Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma
Đường Liệt nở nụ cười lạnh của ác ma, đút đầu lưỡi vào trong miệng anh
đào của cô, điên cuồng đoạt đi hô hấp của cô. Bàn tay cùng với thân thể
cường tráng lấy phương thức vô cùng xấu xa trêu chọc thân thể của cô,
không buông tha bất kỳ chỗ nào, bừa bãi vuốt ve mịn màng của cô.
“Không cần – đây là cường bạo! Tôi hận anh, không cần – a -”
Lạc Dĩ Phương ra sức chống cự, nhưng lực lượng của cô nhỏ bé như vậy, vốn
là bọ ngựa đấu xe, lấy trứng chọi đá, thế nào cũng không lay chuyển anh
được.
Áo ngủ tơ tằm trên người cô bị lực lượng dã man xé rách,
hai chân Đường Liệt kẹp cô lại, ngay sau đó dùng vải vóc xé tan tành
thành mảnh dài buộc chặt hai cổ tay cô.
“Không – cút ngay! Tôi
hận anh! Tôi... Anh khốn kiếp! Cút ngay -” Lạc Dĩ Phương bị sợ đến đôi
môi phát run, bất đắc dĩ tay vẫn bị anh kéo ra hết cỡ, cột lên đầu
giường khắc hoa làm bằng đồng.
Đường Liệt nhìn cô từ trên cao
xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt của cô, ác ý nói: “Em sẽ thích tất cả.”
“Sẽ không! Tôi mới không... Buông tôi ra, tôi muốn rời đi lúc này, anh có nghe thấy không?!”
Đáng ghét, đáng ghét! Cô không muốn lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt anh, người
đàn ông này khắc lại hình bóng ở sâu trong lòng cô, lại bắt nạt cô đến
thảm như vậy, bảo cô còn có thể đối mặt với anh như thế nào? Ngay cả bản thân, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào rồi.
“Rời đi lúc
này thôi?” Đường Liệt hừ lạnh một tiếng, hai mắt trầm xuống, thưởng thức thân thể ngọc ngà ngang dọc mê người của cô, môi mỏng đẹp mắt tiếp tục
phun ra lời đả thương người khác, “Em còn có thể đi đâu? Tôi dường như
quên nói cho em, Lạc Khánh Đào đã quyết định đoạn
tuyệt quan hệ cha con với em, em leo lên giường của tôi, xảy ra quan hệ
với tôi, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch lớn kết thân với nhà họ Thịnh của ông ta, cũng tự làm cho mình thành tàn hoa bại liễu, tin tức này sẽ sớm
truyền khắp xã hội thượng lưu của Đài Loan, ông ta còn có thể muốn người con gái này sao?”
Lạc Dĩ Phương gắt gao nhìn anh chằm chằm, trong đầu trống rỗng.
“Không thể... Không thể nào... Cha tôi, cha tôi không thể tuyệt tình như vậy,
tôi muốn về nhà, tôi không muốn nán lại ở đây...” Nước mắt một lần nữa
nhuộm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, cô liều chết lắc đầu, không muốn tin tưởng tất cả.
Đường Liệt giữ chặt cằm xinh xắn của cô, cặp mắt hình
như vọt ra lửa giận, nhỏ giọng hỏi: “Trở về làm gì? Cha em không cần em, một người cha không như ý lại giận chó đánh mèo lên người em, thậm chí
còn ra tay đánh em, em muốn trở về bị đánh sao?”
“Không cần anh
lo! Hu hu hu... Tránh ra....” Anh chính là nhất định muốn rắc muối lên
vết thương của cô sao? Thật đau, thật đau mà! Anh rốt cuộc phải bắt nạt
cô như thế nào mới cao hứng?
“Chuyện của em do tôi trông nom, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ dành riêng của tôi.”
“Tôi không phải!” Cho dù cha không cần cô, cô cũng không muốn ở lại bên cạnh anh, hu hu hu... Anh khiến cô bị thương nặng như vậy, cô không muốn gặp lại anh, cả đời cũng không muốn!
Ngực Đường Liệt phập phồng rõ
rệt, anh kéo tóc dài của Lạc Dĩ Phương, mặc dù không làm đau cô, lại
khiến cô không thể không hất cằm lên, cùng anh đối diện lẫn nhau.
Nhìn thấy quật cường và cố chấp trong mắt cô, anh lạnh lùng mấp máy môi
mỏng, “Suy nghĩ một chút về mẹ của em, Lạc Khánh Đào luôn luôn vô tình
với mẹ con em, bây giờ ông ta không cần em, chẳng lẽ em không lo lắng
ông ta cũng vứt bỏ mẹ em như vậy sao?”
Lòng Lạc Dĩ Phương co thắt lại, thân thể chợt run rẩy, ngây ngốc kinh ngạc nghe anh nói tiếp:
“Viện dưỡng lão tư nhân kia tiêu chuẩn cao như vậy, thiết bị và phục vụ
đều cấp năm sao, lấy tiền lương còm nhom trong biên chế lớp dạy đan của
em, có cách nào cung cấp chi tiêu cho mẹ em trong viện dưỡng lão sao? Em cẩn thận suy nghĩ rõ ràng.”
Đúng, anh nói đúng, mất ủng hộ trên
tiền tài của cha, chi phí của mẹ ở viện dưỡng lão quả thật không duy trì được, mà cô năng lực đơn bạc, cái gì cung không giúp được một tay.
Cô rất vô dụng... Rất vô dụng... Cái gì cũng không làm được...
Cắn cắn môi, Lạc Dĩ Phương lắc đầu theo bản năng, khiến nước mắt trong hốc mắt lại rối rít lăn ra.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô đau lòng hỏi, biết anh cố ý nói ra những việc này, để cho cô hiểu được tình cảnh bây giờ của mình, nhất định vì
một mục đích.
Đường Liệt nhếch môi cười, bàn tay thô ráp trượt
vào trong quần áo rách nát trước ngực cô, nắm giữ bầu ngực trắng nở
nang, lấy phương thức giày vò chậm chạp vuốt ve.
“Anh... Ừ... Nói chuyện, nói rõ ràng, rốt cuộc muốn làm gì...” Rên rỉ mắc cỡ sắp phun ra từ cái miệng nhỏ nhắn, cô khó khăn đè ép xuống, cánh tay ngọc bị trói
cao mơ hồ run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi.
“Thứ tôi muốn còn
chưa đủ rõ ràng sao?” Giọng phái nam vô cùng khàn khàn, Đường Liệt vuốt
ve cô, còn cố ý vặn nhéo hai đóa hồng mai đẫy đà đứng thẳng, nhẹ nhàng
vuốt ve, tùy ý nhào nặn.
“Không... Không nên như vậy...” Cô bất
lực nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, hô hấp rối
loạn không thể tin được, trong bụng có cảm giác trống rỗng quen thuộc,
lặng lẽ bị anh kích thích lên.
Đường Liệt không thể nào bỏ qua
cho cô. Cô gái nhỏ này là “Món đồ chơi” khó khăn lắm anh mới có được,
cũng là chiến lợi phẩm của anh. Anh là vua của cô, tận tình thưởng thức
vẻ đẹp của cô, là quyền lợi đặc biệt của anh.
“Dĩ Phương, tôi có
thể thay em giải quyết vấn đề, tiếp tục cung cấp tất cả chi phí ở viện
dưỡng lão cho mẹ em, chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo bên cạnh tôi, thần
phục dưới chân tôi, tôi bảo đảm, mẹ em sẽ tiếp tục cuộc sống yên bình
của bà, nhận được chăm sóc tốt nhất. Em cho là như thế nào?”Cô còn có
con đường thứ hai để lựa chọn sao? Từ vừa mới bắt đầu, anh đã sắp đặt
bẫy rập tình yêu chờ cô nhảy xuống, mà cô quả thật không chống đỡ được
thế công nhiệt tình của anh, theo anh trầm luân trong tình triều dục ái, không thể tự thoát ra được.
Bây giờ, anh tiêu sái rút lui, ở
trên bờ lạnh lùng nhìn cô bị nước xoáy vô tình cuốn lấy, cô nhảy thoát
không ra, biết rất rõ anh lạnh lùng tàn nhẫn, lại vẫn nhảy thoát không
ra...
Lạc Dĩ Phương cắn môi, lệ rơi đầy mặt, từng giọt từng giọt
nước mắt không tiếng động rơi toàn bộ lên giường đơn, cô chỉ có thể
thương tiếc tình yêu đáng buồn lại đáng buồn cười của mình ở trong lòng.
“Không trả lời, tôi coi như em đồng ý.” Đường Liệt lè lưỡi ra, cảm xúc ấm áp
ướt át đánh úp tới lỗ tai cô, anh mút vành tai đáng yêu như vậy, tỉ mỉ
in dấu ấn trên da thịt, ký hiệu đồ chơi đặc biệt thuộc về anh.
“Hu...”
“Cuộc giao dịch này, tôi bảo đảm em sẽ không lỗ nhiều, đừng khóc... Cơ hội khóc như thế này của em còn nhiều.”
Nói xong, tay của anh di chuyển xuống dưới, luồn vào giữa đùi cô, cách vải vóc quần lót thật mỏng vỗ về chơi đùa.
Tròng mắt đẹp của Lạc Dĩ Phương đột nhiên trợn to, hai chân theo phản xạ định khép chặt lại, lại bị cánh tay cường tráng của anh ngăn cản.
“Không cần...” Cô đau lòng lại tuyệt vọng lắc đầu. “Không nên như vậy với tôi, van cầu anh...”
Nếu giữa hai người không có tình cảm, trận triền miên này chẳng qua chỉ là
phát tiết tình dục, anh là thú đực cường tráng, vì nhu cầu sinh lý mà ép buộc cô đi vào khuôn khổ.
Cô không chỉ đắm chìm cả người, ngay
cả tôn nghiêm cũng tiêu mất không còn, bị anh vô tình lừa gạt, giày xéo, chà đạp, cái gì cũng không còn dư lại.
“Tôi thích nghe em cầu
xin tôi tiếp tục, mà không phải muốn tôi dừng tay.” Đường Liệt tàn khốc
nhếch môi, che giấu cảm xúc nhanh chóng lướt qua trong mắt.
Anh sẽ không mềm lòng với cô, nên là của anh, anh tuyệt đối không bỏ qua cho!
Thưởng thức cô chó cùng rứt giậu, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, ngay
cả quần lót cũng kéo xuống, trực tiếp ném trên
thảm trải sàn.
“Tôi không thể phủ nhận, thân thể của em quả thật rất đẹp.”
“Anh... Không nên nhìn, thả tôi đi...” Cô thở hổn hển, liều chết muốn cố nuốt lệ, kẹp chặt hai chân.
Đường Liệt cười thở dài, “Để em đi, em có thể đi đâu? Làm cô gái ngoan đi,
không phải mỗi một lần chúng ta đều chơi được vui vẻ sao?”
Anh
không để ý đến nguyện vọng của Lạc Dĩ Phương, đôi tay đè lại đầu gối của cô, vẫn cứ tách cặp đùi trắng như tuyết kia ra, khiến đóa hoa yêu kiều
ẩn giấu ở trong đó nở rộ trước mắt, không hề che giấu.
“Không được nhìn, không cần -”
“Được.” Anh kiên định nói.
Thấy cô giơ chân lên định đá người, anh nhanh chóng giữ chặt cô, thân thể
cường tráng chen vào giữa hai chân cô, khiến cho cô không có cách nào
khép lại.
“Dĩ Phương, tôi muốn nếm thử mùi vị của em một chút...” Đột nhiên, anh cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi dò sờ đóa hoa đỏ tươi này,
mùi hương thoang thoảng tràn ngập chóp mũi, anh mút, liếm nếm mật yêu
bởi vì quá nhiều kích thích mà không ngừng lan tràn.
“Hmm a a -”
Phảng phất giống như bị lôi điện đánh trúng, toàn thân Lạc Dĩ Phương run rẩy, tay nhỏ bé không cách nào tự do hoạt động nắm thành quyền, cô ưỡn
người, hòa với nức nở yêu kiều bật ra từ cánh môi.
Tại sao không
trực tiếp ngất đi?! Tại sao phải tỉnh táo chịu đựng những thứ này?! Cô
chịu đựng không được, sớm muốn gì cũng sẽ mềm đi dưới thủ đoạn xấu xa
của anh...
Dùng môi lưỡi hành hạ cô một hồi, Đường Liệt rời khỏi
mùi hương thoang thoảng giữa đùi cô, nụ hôn nóng bỏng vẫn kéo dài, hôn
qua cái bụng bằng phẳng của cô, quyến luyến cái rốn đáng yêu của cô, gây lên từng đợt rã rời chỗ mẫn cảm bên hông cô.
Tay của anh vuốt ve hai luồng cao vút, lưu luyến trên thân thể mềm mại của cô.
Cuối cùng, khi anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, nóng bỏng xâm
lược hương vị ngọn ngào trong miệng cô thì ngón tay phái nam đồng thời
tìm được chỗ vào chặt căng giữa hai chân, mượn xuân triều nóng ấm, chậm
rãi trượt vào lối đi chật hẹp.