Nhận được tin đó, Hà Dung Cẩm cả ngày nằm trên giường uống rượu.
Ngạch Đồ Lỗ nhân lúc y còn ở trong cung cặm cụi đọc sách, lấy danh nghĩa hỗ trợ, thâu tóm hết mọi sự vụ trong phủ Tiểu Khả Hãn. Để khỏi mang tiếng là mưu đồ bất chính, hắn ra vẻ tương đối mờ mịt, chỉ sắp xếp người làm thay hắn chứ cũng chẳng tự mình nhúng tay vào .
Hà Dung Cẩm nếu muốn thu hồi quyền lực của Thịnh Văn tổng quản chỉ cần gọi những người này tới dò hỏi từng việc là được, bất quá y lại chẳng buồn làm thế, ngược lại còn nhân cơ hội ỡm ờ đẩy hết việc lớn việc bé đi, chỉ khi nào bọn họ làm không làm được mới ra tay chỉ điểm. Mấy ngày gần đây, hạ nhân trong phủ từ cũ tới mới đều biết vị Thịnh Văn tổng quản này lười biếng ăn hại vô cùng.
Xác Châu nhận ra có gì đó không ổn, Hà Dung Cẩm đã nằm trên giường năm ngày đêm rồi.
Hắn tới trước cửa phòng, còn chưa kịp mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trong phòng bay ra.
Xác Châu khoát tay: “Ngươi đi đi, ta vào một mình.”
“… Dạ”
Xác Châu đẩy cửa ra, mùi rượu như bài sơn đảo hải [1] ập đến. Cho dù đã chuẩn bị trước, nhưng trong nháy mắt ngửi thấy mùi rượu nặng như vậy làm hắn không khỏi chếnh choáng.
Hà Dung Cẩm uống rượu đã rồi lăn ra ngủ ngáy o o, nghe thấy tiếng mở cửa liền mơ mơ màng màng ngồi dậy, đến khi thấy rõ người đứng trước cửa mới cuống quít mang giày nhảy xuống đất hành lễ.
Xác Châu lạnh lùng quát: “Ngươi còn biết tỉnh lại sao?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu nói: “Tham kiến Tiểu Khả Hãn.”
“Rốt cục ngươi bị làm sao vậy?” Xác Châu nhướng mày.
Hà Dung Cẩm cười khổ: “Một tháng không được uống rượu, thèm muốn chết, ai ngờ dính vào rồi liền không dứt ra được.”
Hà Dung Cẩm đột nhiên khuỵu một chân xuống, cầu xin: “Tiểu Khả Hãn những năm gần đây ban ơn, Hà Dung Cẩm khắc sâu trong tâm khảm. Thân là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn, thật sự ta không nên nghiện rượu như thế, chẳng qua cái tật này từ hồi nằm trong bụng mẹ đã có rồi, sống đến chừng này tuổi cũng không thể thay đổi được nữa, vì vậy cảm thấy không xứng đáng với chức vị Thịnh Văn tổng quản, xin nhường lại cho một người thật sự có khả năng đảm nhiệm.”
Xác Châu thật sự chịu không nổi căn phòng nồng nặc mùi rượu, chủ động mở cửa sổ, thông báo với y: “Mấy ngày nữa, đoàn sứ giả Tây Khương sẽ đến kinh thành. Phụ hãn lệnh cho ta tiếp đón sứ đoàn, ngươi đi cùng ta được chứ.”
“Nếu ở trong phạm vi ta có thể chịu đựng được…” Hắn nhấc chân đi tới trước mặt Hà Dung Cẩm, vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, “Cũng không phải là không thể.”
Xác Châu nguyên bản ngữ khí có chút động tình, thế nhưng, người trước mặt không những râu riu xồm xoàm, cả người nồng nặc mùi rượu mà khuôn mặt lại còn đần ra, thật khiến người khác khó có thể tập trung được. Những lời mà hắn đang ngậm trong miệng cứ chen chúc xô đẩy, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, phất tay áo đi ra khỏi cửa, “Ngày mai nếu ta vẫn chưa nhìn thấy một Hà Dung Cẩm tỉnh táo sảng khoái, vậy thì kinh thành sẽ không còn quán rượu nào dám mở cửa nữa.”
Có Trung Nguyên như hổ rình ở Đông Nam, quan hệ bên ngoài giữa Đột Quyết và Tây Khương từ trước đến giờ rất chặt chẽ. Chẳng qua là những năm gần đây Tây Khương nội chiến liên tiếp, không chú trọng ngoại giao, Đột Quyết Khả Hãn lại bôn ba đến các bộ lạc để xiết chặt đoàn kết, cho nên quan hệ bang giao giữa hai nước từng có một thời buông lỏng. Hôm nay Tây Khương Vương nhân cơ hội chúc mừng còn phái sứ giả vào kinh thành bái kiến Khả Hãn, là minh chứng cho việc Tây Khương Vương mong muốn xây dựng lại mối bang giao giữa hai nước, vì vậy Đột Quyết từ trên xuống dưới, vì để nghênh đón sứ đoàn đã chuẩn bị cực kỳ long trọng.
Gần trưa, đường chân trời xa xa trước mắt có thể nhìn thấy vài điểm mơ hồ di động, không lâu sau, đội quân hộ tống sứ đoàn Tây Khương chậm rãi tiến đến.
Xác Châu không dám chậm trễ, giục ngựa chạy đến. Tây Khương sứ giả tên là Kỳ Địch, từng phục vụ cho lão Tây Khương Vương, Mẫn Mẫn Vương, trải qua ba đời đế vương vẫn đứng vững không ngã, có thể thấy được người này thủ đoạn lẫn tâm cơ đều bất phàm.
“Lúc trước nghe thấy Khả Hãn lâm bệnh, Tây Khương trên dưới cũng hết sức lo lắng. Vương ta vì cầu nguyện cho Khả Hãn bình yên vô sự, tự mình đi đến miếu cúng thần.” Kỳ Địch vừa nói, vừa lấy ra một khối ngọc bài, giao cho cung nhân bên cạnh, “Ngọc bài này là Vương ta tự mình xin lấy, hy vọng có thể phù hộ Khả Hãn thiên thu vạn thế khỏe mạnh bình an.”
Shana Li vẻ mặt tràn ngập xúc động, đứng dậy hai tay đón lấy ngọc bài: “Hồn Hồn Vương đối đãi như huynh đệ! Shana Li ta đời này kiếp này sẽ mãi không quên!”
Kỳ Địch đáp: “Ta theo lệnh vua mà đến, một là để chúc mừng, hai là để xiết chặt quan hệ bang giao hai nước. Vì vậy, ta hi vọng Khả Hãn có thể an bài ta ở trong nhà một vị đại thần của Đột Quyết, để ta có thể tự mình cảm thụ phong tình thế thái nơi đây.
Kỳ Địch lại nói: “Ta chỉ muốn tăng thêm sự hiểu biết của Tây Khương về Đột Quyết, vì vậy ở hai ngày là được, về phần người theo hầu, Khả Hãn nếu cảm thấy không tiện, không dẫn theo cũng không sao.”
Mật Gia cúi đầu không nói. Lúc trước hắn bị cáo buộc, đang đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu không phải vì có sứ đoàn Tây Khương ghé thăm, không diện kiến không được, hắn lúc này căn bản đã không xuất hiện trong cung.
Xác Châu nhìn lướt qua hắn từ phía sau.
Người nào đó bước về trước một bước, đang định lên tiếng thì nghe Kỳ Địch đề nghị: “Ta cùng với Tiểu Khả Hãn nhất kiến như cố, nếu không chê, có thể mời ta đến được chăng?”
Nếu lão đã mở miệng đề nghị rồi, người vốn định tiến cử chính mình đành phải thu chân về thôi.
Shana Li nhìn sang Xác Châu.
Xác Châu lập tức cười ha hả nói: “Thật là vinh vạnh.”
Sau đó, trong phủ Tiểu Khả Hãn lập tức nhốn nháo.
Hà Dung Cẩm sau khi dùng bữa cùng Ngạch Đồ Lỗ xong, đang tính tranh thủ thời gian về phòng uống hai hớp rượu, chợt thấy người gác cổng vội vã chạy vào thông báo: “Tiểu Khả Hãn đã về!”
“Nha.” Y không cam lòng vuốt ve hồ lô.
Người gác cổng lại nói tiếp: “Trở về cùng với sứ giả Tây Khương!”
Ngạch Đồ Lỗ kinh ngạc thốt lên: “Di? Sứ giả tới phủ chúng ta làm gì?”
Người gác cổng đáp: “Không biết.”=}
Ngạch Đồ Lỗ thấy Hà Dung Cẩm lăn bánh muốn đi, vội vàng chụp lấy xe lăn của y hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Hà Dung Cẩm xoa xoa cái chân bị thương của mình: “Chẳng lẽ huynh muốn ta dùng bộ dạng này đi đón tiếp sứ giả Tây Khương sao?”
Ngạch Đồ Lỗ nói: “Trong phủ chúng ta chỉ có ngươi biết tiếng Tây Khương, ngươi không đi thì ai đi chứ?”
Hà Dung Cẩm một mực đùn đẩy: “Sứ giả có dẫn theo quan phiên dịch mà.”
“Vạn nhất không mang chẳng lẽ để thất lễ vậy à?” Ngạch Đồ Lỗ ngắt lời.
Hà Dung Cẩm thở dài: “Nếu huynh không mau ra nghênh đón mới thật là thất lễ đó.”
“Cùng đi thôi!” Ngạch Đồ Lỗ bất chấp tất cả, đẩy y đi.
“Huynh!” Hà Dung Cẩm cảm thấy gió thổi vù vù qua hai bên má, nhìn cái chân bị chính mình tàn nhẫn đánh gãy, trong lòng cười khổ: lần này thật sự là… thông minh quá bị thông minh hại rồi!
—
1 | Bài sơn hải đảo: Dời non lấp biến, khí thế hừng hực, ở đây ý nói mùi rượu từ phòng anh Cẩm ngùn ngụt bốc lên. [↑]