòng 5 giây)
- Đâm kích ( Lấy kích dùng lực đâm thẳng một đường, gây sát thương to lớn)
5000 HP, cũng không phải là cách biệt với Mãng Hoa Xà Vương lắm, nhưng kĩ
năng thì thực dụng hơn nhiều. Phạm Huy liền nhìn xong dữ liệu, liền cầm
ngang kiếm xông lên trước nhất, ý định dùng công là thủ. Hắn lao lên
nhảy vọt, cầm kiếm bổ vào Xà Tướng, đối phương vội vàng giơ ngang cây
thương lên đỡ lấy, bỗng Phạm Huy lấy góc độ cực xảo, thả ra một tay cầm
lấy thân thương rồi nhờ lấy nó, đạp hai cước vào thân Xà Tướng, xong
liền tiện thả tay xuống, nhân lúc nó bị mất chỗ chống, hai tay cầm kiếm
công kích thêm mấy phát.
Xà Tướng mất lấy chỗ dựa ngả ngửa ra
sau, bỗng nó ngửa cổ há mồm phun ra một bãi dịch màu xanh lá cây, Độc!
Phạm Huy vội vàng né tránh sang một bên, bãi dịch rơi xuống đất, xèo xèo hai tiếng, mặt đất đã thủng một lỗ. Phạm Huy hít một hơi, may mắn đây
là trò chơi, chứ ở ngoài đời mà dính như phát lúc nãy là đi luôn khuôn
mặt đẹp trai của ta rồi.
Phạm Huy bỗng nghe thấy một tiếng gió
réo lên kinh khủng, hắn liền nhanh chóng phản ứng dùng lấy kiếm quay
ngoắt người chém vào mũi thương, đinh một tiếng, rồi Phạm Huy chuyển
tay, ghìm lưỡi kiếm vào cây thương rồi liền xát dọc theo thân thương
chém xuống.
Xà Tướng vội vàng buông bỏ tay cầm thương, Phạm Huy
liền di động theo chém mấy nhát, Xà Tướng vội dùng lấy hay tay đón đỡ
lại ăn mấy nhát. Thừa lúc đối phương không có vũ khí, Phạm Huy liên tục
phát động tổng tấn công, không một chút nghỉ ngơi giữa nhịp. Cứ việc Xà
Tướng khổ sở đón đỡ đấy, thi thoảng lại phun ra dịch độc nhưng đều bị
Phạm Huy né tránh lấy, ai bảo hắn sợ khuôn mặt hắn bị phá đây, lúc nào
cũng phải đề phòng chiêu này của Xà Tướng.
Đến cái lúc HP của Xà
Tướng rớt nghiêm trọng đến mức báo động đỏ, nhưng nó cũng không có cách
nào, nói là định vọt lên nhặt lại vũ khí đi, thì lại bị Phạm Huy đạp bay xa xa, chỉ có thể bị động đón đỡ lấy, khổ không thể tả.
Phạm Huy chém xuống liên tiếp, gần đến HP Xà Tướng sắp cạn về 0, thì bỗng dưng
đằng sau vang lên tiếng Nhược Tuyết hét thật to: “Da! Cứu ta, mau cứu
ta, Huy tướng quân mau cứu lấy bổn tiểu thư a!! Á!!”
Phạm Huy
quay đầu lại, cười khổ không dứt, quên mất còn một tên nữa, lúc này cảnh tượng có chút buồn cười. Xà Tướng đuổi theo Nhược Tuyết, hai tay cầm
giáo công kích liên tiếp, còn Nhược Tuyết? Haha, cô nàng lăn trái lăn
phải né tránh, bò lồm cồm né hoặc là dứt khoát chạy nhanh. Thi thoảng
tay lại dùng Hồi Máu lên mình, nhưng số nàng may mắn, phát động liên tục kĩ năng của trượng phép thành ra Xà Tướng mất máu nhiều còn Nhược Tuyết thì HP vẫn tràn đầy. Nhưng nhìn cảnh tượng này, thật sự là khổ nàng,
lăn lê đầy đất, đã bao giờ nàng chật vật như vậy!
Phạm Huy thấy thế cũng không vội, ngược lại là không chết được, liền dứt
khoát kết liễu tên Xà Tướng cạn máu, 0/5000 HP Xà Tướng đau đớn rú thảm
rồi ngã gục xuống, rơi rớt ra mấy món đồ, Phạm Huy nhìn cũng không nhìn
quơ luôn vào người rồi xách kiếm quay lại giúp Nhược Tuyết.
Hai
người kết hợp đã rất ăn ý, chẳng thoáng chốc liền hạ gục nốt tên Xà
Tướng còn lại. Chiến lợi phẩm nhìn cũng không nhìn, liền là thu đã rồi
phân phối sau cùng với mỗi tên Xà Tướng cho khá nhiều điểm kinh nghiệm,
2500 EXP và 2500G, tổng là 5000 EXP và 5000G, cũng kha khá.
Nữ xà nhân ngồi trên ghế đá, nhìn từng tên từng tên Xà Tướng bị hạ gục cũng
không nóng nảy, ngược lại nhàn nhã lười biếng nằm ườn trên ghế. Khi tên
Xà Tướng còn lại bị hạ gục, nàng mới vỗ vỗ tay nói: “Tốt à, hai ngươi
thực lực không tệ đâu.”
Nhược Tuyết nghe vậy, cũng khí thế không
thua người, đứng lên trước mặt Phạm Huy chỉ tay kêu to khiêu khích: “Nói vớ vẩn, ngươi cũng lên đi, bọn ta thời gian rất đắt, một giây mua được
ca bảo tàng của ngươi đây!”
Nàng khí thế hung hãn ngược lại khiến Phạm Huy chảy toát mồ hôi, chỉ được cái thế, bên trong nhát như thỏ đế vậy, thật sự là...
Xà nữ nhân nghe vậy cũng cười nhẹ một cái, nàng ngược lại không nhanh
không chậm từ từ nói: “Gấp gì đâu, cái gì đến sẽ đến, giới thiệu một
chút, ta tên Xà Chiêu Cơ, là nữ vương của Mãng Hoa Xà tộc, hân hạnh được biết các ngươi.”
Nhược Tuyết nghe được Nữ xà nhân ôn hòa như
vậy, chả biết tại sao, chỉ hơi thắc mắc, nàng đi theo đáp: “Ta tên Nhược Tuyết, còn đằng sau ta là Phạm Huy, ta chỉ thắc mắc tại sao ngươi lại
hiểu tiếng của nhân loại vậy?”
Xà Chiêu Cơ cười tủm tỉm, nàng một mặt hồi ức lại kể: “Nói đến, thật ra thì…” Đang khi nói, bỗng mũi nàng
nhíu nhíu một cái, nàng liền vội vàng ngồi dậy đứng lên khỏi ghế, đi
bước xuống đài, dáng vẻ vội vàng không bình tĩnh như lúc nãy nữa.
Phạm Huy tưởng nàng ý định tấn công mình, liền giơ kiếm lên, Nhược Tuyết
thấy không khí khẩn trương cũng liền cầm lấy trượng phép đứng đằng sau
Phạm Huy. Tự nhiên một tiếng nói đầy non nớt hơi ngọng ngọng chưa rõ âm
thanh vang lên đằng sau: “Mẫu thân.”
Xà Chiêu Cơ mặt bừng sáng
hạnh phúc lên, nàng liền vội đi đến trước nhất, vượt qua Phạm Huy cùng
Nhược Tuyết, đi đến đằng sau. Hai người cũng quay lại nhìn, đập vào mắt
là cảnh tượng một người thanh niên khuôn mặt hơi thư sinh một chút,
nhưng thân thể lại cường tráng to cao, rất có tư cách mỹ nam nhân một
vị, người nam nhân ấy trên tay bế lấy một cô bé gái, tóc búi buộc hai
bên, khuôn mặt nộn búng ra sữa, một tay ôm lấy cổ người nam nhân kia,
một tay vẫy vẫy, cô bé mặc một chiếc váy dài màu trắng, nhìn giống y như chiếc Xà Chiêu Cơ đang mặc, bên dưới là thân rắn màu xanh lam cuộn tròn lấy tay người nam nhân kia.
Xà Chiêu Cơ hạnh phúc đi đến trước
mặt người nam nhân đó, liền đến gần nàng lại hôn lên má hắn một cái, rồi hai tay đón đỡ lấy cô bé kia, cười hỏi: “Thế nào, Tiểu tiên, hôm nay đi theo cha con chơi vui vẻ sao?”
Cô bé kia một mặt vui vẻ, cười
khanh khách lên, quơ tay múa chân kể với nàng: “Hôm nay á, con với cha
đi được rất nhiều nơi, hái được rất nhiều quả ngon để mang về, mẫu thân
xem này.” Nói rồi không biết nàng lại móc được từ đâu ra hai trái hoa
quả màu đỏ thẫm, giơ lên khoe với mẫu thân nàng.
Chiêu Cơ cười
đùa với cô bé, xong nàng mới nhớ ra mình còn hai vị khách không mời mà
đến, liền vội nói với người nam nhân kia: “Y Phàm, đằng kia có hai người cùng giống loài với ngươi, ta không biết họ có mục đích gì khi đến đây
nữa, chỉ bảo là tìm bảo tàng, thật không rõ nơi này chúng ta có bảo tàng gì.”
Y Phàm gật gật đầu, vào đến đại sảnh hắn trước nhất liền đã chú ý đến hai người Phạm Huy cùng Nhược Tuyết, hắn vỗ vỗ tay Chiêu Cơ ý bảo không việc gì, liền bước đi ra trước mặt Phạm Huy hỏi: “Hai vị,
không biết các ngươi là ai, đến nơi này lại có chuyện gì, nếu cần ta có
thể sẽ giúp đỡ thoáng một cái.”
Ách, Phạm Huy giờ mới tỉnh hồn, Y Phàm, Y Dược Sư, hai cái tên ngược lại là trùng hợp, nhưng mà tiết tấu
nhảy có chút nhanh, đang làm sao phụ bản, lại thành đến thăm gia đình
nhà người ta rồi, kịch bản không phải là hạ gục Xà Chiêu Cơ rồi tìm được manh mối rồi tiếp đó tìm thấy con trai của Y Dược Sư sao? Thật là ngày
tất chó, quá dễ dàng một điểm đi.
Hắn nghe Y Phàm hỏi mình, cũng
không trả lời đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi tên Y Phàm, vậy ngươi có biết người nào tên là Y Dược Sư không?”
Y Phàm nghe Phạm Huy nhắc đến Y Dược Sư, hắn cũng gật gật đầu nói: “Biết, đó là cha ta, ngươi tìm ông ấy làm gì?”
Phạm Huy liền vội vàng kể Y Dược Sư cầu hắn tìm Y Phàm, rồi lại kể lão Dược
Sư lo lắng cho hắn đến mất ăn mất ngủ, mẹ hắn thì ngã bệnh nằm giường,
nên lão Dược Sư mong hắn sẽ trở về.
Y Phàm nghe vậy cũng thở dài một hơi: “Xem ra, việc gì đến cũng đến thật rồi. Ta có lỗi với cha mẹ,
ài.” Nói than thở xong, hắn ngoay đầu lại nhìn Xà Chiêu Cơ cùng con gái
mình nói với nàng: “Chiêu Cơ, ngày mai ta với ngươi về thăm cha mẹ đi
thôi, dẫn Tiểu Tiên đi cùng nữa.”
Chiêu Cơ đang đùa vui vẻ với
con gái nghe vậy, cũng gật đầu nhu thuận nói: “Được, dù sao ngươi nói gì cũng là đúng, ta nghe ngươi mà.”
Ách, đúng kiểu vợ mới về nhà
chồng, nhu thuận đến tận lòng người. Nãy Xà Chiêu Cơ cường thế nát không còn một mảnh, thay vào đó là một Xà Chiêu Cơ ôn nhu như một vị nương tử ôn nhu nhẹ nhàng chăm sóc chồng mình.
Thật sự là hành hạ độc thân cẩu! Ài…
Hệ thống tiếng lúc này lại bất ngờ vang lên: “Phó bản hoàn thành, chúc mừng người chơi thu được một lần rút thưởng thẻ bài.”