Trử Kình Phong khẽ đưa mắt lên, đôi mắt thâm thúy giống như phát ra ánh
sáng lạnh, cao thấp đưa mắt quan sát Nam Cung Vân một phen.
Cũng khó trách thái tử hơi nhấn mạnh rằng hắn có một vẻ ngoài rất tuấn
tú, thật sự là môi hồng răng trắng. Giống với Thẩm Như Bách đều là bộ
dáng thư sinh nhã nhặn, nào có chút khí thế cứng rắn kiên cường của một
nam nhân?
Trong lòng liền bắt đầu xem thường về mắt nhìn người của Lý nhị tiểu
thư, đúng là ánh nhìn thiển cận của nữ tử Giang Nam quê mùa, chắc chưa
từng thấy nam nhân dũng mãnh của phương Bắc, nên khi gặp mặt mấy tên gà
nuôi chuồng ốm đói này liền cảm thấy nhộn nhạo xuân tâm.
Tuy rằng trong lòng xem thường, nhưng mà trên mặt thì kín đáo giấu diếm, liền lười biếng tiếp đón: “Nghe danh của Nam Cung đại nhân đã lâu, hôm
nay được thấy, đúng là danh bất hư truyền.”
Nam Cung Vân cười nói: “Làm sao bằng Tư Mã được, vẫn là Tư Mã đại nhân
chiến công hiển hách, cả thiên hạ không ai không biết. Hạ quan kính chào ngài.”
Sau khi khách và chủ ngồi xuống, tiệc rượu liền được tiến hành theo
trình tự. Trử Kình Phong nghe những lời khen tặng nhàm chán của đám quan viên, trong lòng cứ cảm thấy bực bội không thôi. Hắn rũ mí mắt, đánh
giá tân khách bốn phía, nhưng lại ngoài ý muốn thấy được Tô huyện lệnh
cũng ở trong tiệc rượu này. Mặc dù cách xa vị trí chủ tọa nhất, tốt xấu
gì cũng được coi như là đặt chân lên đình, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của Trử Kình Phong.
Thẩm Như Bách thấy Nam Cung Vân ở đây liền vội vàng đi đến bên cạnh hắn
thấp giọng nói: “Khởi bẩm đại nhân, công việc thi đấu ngày mai đều đã
chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là danh sách cuối cùng của những người tham gia
thi đấu vẫn chưa được xác định, không biết đại nhân có gì đặc biệt phân
phó.”
Nam Cung Vân mắt vẫn mỉm cười nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Thẩm Như
Bách, ta luôn tín nhiệm ngươi, hiểu rằng ngươi thuộc dạng có thể phân rõ đại cục, không vì tình cảm nữ nhân mà làm u muội đầu óc. Ta lệnh cho
ngươi trong một tháng đem hôn ước với Lý Nhược Ngu xử lý ổn thỏa, nhưng
ngươi đã làm gì? Vì một chữ tham, muốn ôm luôn cả chị lẫn em, hưởng tề
nhạc chi phúc, cuối cùng đem nhị tiểu thư đẩy vào lòng Trử Kình Phong.”
Nói đến đây, hắn chậm rãi xoay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn, nói tiếp:
“Loại người như ngươi, vì sao bản quan phải lưu ngươi ở lại?”
Thẩm Như Bách nghe xong cảm thấy lạnh cả sống lưng, trước kia Nam Cung
Vân truyền lời bảo hắn vứt bỏ nhị tiểu thư của Lý gia, nhưng khi đó hắn ỷ vào Bạch gia, người mà hắn nể trọng, cứ ngỡ rằng, chốn quan trường và
chuyện của nữ nhân không liên quan gì đến nhau, chỉ cần hắn nắm giữ bí
kiếp đóng thuyền của Lý gia, thì tên tân sủng của Thái Hậu là Nam Cung
Vân kia có thể làm gì được hắn? Nhưng ai có thể ngờ, sau tất cả mọi
chuyện đều không được như ý nguyện, kế hoạch tỉ mỉ của hắn đã bị giai
nhân ngu si kia phá tan tành, hiện tại, đành chỉ nhờ vào quyển bí phổ
đóng thuyền kia của Lý Tuyền Nhi mới có thể xem như giành được chút cơ
hội đứng trước mặt của Nam Cung Vân.
Nhưng trong lòng hắn biết Nam Cung Vân sẽ không dựa vào cái này mà trọng dụng hắn, tất nhiên còn có dụng ý khác. Bình thường hắn đối với mình
coi như ôn hòa, chẳng biết tại sao hôm nay lại thay đổi thái độ, ngữ khí sẳng giọng. Trong lòng Thẩm Như Bách suy nghĩ, ngoài miệng kính cẩn
nói: “Tiểu thần cùng nhị tiểu thư Lý gia coi như là thanh mai trúc mã,
thấy nàng trở nên si ngốc liền muốn giúp đỡ một phen, không để cho nàng
quá mức cực khổ. Về việc Trử Tư Mã kia đột nhiên cảm thấy có hứng thú
muốn cưới Lý nhị tiểu thư, hạ quan cũng vạn phần không hiểu.”
Nam Cung Vân chỉ cười khẽ, cũng không truy cứu tiếp. Xoay mặt nhìn về
phía hắn: “Lý Nhược Ngu dáng vẻ xinh đẹp xuất chúng, Thẩm đại nhân tiếc
nuối không muốn buông tay cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là hiện tại Tam tiểu thư Bạch gia đối với ngươi tình cảm sâu đậm, mong rằng Thẩm đại nhân
nắm chắc cơ hội, chớ để bỏ qua nhân duyên tốt.” Nói xong, hắn bưng chén
rượu lên, mí mắt buông xuống, mỉm cười nhìn về phía Trử Kình Phong đang ở đối diện.
Trử Kình Phong là bá chủ phương Bắc, người đến kính rượu không ngừng, Tư Mã đại nhân cũng uống không ít, ngẫu nhiên đúng lúc đang giương mắt, có thể nhìn thấy đáy mắt muốn lộ rõ tia máu đỏ. Danh hào Quỷ Kiến Sầu quả
nhiên là danh bất hư truyền.
Nam Cung Vân nhàn nhạt nhìn lướt qua đồng hồ cát bên cạnh, lúc này sắc
trời dần tối, màn đêm buông xuống, lát nữa đây đường xá trong thành
trống vắng không người. Người hắn sắp xếp sẵn đã vào chỗ, đợi màn đêm
buông xuống sẽ lẻn vào phòng trọ bắt cóc người đẹp đang ngủ mê.