Bởi vì buổi sáng Nhược Ngu nhắc đến người ‘tình cũ’ là Nam Cung đại
nhân, đã làm cho Trử biểu ca cảm thấy bản thân bị tổn thương thật sâu,
liền tức giận đi ra ngoài. Chờ đến buổi tối về phủ, tức giận cũng tiêu
tán không ít. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình có chút ngây thơ, nàng hiện tại tâm tư cứ như một đứa trẻ, thấy chỗ nào đông vui thì muốn đến đó,
tự dưng giận dỗi chuyện không đâu vào đâu!
Sau khi đã hiểu thông, thì cơn giận trong long cũng như gió lướt qua mặt hồ rồi biến mất không dấu vết.
Buổi tối khi quay về phủ, trong tay hắn cầm một cái túi bánh ngọt được mua khi đi ngang qua
Món ăn bình dân này chỉ được làm từ gạo nếp, bên trong là nhân đâu xanh, sau đó bỏ vào chảo dầu sôi để chiên, , trước kia Nhược Ngu cùng với bạn ở trong trường đã thưởng thức qua hương vị
đó, nhẹ nhàng cắn một cái, bên ngoài giòn tan, lớp bên trong mềm thơm
làm nàng ăn ngon hết trong nháy mắt. Một lần tan học đi ngang qua sạp
liền đòi mua.
Nhưng mà Trử Kình Phong nhìn cái bánh được chiên trong chảo dầu đen ngòm không biết đã chiên biết bao lần, đương nhiên không cho phép nàng ăn
nữa, hắn còn phân phó cho Tô Tú về sau cũng không được mua cho tiểu phu
nhân cái này. Mặc dù sau đó về phủ hắn cũng phân phó cho đầu bếp làm một bàn nhỏ bánh cho nàng ăn. Nhưng chẳng biết tại sao tuy rằng là nguyên
liệu được chọn lọc hạng nhất để nấu, nhưng thiếu đi món dầu chiên đó lại mất đi mùi vị của món ăn ven đường. Lúc đó Nhược Ngu rất là mất hứng.
Hôm nay đi ngang qua hàng bánh, mùi hương từ quầy hàng tỏa ra, Tư Mã đại nhân do dự mãi, cuối cùng vẫn mua một bọc giấy trở về, chuẩn bị dỗ
tiểu biểu muội bốc đồng ở nhà.
Nhưng mà khi quay về phủ thì không thấy con bướm phấn nhỏ nhào tới, hỏi
Tô Tú thì mới biết là tiểu phu nhân ở một mình trong tiểu thư phòng làm
bài.
Thì ra là Nhược Ngu đã về nhà, ăn cơm tối xong liền một lòng một dạ ở
trong thư phòng, mang theo đồ dùng linh tinh ở thư viện về để làm vài
món nhỏ, hoàn toàn không có nét khổ sở cùng không cam lòng như buổi
sáng. Tô Tú lúc đầu còn chút bận tâm, nhìn tiểu phu nhân quả thật đang
chuyên tâm làm việc, rốt cục cũng yên lòng, nghĩ đến tính tình của nàng
có chút trẻ con, đã quên đi buổi sáng không vui.
Nếu là chăm chỉ học, Trử Kình Phong cũng không có quấy nhiễu, hắn tự tắm rửa thay quần áo, ăn cơm chiều, cuối cùng vẫn không có thấy nàng đi ra, lúc này hắn mới đứng dậy đi vào thư phòng, chỉ thấy Nhược Ngu đang quỳ
rạp trên mặt đất để làm búp bê đáng yêu, ánh mắt chuyên chú, thật sự là
xem trăm lần vẫn không chán.
“Mạnh phu tử của muội không phải đã đi Vạn Châu sao? Vì sao còn làm
bài?” Trử Kình Phong vào thư phòng ngồi một hồi, gặp giai nhân ngay cả
đầu cũng không nâng lên, như kiểu “Muội không thấy huynh”, liền mở miệng nói.
Nhược Ngu xê dịch thân mình, rõ ràng đưa lưng mình hướng về hắn, tiếp tục nghiên cứu tiếp món đồ đang làm.
Trử Kình Phong không thích nhất là nàng lãnh đạm, lập tức đứng dậy một
tay ôm nàng từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực đong đưa: “Vẫn còn tức
giận? Sáng sớm là ta không đúng, giờ ta cam tâm tình nguyện chịu phạt
được không?”
Nhược Ngu hơi xoay mặt cũng không nhìn hắn, càng không để ý hắn đang lấy bánh rán ra, chỉ không nhịn được mà dùng dằng: “Muội còn phải làm bài,
phu tử về sẽ kiểm tra.”
Mặc dù muốn ôm nàng vào ngực mà hôn, nhưng mà tiểu biểu muội rõ ràng là
muốn một lòng nghiên cứu học tập, nên hắn buông lỏng tay, chỉ là ngày
mai hắn đi Vạn Châu, sợ rằng mấy ngày không có trở lại, nàng cứ chơi trò giận dỗi như thế này, chẳng lẽ đêm xuân tối nay sẽ lãng phí hết sao?
Lập tức không để ý đến kháng nghị của nàng, dùng một tay đem nàng nhấc
lên, liền ôm ra khỏi thư phòng: “Ngày mai ta phải ra ngoài mấy ngày,
không thể bồi Nhược Ngu được, ngoan, cho ca ca hôn được không?”
Đáng tiếc trong mắt tiểu biểu muội chưa bao giờ chứa một hạt cát, nghe
xong lời này lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên nói: “Huynh đi Vạn Châu
phải không?”
Đối mặt với đôi mắt to kia, lời nói dối vốn vọt tới mép liền tiêu tán,
Trử Kình Phong chỉ gật đầu nói: “Nàng ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta về mang
nàng đi Mạc Hà săn thú được không?”
Thế nhưng Nhược Ngu không khóc hay quấy giống như hắn dự liệu, chỉ là
đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm, mỗi một sợi lông mi xinh đẹp tựa hồ như
đang hờn dỗi nhìn về hướng hắn, qua một hồi lâu mới nói: “Muội còn phải
làm bài, có phải biểu ca cũng đừng nên ham chơi quá mức, đi xử lý công
việc riêng đi.” Nói xong, nàng liền tránh thoát ra khỏi tay hắn, tuột
xuống, không quay đầu về mà chạy vào tiểu thư phòng cách vách, bắt đầu
bày ra các tay chân bằng gỗ trên đất.
Trử Kình Phong không ngờ là mình bị tiểu ngốc tử ân cần dạy bảo cách
sống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lời nàng nói cũng rất có lý, bởi vì mình phải đi xa mấy ngày, thật đúng ra là có một chút
việc quan trọng cần phải xử lý, nghĩ thế nên hắn cũng để mặc bé con ngồi đó hờn dỗi đi.
Dù sao tâm tính của Nhược Ngu vẫn như trẻ con, mỗi khi nổi giận thì dù
có nói nhiều đạo lý hơn nữa thì cũng là nói không thông. Đợi mình đi mấy ngày rồi trở về, nói không chừng vì quá nhớ mình, cộng thêm việc mình
mua thêm vài món đồ chơi tinh xảo trở về, có phải khi đó nàng sẽ bay
nhào vào lòng hắn, ngọt ngào mềm mại gọi “Trử ca ca”?
Nghĩ như vậy đã làm cho tâm trạng của Trữ Kình Phong thả lỏng rất nhiều, đi vào thư phòng để xử lý công vụ, đợi tới đêm xuống chỉ hỏi Tô Tú,
tiểu phu nhân bên kia có an ổn nghỉ ngủ không. Nghe được rằng nàng đã đi ngủ, Trử Kình Phong cũng không quay lại phòng ngủ, nghỉ ngơi một đêm
trên nhuyễn tháp trên thư phòng.
Vẫn nên lãnh đạm với nàng một chút thì hay hơn, không nên lúc nào cũng
chiều theo ý của nàng, nếu không chẳng lẽ mỗi khi nàng xụ mặt xuống thì
mình phải quýnh lên chạy đến dỗ dành ư? Nếu như thế chẳng phải sẽ nuông
chiều thành tính tình ngang ngược kiêu ngạo khó dạy bảo hay sao?
Nghĩ như vậy nên ngày thứ hai khởi hành đi thì hắn cũng không đến từ giã với Nhược Ngu, cứ như vậy mà đi khỏi Mạc Hà Thành.
Ngày thứ hai Nhược Ngu tỉnh lại, vốn tưởng rằng ca ca sẽ ở bên cạnh
mình, theo thói quen muốn vùi mặt vào cánh tay của hắn, nhưng rốt cuộc
là bị nhào hụt.
Mở mắt ra nhìn lớp chăn đệm bên cạnh vẫn được xếp phẳng phiêu, liền biết hắn đêm qua không có ở đây. Nhược Ngu đem chăn quấn một lớp quanh mình, buồn buồn hỏi: “Trử ca ca đâu?”
Tô Tú đem màn treo qua một bên, cẩn thận nói: “Tư Mã đại nhân có việc đi ra ngoài rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về.”
Cái mũi Nhược Ngu hơi cay, uổng công nàng còn không ngừng hy vọng rằng sang nay Trữ ca ca sẽ đổi ý dẫn mình đi cùng!
Khổ sở trong chăn một hồi, Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn Tô Tú nói: “Hôm nay
ta thấy khó chịu, nên sẽ không đi học, một lát nữa muốn đến Phẩm Hương
Lâu dùng cơm.”
Chỉ cần tiểu phu nhân không khóc không náo loạn, trốn học thì trốn học
đi. Nghe xong Nhược Ngu nói, Tô Tú gật đầu, cùng Long Hương chạy nhanh
đi sai bảo thị nữ phía dưới chuẩn bị nước ấm, sau đó mở rương ra lấy
quần áo đi ra ngoài.
Nhược Ngu cũng bò ra, xỏ chân vào đôi dép bằng lụa mềm, mở cái
tráp nhỏ đựng nữ trang của mình ra, kéo ngăn kéo nhỏ phía dưới ra, đem
đống bạc vụn đổ ra ngoài, không cần hà bao, chỉ dùng khăn đem quấn chúng nó thành một bọc nhỏ.
Long Hương nhìn, cười nói: “Tiểu phu nhân, người đây là muốn mời hết
người trong trường sao? Sao mà cầm nhiều như vậy? Mời thì dùng ngân
phiếu là được rồi, chẳng phải nhẹ hơn sao?”
Nhưng mà Nhược Ngu không hề để ý, quấn thêm một lớp khăn nữa.
Chuyện hoang đường mà tiểu phu nhân đang làm không chỉ có thứ này, nên
dù Long Hương cùng Tô Tú đều thấy là lạ, nhưng cũng không hề cản trở.
Chờ Nhược Ngu gói kỹ tiền vàng lại, Tô Tú đang ủ nóng chiếc váy dài gợn
sóng. Nàng vội vàng nói: “Không mặc bộ đó, váy dài quá trèo tường không
được. Lấy bộ dùng đi săn bắn mới may hôm trước ra.”