Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma
Lạc Dĩ Phương khẽ cắn môi mềm theo bản năng, ảo não vỗ vỗ gương mặt,
nghiêm khắc khiến cho chính mình cho dù như thế nào cũng phải vứt bỏ
hình ảnh cứ quấn quýt si mê cô suốt đêm.
Cô đắm chìm trong suy nghĩ, không hề chú ý có người đâm đầu đi tới, dĩ nhiên cũng vì vậy mà đụng trực tiếp vào –
“A!” Va chạm này, không chỉ đụng làm đau trán, ngay cả giỏ xách cũng rớt
xuống đất, toàn bộ dụng cụ đan len ở bên trong lăn ra ngoài, còn lăn ra
bốn năm cuộn len.
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.” Cô vội vã nói tiếng xin lỗi, đầu cũng không ngẩng lên, bưng lấy cái trán thanh tú
ngồi chồm hổm xuống tìm những thứ đó.
“Nói lời xin lỗi với người ta có phải nên nhìn đối phương mới tương đối có thành ý không?”
Giọng phái nam dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô, nhịp tim Lạc Dĩ Phương lập
tức lỡ một nhịp, theo phản xạ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
“Là anh!”
Trời ơi... Cô vừa mới hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình quên anh, không ngờ... Anh rốt cuộc lại xuất hiện trước mặt cô, lộ ra nụ cười lạnh nhạt với cô.
“Đương nhiên là tôi.” Đường Liệt ngồi xổm người xuống, hai ba cái đã giúp cô nhặt xong đồ rơi đầy trên đất.
Anh vuốt ve một món đồ được đan die ennd kdan/le eequhyd onnn một phần nhỏ, hai mắt sâu và đen nhìn về phía cô, giọng hơi khàn hỏi: “Em định đan
cái gì?”
“Hả?! Tôi... A, cái này, đó là một cái mũ nồi.” Hai má
cô ửng hồng, nói chuyện không khỏi lắp bắp, “Tôi quyết định đan, đan một chiếc mũ nồi của nam, bởi vì... Bởi vì sắp tới mùa đông, trong lớp có
một cô gái cô ấy... Cô ấy muốn tự đan chiếc mũ nồi để tặng cho người
thầm mến, hỏi tôi có thể dạy cô ấy hay không, tôi... Tôi định lên lớp
dạy mọi người cách đan, để mọi người trong lớp học được... Trong tay anh cầm là một chút tiến độ của hôm nay, tôi... Tôi không thể lập tức đan
xong, phải từ từ mới hoàn thành...”
Cô ngốc nghếch giải thích một đống, đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt người đàn ông có khuynh
hướng sâu thêm, tim đập thình thịch hai tiếng, thế này mới ý thức được
mình có bao nhiêu khẩn trương.
“Chân trái bị trật của em có khá hơn chút nào không?” Anh hỏi rất tự nhiên.
Lạc Dĩ Phương hơi mím môi, khẽ dạ.
Thật ra chỉ là gân chân hơi sái, sau khi được anh nắn lại, đã nhanh chóng
phục hồi rồi, hôm nay chỉ cảm thấy hơi ê ẩm, cũng không ảnh hưởng gì đến cử động.
Cô thầm mắng bản thân không chịu thua kém không biết
bao nhiêu lần, khẽ cắn răng muốn thu tâm trạng lại, đưa tay nhỏ bé định
lấy tác phẩm chưa hoàn thành kia về, ai ngờ Đường Liệt lại không chịu
buông, ánh mắt nhìn cô vừa thâm trầm vừa thần bí, giống như hai cái
giếng sâu không thấy đáy.
“Đường... Đường Liệt, đây là của tôi.” Cô kêu tên anh, giọng nhút nhát e lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội.
Điều này làm cho Đường Liệt không khỏi cảm thấy vui thích, vui thích đến mức có ý tốt buông tay, trả đồ lại cho cô.
“Cám ơn.” Lạc Dĩ Phương nhẹ giọng nói cám ơn, ngay sau đó đứng lên.
Nắm chặt giỏ xách, cô vẫn cúi thấp cổ ngọc, cảm giác trong lòng mình hình
như có nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không cách nào phân biệt được rốt cuộc phải nói những thứ gì.
Còn có thể nói gì đây? Cô và anh không nên có liên quan gì nữa.
Ngực hơi chua, cô cất bước lần nữa định lướt qua anh, rời đi càng xa càng tốt mới sáng suốt.
Đột nhiên, bàn tay phái nam cầm cánh tay của cô, kéo cô trở lại.
Lạc Dĩ Phương kêu khẽ ra tiếng, cả người dfienddn lieqiudoon rơi vào trong
lồng ngực rộng của anh, bị anh ôm trọn vào trong lòng.
“Anh... Anh...” Cô trừng lớn tròng mắt, trong lúc nhất thời bị ôm không nói ra lời.
Đường Liệt cúi mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước ngực làm cho người ta hài lòng, giọng nói trầm ổn nghe ra vui vẻ, “Dĩ Phương, tôi đặc biệt
đến chờ em, em không nói thêm vài lời với tôi, quay đầu giống như định
đi, có thể đã quá vô tình rồi không?”
Anh gọi tên cô, giống như
đã quá quen thuộc với cô. Trái tim Lạc Dĩ Phương lại kịch liệt nhảy lên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy mấy cá, cuối cùng tìm được về giọng nói,
“Làm sao anh biết tôi... Tôi đang làm việc ở đây?”
“Chuyện tôi
muốn biết, cho dù như thế nào cũng sẽ nghĩ cách điều tra được, không có
gì khó khăn.” Chân mày dày sắc bén nhướn lên, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ
kiêu ngạo, “Giống như tối hôm qua tôi muốn đi dự tiệc tối do cha em tổ
chức, cho dù không nhận được thư mời, tôi vẫn có cách đi vào bàn.”
Nhắc tới tối hôm qua, Lạc Dĩ Phương không tự chủ được đỏ mặt, hô hấp hơi rối loạn..
Cô đang định lên tiếng kêu anh buông tay, đừng ôm ôm ấp ấp cô trên đường,
lại nghe thấy anh không đầu không đuôi thốt ra một câu –
“Em có thể đưa cho tôi.”
“Hả?! Đưa, đưa cái gì?” Cô không hiểu ra sao.
“Mũ nồi.” Anh mỉm cười nhàn nhạt.
“Mũ nồi?” Trí thông minh của cô giống như thoái hóa, chỉ biết lặp lại lời của anh.
Đường Liệt gật đầu một cái, “Đúng, mũ nồi, em còn chưa đan xong này.”
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô mê man, vẻ mặt vô tội vừa vô dụng lại vừa đáng yêu.
Đường Liệt rất có kiên nhẫn giải thích, “Người ta đan mũ nồi vì muốn tặng cho người yêu, em đan mũ nồi có thể đưa cho tôi, tôi thật sự thích màu sắc
sợi len vừa rồi.”
Một giây, hai giây, ba giây... Trải qua toàn bộ mười giây, Lạc Dĩ Phương mới nghĩ thông suốt rốt cuộc anh nói cái gì.
Trong đầu ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, máu nóng toàn thân giống như
đối nghịch với cô, một luồng xông thẳng lên đầu, khiến cho người cô
không thăng bằng, choáng váng mãi.
“Tôi...” Cô thở hổn hển, cảm giác không khí trở nên thật mỏng manh, “Vì sao tôi phải đưa cái mũ cho anh?”
Đường Liệt khẽ mỉm cười, thong thả ung dung trả lời, “Bởi vì tôi phát hiện
tôi thích em, nếu như vậy, thì tôi phải khiến cho die,n;
da.nlze.qu;ydo/nn em cũng thích tôi, mới không thua thiệt. Cho nên em
đưa mũ cho tôi, có thể coi như là quà tặng thổ lộ cho tôi, đỡ tốn kém
lại giàu nhân ái, thật tốt.”
Cái... Cái gì?!
Lần này Lạc Dĩ Phương choáng càng lợi hại, hoàn toàn không hiểu anh có suy tư logic kiểu quái gì.
Khi cô đang ngây ngốc, một bàn tay chậm rãi vuốt ve má phấn bị tát vào tối
qua của cô, động tác kia mang theo ấm áp và thân mật kỳ lạ, giọng nói
hơi khàn khàn hỏi: “Còn đau không?”
Anh... Thật sự yêu thích cô sao? Nhưng mà... Tại sao lại vậy chứ?
Chẳng lẽ... Anh thật sự thích cô?!
Một sức lực nhẹ nhàng nhéo lấy trái tim Lạc Dĩ Phương, dậy sóng tràn lan
trong mạch máu, khiến chóp mũ cô ê ẩm, không khỏi định rơi lệ. Anh cần
gì phải... Yêu thích cô chứ...
Ngón tay của Đường Liệt vẫn dừng
trên vết đỏ chưa tan trên má phấn, cánh môi mỏng mà có hình động đậy lần nữa, “Cha em thường xuyên đánh em sao?” Khi hỏi lời này thì ánh sáng
sắc bén trong mắt anh lóe lên.
Lạc Dĩ Phương lắc lắc đầu, mấp máy mấy lần mới phát ra âm thanh, “Cũng may, Cha... Cha bình thường vô cùng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận thì mới ra tay... Tôi... Thật ra thì tôi không hề cảm thấy đau đớn.”
“Em nói dối.”
“Hả?”
Lạc Dĩ Phương nâng mi lên đối diện với mắt Đường Liệt, không biết có
phải cô quá nhạy cảm rồi không, cảm giác hình như anh đang nổi giận.
Nhưng cô không hiểu, anh có gì mà phải tức giận? Bị đánh là cô, người ra tay
là cha cô, những chuyện này không hề có chút liên quan nào đến anh, anh
đang mất hứng cái gì?
Phát hiện hành động của hai người đã khiến
người đi đường nhìn chăm chú, Lạc Dĩ Phương lần nữa cúi cổ ngọc xuống,
khẽ giằng co trong ngực anh.
“Buông tôi ra có được không? Tôi
không rõ ràng lắm rốt cuộc anh muốn làm cái gì, nhưng mà tôi... Tôi
không chơi nổi bất kỳ trò chơi nào, xin buông tay, tôi muốn đi về nhà.”
“Em không tin lời tôi mới nói sao?” Đường Liệt tăng sức ôm chặt lấy cô,
người khác thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn, da mặt anh rất dày, tuyệt
đối không quan tâm.
“Tôi không hiểu anh đang nói nhăng nói cuội cái gì!”
“Tôi nói tôi thích em. Là thật, tôi thích em, cho nên em cũng phải thích
tôi!” Sau khi quẳng xuống lời nói âm vang có lực, Đường Liệt đột nhiên
khom người bồng cô lên,.
“Anh làm gì đấy?!” Lạc Dĩ Phương kinh
ngạc đến trợn tròn mắt, vì mong thăng bằng, tay nhỏ bé không tự chủ bám
lấy bờ vai rộng của anh, “Đừng làm rộn, mau buông tôi xuống, tôi muốn về nhà!”
Trời ơi, rốt cuộc người đàn ông này nhiệt tình “Kiểu” gì?! Cô rõ ràng nói tiếng Trung, sao anh nghe không hiểu chứ?!
“Đúng vậy, là phải về nhà, cũng là về nhà của tôi.” Anh nheo mắt lại, động tác vô cùng kiên định.
“Tôi, tôi mới không cần! Tại sao tôi phải trở về cùng anh?” Hai cánh tay ôm
cô bất ngờ dùng sức co lại, vững vàng ôm chặt thân thể mềm mại, môi mỏng mang theo khí nóng để sát bên tai cô, nhỏ giọng phun ra, “Bởi vì... Tôi muốn tìm một chỗ không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, hoàn hảo, hoàn toàn,
tận tình... Hôn em.”
“Cái gì?!” Lúc này Lạc Dĩ Phương thật sự sợ
ngây người, cô thậm chí quên luôn giãy giụa, cứ như vậy ngây ngốc bị
người đàn ông này bắt cóc rồi.