Cũng không thể trách tộc trưởng Lý gia bênh vực Lý Tuyền Nhi, tài nghệ
đóng thuyền đương nhiên Lý gia có tiếng từ lâu. Tộc khác tông tuy rằng
không có duyên học được bí kỹ đó nhưng bến tàu của Lý gia bao năm qua,
qua bao thời kì đều sẽ trích ra số lợi nhuận thu được để đưa về từ
đường, nên làm người đứng đầu của tộc Lý gia, phải đến để làm gương.
Mà Lý Tuyền Nhi lần này ngấm ngầm lẫn công khai biểu hiện, nếu tấm biển
ấy không thuộc về nàng ta quản, thì nàng sẽ sẽ đổi sang họ Thẩm, đem tài nghệ phụng sự cho họ kia. Gia tộc Lý gia không thể gánh nổi trách
nhiệm, gia phả rạng rỡ nhất đó là: Ở Nam Hải có họ Lý giỏi về đóng
thuyền, trải qua trăm đời mà không suy yếu.
Nếu đến thế hệ của ông mà dừng lại thì chẳng phải ông sẽ bị bêu danh là đứa bất hiếu của Lý gia?
Khi ông đem những việc lợi và hại trong chuyện này bày ra cho Lý phu
nhân thì Lý phu nhân cảm thấy bêu danh đúng là có chút nặng nề. Nhưng
muốn bà giao uy tín danh dự của Lý gia cho một thứ nữ lén lút học trộm
tài nghệ, phẩm đức không tốt, bà đương nhiên cũng không đồng ý.
Tộc trưởng thở dài một tiếng, nói nhỏ với bà rằng chuyện nhỏ không nhịn
sao thành nghiệp lớn, Lý Tuyền Nhi chẳng qua cũng chỉ vì không muốn mất
thanh danh vừa bị mang thêm tiếng dơ là bị chủ mẫu đuổi ra khỏi nhà. Nhị cô nương Lý Nhược Ngu đã được gả đi, nhưng so với hôn ước lần đầu tiên
thì lần này tốt hơn nên có gì mà không thể nhịn được? Chi bằng nhường
lại cho Lý Tuyền Nhi, để nàng ta làm chủ bến tàu, hoàn thành công trình
đóng tàu mà Nhược Ngu chưa hoàn thành, tương lai nếu Hiền nhi trưởng
thành, ít ra nàng ta sẽ nhớ chút tình nghĩa hôm nay mà đem tài nghệ
truyền cho đệ đệ.
Mối quan hệ anh chị em hòa thuận thân thiết mà tộc trưởng vẽ ra đúng là
tốt đẹp nhưng đó cũng chỉ là cách nhìn của ông ta. Tuy nhiên, khi Lý thị nghĩ đến những đơn đặt hàng sắp đến kỳ của bến tàu cũng là nhức đầu.
Thợ thủ công ở bến tàu đều là những người thợ lành nghề, bất luận ai
phối hợp với ai cũng đều có thể làm ra một cái thuyền lớn. Nhưng thuyền
hàng của Lý gia, hay chiến thuyền gì cũng vậy, đều khác hẳn với thuyền
bè khác ở chỗ, đó là không những gỗ được xử lý bằng những thủ thuật đặc
biệt mà độ cong cùng với chi tiết bên trong thân thuyền cũng được xử lý
bằng kĩ xảo độc môn riêng của Lý gia.
Nên ngay cả những công nhân lành nghề nhất, những người thợ hợp tác lâu
năm nhất với Lý gia cũng không biết được đặc điểm này, đó chính là điểm
để Lý gia được thánh tổ khen tặng là 'Phá phong tế hải'
Lý phu nhân trái lo phải nghĩ cảm thấy kỹ thuật của Lý gia không thể bị
huỷ vì những ý kiến của mình nên bà cố nuốt xuống cơn tức, bà cũng cảm
thấy đồng ý với ý kiến của Lý Tuyền Nhi. Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi
của Lý gia, nếu đuổi ả ta ra ngoài thì tài nghệ của Lý gia sẽ bị truyền
ra, thì chẳng phải bà cũng không thể tránh được làm tội nhân thiên cổ ư?
Vì thế nên Lý phu nhân đồng ý với tộc trưởng hai ngày nữa mời Chu thị
cùng Lý Tuyền Nhi lại mặt, ông ta sẽ ở bên trong đề nghị hoà giải.
Con gái lớn Lý Nhược Tuệ đương nhiên không đồng ý, nhưng mà nàng lại
không thể nghĩ ra biện pháp tốt, nên một khắc sau buổi lễ nàng liền ra
về vì tức giận, để tránh việc nhìn thấy mẹ con Chu thị lại nổi điên.
Lý phu nhân tuy rằng ra quyết định nhưng trước giờ bà không quen là
người ra chủ ý. Trước kia có việc không cần bà quan tâm, nếu có những ý
kiến do dự không thể quyết định thì còn có Nhị cô nương cùng thương
lượng, nhưng hiện nay càng nghĩ thì bà càng cảm thấy nên đem chuyện này
thương lượng với con rể xem sao.
Chỉ là vừa nghĩ đến Trử Kình Phong, bà nhớ hắn ta là loại người không
phải làm cho người ta sinh ra ý định đến gần, Lý phu nhân cũng không
dám. Nhưng hôm nay bà biết con rể có bệnh không tiện nói ra, mơ hồ cảm
thấy tuy đứa con rể xung quanh lạnh như băng, luôn cao cao tại thượng
kia vẫn có chỗ thiếu hụt y như những người bình thường khác điều đấy
ngược lại làm cho bà hơi buông lỏng một chút, cùng con rể nói ra chuyện
đã làm bà lo lắng.
Vì thế khi trở về từ phía cửa sau, lúc ăn cơm buổi sáng, bà đem chuyện này nói với Trử Kình Phong.
Trử Kình Phong dừng đũa lại, ngồi nghe Lý phu nhân nói xong, nghĩ nghĩ
nói: “Sao nhạc mẫu lại có thể khẳng định được cái mà Lý Tuyền Nhi học
trộm nhất định là kỹ thuật của Lý gia?”
Lý mẫu thở dài nói: “Lúc đầu ta không tin, nhưng mà mấy ngày trước đây,
Lý Tuyền Nhi vào nhà giám chế thuyền lái của chúng ta, các lão công nhân ở bến tàu cẩn thận nhìn kỹ một chút, đúng là cách làm của của nghệ nhân Lý gia trên sông, hơn nữa thuyền này của Lý gia đã gần ba mươi năm chưa chế tạo thêm, Lý Tuyền Nhi kia còn nhỏ tuổi, nếu không học lén tài nghệ ở chỗ nào thì sao làm ra được một con thuyền như vậy? Hơn nữa ta cầm
chìa khoá trên cổ Nhược Ngu đi mở rương bí mật của lão gia, bên trong
mặt dù có cuốn bí kỹ, nhưng mà vết mực còn mới, có thể thấy được là vừa
bị Lý Tuyền Nhi đánh tráo…”
Trử Kình Phong cúi đầu trầm tư một hồi, nhìn Lý Nhược Ngu bên cạnh đang
cố cầm đôi đũa, nói: “Nhược Ngu từng giúp ta đóng thuyền, ta nhớ rõ nàng đã từng nói, nghệ nhân đóng thuyền giống như một người học võ tu tập võ thuật, kĩ năng thấp nhất của người học là chiêu thức hình thể, cao nhất là lúc người tập luyện là cùng linh hồn của võ thuật hòa nhập với thân
thể, bằng không không thể tiếp tục được nữa. Nghệ nhân đóng thuyền cũng
không phải là một sớm một chiều là có thể luyện thành, cho dù Lý Tuyền
Nhi học lén bí kỹ, cũng không thể được việc. Lão phu nhân không cần phải gấp gáp để đồng ý với lời nói của nàng ta, theo ta thấy, nàng ta trở về gấp như vậy không đơn giản giống như chỉ để cải biến thanh danh cho tốt hơn, mà Lý gia nhất định có thứ gì đó mà nàng ta đang muốn. Ta sẽ dẫn
Nhược Ngu ở lại lâu một chút để chờ thấy hai mẹ con nàng ta nói chuyện
sau.
Lý phu nhân nghe xong âm thanh trầm thấp hoà hoãn của Trử Kình Phong giống như tìm được người tâm phúc nên cũng yên tâm lại.
Vài ngày sau, Lý Tuyền Nhi quả nhiên mang theo Chu thị cùng tộc trưởng
tới cửa. Bất quá còn có Thẩm Như Bách đi chung, còn có Nguỵ công công
của chức tạo cục và đại công tử Bạch gia.
Trử Kình Phong ngồi trong phòng khách nhìn “Khách quý” đầy nhà, trong
lòng khẽ cười lạnh: Bản thân mình ở đây hai ngày xem ra là đúng, bằng
không theo tính tình mềm mỏng của Lý thị hiện tại chẳng phải sẽ bị tuỳ ý an bài mà đưa đến hang cọp, ăn hết cả ruột gan sao?
Nhưng Bạch Truyền trung kia thật ra cũng bình tĩnh, nhìn thấy Trử Kình
Phong cười chào hỏi, bảo rằng nghe nói Trử Tư Mã về nhà thăm bố mẹ cho
nên cố ý nhân dịp cả nhà họ Lý đoàn tụ đến đây để gặp Tư Mã đại nhân.
Khi tộc trưởng kia cười khanh khách đề cập đến chuyện Lý Tuyền nhi quay
về gia tộc, quả nhiên Lý Tuyền nhi liền mười phần phấn khích hỏi đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến bến tàu.
Trử Kình Phong ngay cả cười lạnh cũng lười, thầm nghĩ: Mình đoán quả
nhiên là đúng, Lý Tuyền Nhi học nghệ không tinh, chỉ học sơ chút da lông bên trong quyển bí kĩ đó. Bạch gia nếu muốn làm một chiếc chiến thuyền
lớn và kiên cố thì cần nhất đó chính là đám thợ thuyền có tài nghệ và
kinh nghiệm lâu năm của Lý gia.
Nhưng đám thợ thuyền này nhận ân huệ bao nhiêu năm qua của Lý gia, nên
cực kì trung thành và tậm tâm đối với chủ. Nếu như Thẩm Như Bách đã đục
khoét một số tiền lớn vẫn không thể làm Lý gia sụp đổ thì chỉ có thể
nghĩ ra tiết mục nhận tổ tiên cảm động. Trước hết để cho Lý Tuyền Nhi
quay về Lý gia trước, sau đó sẽ đem bí kỹ truyền cho tiểu nhi tử Lý gia
để làm mồi với mưu đồ là đoạt xưởng đóng tàu của nhà họ Lý.
Nghĩ đến đây, hắn vội vã lên tiếng trước khi Lý phu nhân kịp cất lời:
“Thẩm phu nhân tự xưng là có được bí kỹ của Lý gia, thế nhưng cái học
được lại là thứ thủ đoạn bàng môn tả đạo, ngươi làm sao chứng minh được
cái ngươi học cũng là bí kĩ chân truyền giống như Lý Nhược Ngu?"
Lý Tuyền Nhi hôm nay tới cửa thăm viếng, tâm tư có chút vui sướng. Bởi
vì nàng ta mới làm ra thuyền chiếc dùng để tấn công, ngay cả những người thợ thuyền lâu năm nhất ở xưởng đóng tàu đều tán thưởng không ngớt,
nàng ta không thể không tin tưởng. Ngay cả lúc ở Thẩm gia, mẹ chồng là
Thẩm Kiều khi nói chuyện với nàng ta cũng phải e dè. Mấy ngày trước Thẩm lang cũng bởi vì chuyện Lý Nhược Ngu lập gia đình mà cảm thấy không
thoải mái, nhưng mà từ đó cũng đối xử với mình càng dịu dàng quan tâm
hơn trước đó.
Hiện tại chỉ cần nàng ta lấy bí kỹ trở về uy hiếp Lý gia, để đoạt tấm
biển xưởng đóng tàu trăm năm được ngự ban cho, về sau để xem còn ai dám
nói xấu sau lưng Lý Tuyền Nhi nàng!
Nhưng bây giờ nghe xong lời nói của Trử Tư Mã, tựa như đang chất vấn thủ thuật đóng thuyền của nàng ta, nàng lập tức che miệng cười: “Trử Tư Mã
tuy rằng tinh thông dung binh, nhưng đối với tài nghệ đóng thuyền lại là người ngoài nghề. Dân phụ mấy ngày trước đây vừa chế tác một con thuyền đều đã đưa đến bến tàu cho thợ mộc xem qua, tài nghệ cao thấp tự nhiên
là có người phán xét.”
Đúng lúc này, Nguỵ công công cười chen vào nói: “Trử Tư Mã, ngài hôm nay là con rể của Lý gia, lòng hướng về Lý gia là đương nhiên, nhưng mà
Thẩm phu nhân gánh vác trọng trách nặng nề, chuyện liên quan đến quốc
gia xã tắc không thể lơ là, càng không thể dung túng cho những việc vặt
vãnh của dòng tộc làm ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, theo Tạp gia thấy,
Giang Nam này là địa bàn do Bạch quốc cửu quản lí, không phải là Mạc Bắc hoang dã của Tư Mã đại nhân ngài, mọi chuyện chúng ta cần phải làm theo phép tắc mới được!"
Ý của Nguỵ công công rất rõ ràng, ông ta đang cảnh cáo với Trử Kình
Phong rằng, nơi này là địa bàn Bạch gia, đừng vọng tưởng cố tình làm
bậy.
Đáng tiếc là hàm răng của Tư Mã đại Sở trước giờ không được tốt cho lắm, chỉ thích ăn mềm không thích ăn cứng. Lời của Nguỵ công công vừa nói
ra, hắn cũng không hề khách khí chút nào nói: “Tấm biển của Lý gia là
thánh tổ ban cho, Trữ mỗ đương nhiên phải có trách nhiệm đến thử nghiệm
truyền nhân chân chính của Lý gia, nếu Thẩm phu nhân danh xứng với thực
tế, thì Trữ mỗ không lời nào để nói, nhưng nếu mua chuộc đồ đệ để lấy
danh tiếng… Thì tấm biển mà là Thánh tổ tự mình viết lại ban thưởng cho
một nữ tử bại hoại luân thường, đức hạnh, lễ giáo, câu dẫn tỷ phu, có
thai trước khi lập gia đình, Nguỵ công công, loại người không 'gốc rễ'
như ngài có gánh nổi tội này không?”
Lời vừa nói ra làm Lý Tuyền Nhi nhất thời trắng bệt, cắn môi phẫn hận
nhìn chăm chú Trử Kình Phong. Nguỵ công công cũng tức giận đến run cả
tay, chỉ nói: “Ngài…Ngài…Tư Mã đại nhân, có ai sỉ nhục người khác như
ngài thế không? Ai ôi, Sao lại có người độc miệng như ngài thế chứ?"
Lý phu nhân cũng ngồi không yên, cảm thấy vị rể hiền này tựa hồ là không nói vào việc chính, mà là đang đâm chọt để người khác nổi điên thôi.
Thẩm Như Bách cũng không muốn ở đây cùng Trử Kình Phong trổ tài miệng
lưỡi, hắn hỏi: “Vậy theo ý của Trử Tư Mã, nên làm như thế nào để tiện
kiểm nghiệm tài nghệ, mới có thể làm cho Lý phu nhân tâm phục khẩu
phục?”
Trử Kình Phong gõ bàn một cái, mỉm cười: “Thật ra Bổn toạ đã có chọn sẵn một người, chỉ không biết Bạch công tử có đồng ý không?”
Bạch công tử cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng lông mày một cái: “Nếu là
người thật sự có tư cách để bình phán thuyền bè có hoàn mỹ hay không,
Bạch mỗ đương nhiên đồng ý, không biết Trử Tư Mã đang nói đến vị nào?”
“Người có tư cách nhất để bình phán phải là cao thủ, chỉ có địch thủ
trong đời này của Lý Nhược Ngu mà thôi, ta có nên thỉnh Mạnh Thiên Cơ
Mạnh công tử đến đây để bình phẩm hay không?"
Lời Trử Kình Phong vừa nói ra thật sự là ngoài dự kiến. Mọi người đều
biết, hiện nay Mạnh Thiên Cơ đang làm việc dưới trướng của Bạch gia,
nhưng mà Trử Kình Phong cố tình tìm trúng ngay vị này, chẳng phải là bê
tảng đá tự đập chân của mình?
Bất quá nếu hắn đã đề cập như thế, Thẩm Như Bách cùng Bạch Truyền Trung
cũng không có ý kiến gì. Vì thế mọi người di chuyển đến bến tàu quân
đội, có phái người đến khuyên mãi, mời mãi vị Mạnh Công tử đang đóng cửa bế quan kia mới chịu ra.
Mạnh Thiên Cơ mấy ngày nay không thấy, tướng mạo biến đổi nhiều, vốn dĩ
là một thanh niên trắng trẻo sạch sẽ, bây giờ là tóc tai rối tung, hai
mắt đầy tơ máu, xỏ đại đôi giày đi tới gặp người. Nếu không phải nghe
nói là có thể gặp được Lý Nhược Ngu, Mạnh Thiên Cơ này nói là chết đều
cũng không mở cửa.
Nhưng bộ dáng hiện giờ của hắn đúng là doạ người, Lý Nhược Ngu được dẫn tới liền lập tức rúc lại phía sau Trử Kình Phong.
Đợi đến đến nghe rõ ý định của các đại nhân có mặt ở đây nêu rõ ý kiến,
Bạch Truyền Trung nói một cách đầy ý nghĩa sâu xa: “Mạnh công tử, vị này là Thẩm phu nhân, có học qua bí kỹ đóng thuyền của Lý gia, lại là
nguyện tận trung cho Bạch gia ta, mong Mạnh công tử ngồi cẩn thận nghiệm xem!"
Nếu là một người thông hiểu việc thế tục bình thường, vừa nghe liền biết ý tứ trong lời nói của Bạch Truyền Trung. Đáng tiếc Mạnh Thiên Cơ trước giờ đôi chân không dính qua tục trần. Nghe xong lời của Bạch đại công
tử, liền liếc qua vừa quan sát Lý Tuyền Nhi mặc dù đang to bụng trên
dưới một lần, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc Lý Nhược Ngu vẫn đang nấp sau
lưng Trử Kình Phong.Xoay người trèo lên bậc thang bước lên chiếc chiến
thuyền mà Lý Tuyền Nhi vừa chế tác ra.
Hắn tuy rằng chưa tự mình đóng thuyền, nhưng mà bởi vì Lý Nhược Ngu nên
hắn đã đem từng tác phẩm của nàng làm mục tiêu nghiên cứu của cuộc đời
này, nên từng nhìn qua từng chi tiết rất nhỏ trong đó, biết người biết
ta trăm trận trăm thắng.
Nhưng khi hắn lên chiếc thuyền này, với vẻ ngoài hoàn mỹ, tạo hình đặc
biệt trên thuyền, tra xét trong ngoài, sau đó bảo người khác cạy boong
thuyền nhìn kết cấu phía sau, chân mày càng nhíu chặt. Cuối cùng một lời không nói, rời thuyền phủi mông muốn bỏ đi.
Bạch Truyền Trung lập tức sai người ngăn cản hắn, mở miệng hỏi: “Mạnh
công tử, công tử làm vậy là có ý gì, thuyền này rốt cuộc không phải là
làm theo kỹ thuật của Lý gia?”
Trử Kình Phong chậm rãi chen vào nói: “Đúng đó, thuyền này có thể so với tài nghệ đóng thuyền của Lý Nhược Ngu hay không?”
Nghe lời của Trử Kình Phong xong, ánh mắt của Mạnh Thiên Cơ lập tức trợn tròn hiện đầy tia máu đỏ, giống như là người điên thẳng thừng trừng mắt với Trử Kình Phong.
Hồi lâu sau hắn không có mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn khàn nói:
“Ngươi là người mù sao? Một đống rác như thế, ngay cả nhìn còn làm bẩn
cả mắt ta thì làm sao mà có thể so sánh với Lý Nhược Ngu.”
Lời vừa nói ra, thợ mộc chung quanh đang xem náo nhiệt, ngay lập tức nổ tung.
Sắc mặt của đoàn người Lý Tuyền Nhi lập tức biến đổi, Bạch công tử tái xanh mặt nói: “Mạnh Thiên Cơ, ngươi có ý gì?”
Mạnh Thiên Cơ chỉ muốn về phòng sớm để bế quan tu luyện, mới không nhịn
được nên nói: “Cấu tạo của chiếc thuyền kia đầy những sơ hở, đừng nói
chiến thuyền dùng để tấn công, ngay cả sáu mươi dặm đều không biết có
chạy nổi không."
“Ngươi nói hươu nói vượn, thuyền này đã thử qua nước, được lái từ Liêu Thành đến sau núi, sau đó quay về, tốc độ cực nhanh."
Lý Tuyền Nhi giận đến run rẩy, nàng ta vốn xuất thân từ gia đình đóng
thuyền có tiếng, từ nhỏ lại có chí hướng phân tranh cao thấp với Lý
Nhược Ngu, ra vào bến tàu thường xuyên, đối với tay nghề đóng thuyền
không phải là không biết gì cả, thêm nữa là vừa được quyển bĩ kỹ chân
truyền, nên tin tưởng gấp trăm lần, nhưng bởi vì thuyền này không phải
là đi ra từ bến tàu của Lý gia, nên chất lượng của thủ thuật chắc là sẽ
có chỗ thiếu sót, nhưng làm gì tệ đến mức như Mạnh Thiên Cơ vừa nói
chứ?"
Mạnh Thiên Cơ nghe xong lời nói của Lý Tuyền Nhi, mí mắt không hề nâng,
giống như mấy thầy bói mù bấm đốt ngón tay tính toán nói: “Ta xác thực
nói sai rồi, nếu theo cách ngươi vừa nói thì chiếc thuyền này ngay cả
một dặm cũng không thể đi được."
Lý Tuyền Nhi sống yên ổn như thế này là nhờ bí kỹ đóng thuyền, nàng thở
hổn hển, sợ Bạch công tử tin lời nói điên khùng của tên họ Mạnh này. Lập tức gọi vài ba người chèo thuyền, nói bọn họ đem thuyền này lái ra bến
tàu, chạy một vòng ở trên mặt sông.
Thuyền kia độ cong đạp nước thập phần mê người, thân thuyền nhẹ nhàng,
vài người chèo thuyền dưới sự thao túng khéo léo quay đầu ra bên tàu
chạy về hướng mặt sông. Phần lớn mọi người mở to ánh mắt mê muội nhìn
chiếc thuyền lướt nhẹ trên sông.
Nhưng Mạnh Thiên Cơ cũng từ từ nhắm hai mắt lại, nhíu chặt mày nghe tiếng vang nhỏ xíu từ bên trong thuyền truyền tới.
Trử Kình Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu phát hiện cô gái đang đứng bên
cạnh mình cũng đang bất chợt nhắm đôi mắt lại, nghiêng tai lắng nghe,
dưới làn gió mát lạnh của bến sông, thân thể yếu ớt hơi lắc lư....
Người thiếu nữ này từ thuở nhỏ đã đắm chìm trong kỹ thuật đóng thuyền,
giống như nàng nói trước đây, người có thể đạt đến cảnh giới thượng thừa đó chính là hòa quyện linh hồn vào tác phẩm. Mà thiếu nữ này từ trong
cốt tuỷ đều đắm chìm vào tình yêu mãnh liệt đối với thuyền, cho dù đầu
óc có hư hỏng, nhưng mà vừa vào bến tàu, nàng vẫn sẽ mang theo bản năng
từng làm trước kia, làm theo động tác mà nàng đã từng làm hàng trăm ngàn lần trước kia.....
Một Lý Nhược Ngu như thế, giống như sắp mọc ra đôi cánh, ngay sau đó sẽ
lập tức bay ra khỏi tầm tay của hắn. Hắn không khỏi siết chặt cánh tay,
muốn làm bừng tĩnh thiếu nữ đang say trong giấc mộng của chính mình.
Đúng lúc này, Lý Nhược Ngu đột nhiên mở choàng mắt, vui sướng giơ cao
cánh tay, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, phát ra thanh âm"Răng rắc ".
Trong thanh âm vui tươi đó của nàng, thì chiếc chiến thuyền cách đó
không xa đột nhiên gãy làm đôi, phát ra tiếng nổ vang dội, ầm ầm bắt đầu chìm xuống...