Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm
“ Chú Tương, không dối gạt chú, con ở nhà hàng phạm sai lầm hơi nhỏ, một tháng tiền lương không đưa , còn bị đuổi việc . ”
“ con biết chú là người tốt, chú bây giờ đuổi con đi, con đi nơi nào
đây? Chú Tương, con cầu xin chú ! Nếu không, con giúp chú giặt quần áo,
hoặc là quét dọn vệ sinh? Làm một chút cơm. Kiếm sống là nghĩa vụ, tiền mướn phòng chờ con gom đủ , một phân tiền cũng sẽ không thiếu đưa cho
chú. Con nhất định sớm tìm việc làm, con cũng tìm mượn bạn bè. Cầu xin
chú rộng lượng cho con thêm mấy ngày , có được hay không ? ”
“ Chú
Tương , cầu xin chú. ” Hạ Tiểu Lạc không ngừng khẩn cầu , tránh cho
người này bỏ đi. Cô bây giờ chỉ còn kém đối phương quỳ xuống . Lăng
Thiên Dực ở ngoài cửa , nghe rõ hết thảy , nghĩ thầm nha đầu này bây giờ bị đang bị ông chủ đòi tiền phòng rất khổ sở , cùng hắn nhất định quan
hệ. Nếu như ngày hôm qua hắn có thể tốt bụng nhắc nhở cô một cái , có lẽ nha đầu kia có thể giao hàng đúng thời điểm, bây giờ không có xảy ra
những chuyện này. Đồng thời , Lăng Thiên Dực nghĩ tới nữ nhân quật cường này sắp lưu lạc đầu đường rồi, buổi sáng lại không muốn lấy mười triệu hắn cho , ngược lại có mấy phần khí cốt.
"Tiểu Lạc, chú Tương cũng
không phải không có tình lý. Con biết chú Tương ly hôn mới có mấy năm,
cũng rất tịch mịch a. Con bồi chú Tương được không, tiền thuê nhà kia
chú Tương cũng không lấy của con, con muốn ở chỗ này bao lâu, vậy thì ở
chỗ này ở bấy lâu đi. Chú Tương còn có thể mua cho con quần áo đẹp ……”
Tính Tương nói xong mặt liền trở nên ôn hòa đứng lên, trên mặt hắn nở ra nụ cười khiến cho Hạ Tiểu Lạc kinh hãi.
Mắt thấy Tính Tương sắp hướng tới ôm mình, Hạ Tiểu Lạc vội vàng tránh ra.
“ không muốn, chú Tương, con ngày mai sẽ ra ngoài mượn tiền , lập tức đóng tiền mướn phòng . ”
“Lời cô nói ai dám tin tưởng , cũng đã kéo dài nửa tháng. Không có tiền mướn phòng, vậy dùng thân thể cô đóng đi . ” Tính Tương nói xong liền mạnh
mẽ xô ngã Hạ Tiểu Lạc xuống, dùng thân hình béo mập tràn đầy mùi rượu và khói thuốc hôn khuôn mặt nhỏ bé của cô. Hạ Tiểu Lạc khóc không ra nước
mắt, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, ai có thể tới cứu cô đây ? Lăng
Thiên Dực không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đem cửa đạp ra.
Mặc dù hắn tới tìm tiểu nha đầu này để “ trả thù ” , nhưng là hắn cũng
tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ tiểu nha đầu của hắn. Tiểu
nha đầu , chỉ có thể để một mình hắn khi dễ .
“ Tiểu tử , mày từ đâu xuất hiện? Cút ! Chớ phá hư chuyện tốt của lão tử." Tính Tương nói với
vẻ mặt hung thần ác sát . Hạ Tiểu Lạc tựa hồ thấy được một tia hy vọng,
nhưng cô không nghĩ tới người cứu cô, lại là người tối hôm qua khi dễ
cô, trong lòng không nói ra được tư vị gì .
“ Ông, lão già không biết xấu hổ. ” Lăng Thiên Dực nói xong, hướng về phía Tính Tương đánh, sau
đó đem Tính Tương đá ra ngoài cửa. Tính Tương là kẻ yếu nhát gan, liền
lăn một vòng chạy mất .
“ còn lo lắng làm gì , đi theo tôi . ” Lăng
Thiên Dực kéo Hạ Tiểu Lạc rời đi, Hạ Tiểu Lạc không muốn đi cùng hắn,
nhưng lại không có khí lực chống cự .
Lăng Thiên Dực mở cửa xe.
“ lên xe . ” Hạ Tiểu Lạc bất động tại chỗ, ở trong mắt cô Lăng Thiên Dực
tối hôm qua khi dễ cô cùng nam nhân vừa mới cứu cô không có gì khác
nhau, cô cũng không muốn mới thoát khỏi hang hổ, lại xông vào ổ sói .
“ Thế nào ? Còn muốn đi tìm lão sắc quỷ đó? ” Lăng Thiên Dực không vui nói, Hạ Tiểu Lạc cắn cắn môi.
"Tôi không đi, các người đều là người xấu, là lão sắc quỷ, đều muốn khi dễ tôi...."
Lăng Thiên Dực trợn mắt một cái, cái cô gái đần nói càn cái gì đây? Thật là
có mắt mà không biết nhìn. Hắn , Lăng Thiên Dực, là nam nhân độc thân
kim cương đứng hàng thứ nhất thành phố A , tại sao có thể dùng từ “ lão
sắc quỷ ” để hình dung hắn , đáng giận hơn là , còn đem hắn và cái lão
già bụng phệ đó một chổ. Hạ Tiểu Lạc ủy khuất đến tức nghẹn, ngồi chồm
hổm dưới đất khóc , Lăng Thiên Dực sợ nhất là phụ nữ khóc, hắn thật
không có cách nào, người vây xem trước cửa nhà càng đông, nhìn thấy một
chiếc xe đắt tiền đủ làm người ta choá mắt, hơn nữa còn một cô gái nhỏ
ngồi khóc thút thít , càng là đưa tới không ít người vây xem.
“ lên
xe . ” Lăng Thiên Dực không chịu nổi xung quanh có ánh nhìn chăm chú,
liền mạnh mẻ đem Hạ Tiểu Lạc nhét vào xe. Một khắc cũng không nguyện ý
dừng lại , mở ra cửa xe chạy đi mất, hắn vốn không nên xuất hiện ở chỗ
này.