Lý Nhược Ngu giương mắt nhìn, thấy người tới là một thư sinh
mặt trắng tuấn tú, người kia hơi hếch cằm, ánh nhìn lộ ra
địch ý mơ hồ. Lý Nhược Ngu tuy rằng không nhớ rõ hắn, nhưng
hắn vừa xông đến đã tra hỏi, lập tức cầm ống nước xối thẳng
lên xa bàn, đồng thời học theo khí thế của Trử Kình Phong xướng lên: “Cá vào lưới, há có thể thoát.”
Người bên cạnh đều biết đây là lúc Nhược Ngu phát điên, Long
Hương sợ nàng gặp rắc tối nên gấp gáp đoạt ống trúc trong tay, nhỏ giọng khuyên can.
Thế nhưng, câu kia lọt vào tai Mạnh Thiên Cơ thì lại khác. Hắn là đệ tử của Quỷ Thủ đại sư, năm hai mươi tuổi xuất sư, vừa đúng tuổi thiếu niên hăng hái, vốn muốn đại triển quyền cước(*), ai ngờ phải chịu nỗi lòng Chu Du thua kém Gia Cát Lượng: Thua kỳ
phùng địch thủ đồng dạng thiên tài trẻ tuổi Lý Nhược Ngu. Năm
đó, hắn bại dưới tay Lý nhị tiểu thư, liền trở về sư môn nằm
gai nếm mật, ẩn thân nơi thâm sơm, sở dĩ đầu nhập dưới trướng
Bạch quốc cữu cũng do nghe nói Lý Nhược Ngu đóng chiến thuyền
cho công bộ, nên cố ý đem tâm huyết ba năm dâng lên, muốn cùng Lý Nhược Ngu so tài. Không nghĩ tới, hắn đi dạo hoa viên lại nghe
được một câu không đầu không đuôi, nếu là người không biết đành
thôi, nhưng Mạnh công tử là chuyên gia nên khác hẳn, liền tập trung suy nghĩ ý nghĩa trong câu Nhược Ngu vừa nói. Nghĩ một lát,
hắn giật nảy mình. Năm xưa bị Lý Nhược Ngu châm chọc lý luận
suông, cơ quan mặc dù tinh xảo không không có tính thực tế. Hôm
nay, bị Lý Nhược Ngu dùng nước dội lên, dầu bôi trơn của đống
cơ quan trên tường thành chảy ra làm hắn chợt hiểu. Mô hình này
thiết kế cho phương bắc, ở đó một năm có tám tháng tuyết bay
đầy trời, cơ quan tinh xảo đến đâu cũng sợ bị đông cứng, nếu
dính nước tuyết đóng băng, cho dù dùng lửa cũng được cái này
mất cái kia, hoàn toàn vô dụng. Như thế chả khác nào câu nàng
hát: “Cá vào lưới, há có thể thoát.”
(*)đại triển quyền cước: trong câu này có nghĩa phát huy tài năng
Vốn tưởng không có sai sót, tốn mất ba năm, dốc nhiều công sức
vào vậy mà lại bị Lý nhị tiểu thự phá giải trong nháy mắt.
Chờ ngộ ra sai lầm trí mạng của cơ quan, mặt Mạnh Thiên Cơ
chuyển xanh, ngẩng đầu nhìn Lý nhị tiểu thư đang cười đến gập
bụng được thị nữ đỡ, trong đôi mắt tròn không có chút đoan
trang chỉ có châm biếm, chế nhạo Mạnh công tử múa rìu qua mắt
thợ. Lòng tự tôn nhỏ bé nhất thời bùng nổ, Mạnh Thiên Cơ run
người, gào to một tiếng, nhặt lên một cái xẻng giống như nổi
điên xông lên đập nát sa bàn.
Đến lúc tiếng bước chân của Bạch đại công tử vọng tới, Mạnh
Thiên cơ đã đầu đầy mồ hôi, bụm mặt ngồi trên đống hỗn độn,
miệng lẩm bẩm: “Ba năm tâm huyết, lại bị ngươi dùng một câu phá
giải. Ta không bằng ngươi, ta thực sự không bằng ngươi…”
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Bạch Truyền Trung trợn mắt trừng Lý
Nhược Ngu đang có rúm bên kia một cái. Hắn tới đây là theo mệnh cha, cũng trá hình biểu dương thực lực với Trử Tư Mã khiến họ Trử kính sợ, nào ngờ, đám cơ quan tinh xảo này còn chưa được
Trử Kình Phong nhìn một cái lại bị vợ mới cưới của người ta
chỉ dùng một câu đã phá giải, thực sự nghĩ thôi cũng đủ tức ói máu.
Mà Thẩm Như Bách đi theo sau Bạch Truyền Trung cũng mặt mày âm
trầm, nhìn chằm chằm Tư Mã phu nhân, không biết đang nghĩ cái
gì.
Ngay lúc Bạch công tử chuẩn bị làm khó dễ Nhược Ngu, tiếng
bước chân của Tư Mã đại nhân cũng xa xa truyền tới. Hắn cũng
không nhìn Bạch đại công tử đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh băng
quét qua Nhược Ngu đang bị hoảng sợ đến co lại một góc, nói
với Long Hương và đám bà tử: “Đi, đưa phu nhân về phòng nghỉ
ngơi.”
Đợi đến lúc Nhược Ngu đi rồi, Bạch đại vốn tưởng Chư Tư Mã sẽ xin lỗi, dù sao đống này cũng do phu nhân nhà ngươi gây ra mà.
Bây giờ Bạch gia đang chiếm thế trên của Trử Kinh Phong, nhưng cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, liền tính toán chút nữa đáp lại
lời nhận lỗi của Tư Mã đại nhân như thế nào.
Không ngờ, Trử Tư Mã không hề lên tiếng xin lỗi, lại nói thành
chuyện khác: “Vị công tử theo Bạch công tử tới này, tiện nội
có bệnh trong người, ngôn hành của ngươi tuy có chỗ va chạm với nàng, nhưng nể mặt Bạch công tử, bản tọa không so đo. Có điều, trong này đều là hoa cỏ biểu tỉ ta yêu quý, mong rằng công tử
bớt càn rỡ, tránh những món đồ thô tục của ngươi làm mất đi vẻ tao
nhã của vườn hoa..." nói xong không đợi Bạch công tử trả lời,
liền xoay người rời đi.
Bạch Trung Truyền một mực coi lời nói, việc làm Bạch quốc cữu là khuôn vàng thước ngọc, vui giận không hiện ra mặt, đến lúc
gặp Trử Kình Phong cũng sắp làm hắn phá vỡ nguỵt trang bên ngoài. Rõ ràng là vợ ngốc của ngươi gây chuyện, thế nào lại thành ta có lỗi? Nhưng Trử Kình Phong trước nay ngang ngược, đến cha mình còn không để vào mắt huống chi là mình.
Hắn liền nén giận, sai người đỡ Mạnh Thiên Cơ đang đờ đẫn như cha mẹ chết về phòng.
“Mạnh công tử, sao ngài lại để ý vài câu của Lý nhị tiểu thư. Nàng ta… hai tháng trước gặp tai nạn, giờ trí óc như trẻ con,
sao có khả năng phả giải huyền cơ.’
Thẩm Như Bách nghe Mạnh Thiên Cơ lẩm bẩm, cuối cùng cũng hiểu,
dở khóc dở cười. Kỳ thực cái này không phải do Nhược Ngu phá
giải mà hoàn toàn do Mạnh Thiên Cơ trong lúc xúc động phát
hiện khuyết điểm thôi.
Nhưng thiên tài luôn cảm xúc kém, Mạnh Thiên Cơ chui vào sừng
trâu(*) đâu đi ra nhanh thế được? Vẫn lẩm bẩm nói: “Ngớ ngẩn?
Tâm huyết ba năm của ta không chịu được một câu phán xét ngớ
ngẩn của nàng ta? Chẳng phải ta so với nàng ta giống bùn với
mây? Không được. Ta không cam lòng. Ta không tin không bằng Lý
Nhược Ngu.”
(*)chui vào sừng trâu: chỉ việc bế tắc
Ngay sau đó, thanh niên nhã nhặn này tiếp tục nói lảm nhảm,
thất thần lạc phách về phòng, đóng kín cửa, có lẽ nhất thời không đi ra.
Bạch Truyền Trung vốn không coi trọng Lý Nhược Ngu. Bạch gia ở
trong triều, chuyện phải xử lý mỗi ngày nhiều lắm, Nhược Ngu
hai tháng trước gặp chuyện đã thành phế vật, một đứa con gái
nhà đóng thuyền ở Giang Nam cưới chồng thật không phải chuyện
gì to tát, nếu không phải người cưới nàng ta là Trử Tư Mã thật sự hắn đã đem chuyện nàng ta quăng ra sau đầu. Trử Kình Phong
tại sao lại cưới một cô vợ ngốc. Hiện tại Bạch Truyền Trung
không thể không suy nghĩ kỹ.
Bạch đại thiếu gia càng nghĩ mặt càng âm trầm. Vốn Lý nhị
tiểu thư ngu ngốc cũng không là gì, có con dâu mới vào cửa của
Thẩm gia là Lý tam tiểu thư cũng coi là người kế thừa sở học
tạo thuyền, không ảnh hưởng đến đại kế của phụ thân. Thế
nhưng, nếu Nhược Ngu giả điên cự tuyệt giúp đỡ phụ thân, lại
thêm gả cho Trử Kình Phong chẳng phải họ Trử như hổ thêm cánh.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi hỏi lại Thẩm Như Bách: “Thẩm nhị công tử, Lý Nhược Ngu kia thật sự ngu dại sao?”
Thẩm Như Bách không vội trả lời, trong chớp mắt đó, hắn suy nghĩ nên trả lời thế nào để đạt được tâm nguyện.
Ban ngày, ánh mắt Thẩm Như Bách nhìn Nhược Ngu không xa lạ với hắn, đó là ánh mắt trần trụi của một nam nhân nhìn nữ nhân.
Chuyện này làm hắn phát bực. Hắn biết, Thẩm Như Bách đối với Nhược Ngu chưa chết tâm, nhưng tên đó có thể làm gì chứ? Hôm
nay, Lý Nhược Ngu đã là thê tử của hắn, đây là sự thật không
ai đổi được. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút trống rỗng.
Việc phát sinh hôm nay, mặc dù chỉ là Nhược Ngu đánh bậy đánh
bạ nhưng tim hắn lại căng thẳng: Chẳng lẽ nàng đã khỏi bệnh?
Nếu tỉnh lại, phát hiện bản thân thành vợ hắn, nàng sẽ phản
ứng ra sao?
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách, mưa phùn làm ướt song cửa.
Hắn từng trong một đêm mưa giống như thế này tự mình đưa nàng từ bến tàu về quán trọ. Mưa ở phương Bắc nếu so với Giang Nam thì
lớn hơn chút. Bởi vì quán trọ cách bến tàu không xa, hắn không
cưỡi ngựa mà nàng cũng không ngồi xe. Hai người chung ô, người
trước người sau, khoảng cách không xa không gần. Dưới trời mưa
mịt mù, nàng không quay đầu lại, chân bước nhanh, hắn chỉ có
thể thấy bờ vai gầy và cái cổ của nàng, guốc gỗ dưới chân
giẫm vũng bùn làm bắn lên bọt nước. Đến quán trọ, hắn nhịn
không được muốn đưa tay lau nước trên gò má nàng lại bị nàng
nhẹ nhàng né tránh, để bàn tay hắn lúng túng giữa khoảng không. Đúng vậy, nàng luôn né tránh hắn. Lý Nhược Ngu không có bệnh
thì sẽ không liếc nhìn hắn dù chỉ một lần.
Trử Kình Phong xưa nay cao ngạo, lớn lên ở thế gia, trước giờ số cô nương mến mộ hắn ít sao? Nhưng hắn lại nhìn trúng nữ nhân
xuất thân thương hộ đê tiện, thậm chí từng đấu tranh tư tưởng,
rốt cục quyết định không để ý nàng hàng năm xuất đầu lộ
diện. Đến khi buông xuống kiêu ngạo cùng rụt rè, hắn lại bị cô gái Giang Nam dịu dàng đó làm tan nát cõi lòng. Nhớ tới chuyện
cũ, Trử Tư Mã khó lòng bình tĩnh, có chút không muốn về nhà
nhìn cô gái kia.
Chờ tiếng trống xao canh vang lên lần thứ hai, nghĩ rằng nàng đã ngủ, hắn mới đi về phòng. Ngoài trời vẫn mưa. Mưa không lớn
nên hắn không dùng ô. Trở lại phòng lại phát hiện Nhược Ngu
không có, trên giường chăn đệm tứ tung, Trử Kinh Phong trở nên căng thẳng, trừng mắt, kêu Long Hương với ma ma hầu hạ ở gian ngoài
tiến vào. Mấy người bị hù giật nảy, thấp giọng thưa: “Hồi
bẩm Tư Mã, có lẽ…Tiểu thư nghịch ngợm, chui từ cửa sổ ra…”
Trử Kinh Phong bước nhanh đến sau nhà, liền nhìn thấy Nhược Ngu.
Nàng ngồi một mình bên cạnh hòn giả sơn trong hoa viên sau nhà,
trên người chỉ khoác áo mỏng. Có lẽ vì tránh mưa nên hái một
phiến lá chuối to che trên đầu, cơ thể co rúm lại, mặt thì ngây
ngốc nhìn ngược lên trời.