Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma
Editor: Puck
Người đàn ông đó do cha cô chỉ định cho cô, lớn hơn cô gần hai mươi tuổi.
Đây vốn là đám cưới kinh doanh, không hề có bất kỳ cơ sở tình cảm nào,
chẳng lẽ cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho người ta định đoạt, không
phải gả không thể sao?! Không cần... Cô không cần...
Thân thể
mảnh khảnh co rúm lại bên cạnh khóm nguyệt quới, đài phun nước nhiều màu tinh xảo vô cùng tỏa ra ánh hào quang lóa mắt trong đêm, vài pho tượng
nhập khẩu từ châu Âu trưng bày trong vườn hoa nhuốm gió thu, trừ tiếng
nước chảy và tiếng côn trùng kêu khẽ ra, xung quanh không hề có tiếng
động gì, tạo thành đối lập mãnh liệt với cảnh tượng náo nhiệt trong nhà.
Lạc Dĩ Phương hít một hơi thật sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Lúc này, trong sảnh chính đang tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ hoàn toàn mới, đó là cha cô đặc biệt cử hành vì cô... Oh, không đúng, chính xác mà
nói, đây không phải là buổi khiêu vũ thuộc về cô, mà là bữa tiệc chúc
mừng cha cô tìm kiếm được đối tượng hợp tác mạnh mẽ cho công ty Khánh
Phú của ông.
Cô chỉ là một con cờ, đẩy cô ra ngoài, mới có thể đổi lấy ích lợi.
Một giờ trước, cô còn bị cha kéo đến trước mặt người đàn ông nghe nói là
chồng chưa cưới của cô, cố nén kích động nôn mửa, để cho cánh tay hơi
mập của đối phương vòng chắc lên eo, miễn cưỡng nhảy hai bản, đã đạt tới cực hạn.
Cô không chịu nổi mùi nước hoa quá nặng trên người ông
ta, không chịu nổi ánh mắt ti hí của ông ta lóe lên ánh sáng, cách ông
ta nhìn cô, để cho toàn thân cô dâng lên khí lạnh đến buồn nôn, phát run từ trong lòng.
Cô muốn trốn, trốn thật xa, thoát khỏi tất cả ở đây.
Nhưng mà... Cô có thể chạy trốn tới nơi nào?
Huống chi, nếu cô trốn thật, mẹ phải làm sao?Mẹ vẫn ở trong viện dưỡng lão
lâu dài, cần cô thường xuyên đi qua chăm sóc, cô không thể nói đi thì
đi.
Thân thể vừa run rẩy một trận, Lạc Dĩ Phương rùng mình, đã
không phân ra rõ ràng lắm là lạnh bởi vì gió đêm, hay bởi vì cô vô cùng
sợ hãi.
Trên cỏ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô hoảng
hốt trong lòng, vội vàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phát hiện rõ ràng mình lại bị một bóng đen cao lớn của người khác bao phủ.
Cô thở
khẽ, run rẩy đứng lên, tròng mắt mù sương nhìn vào đôi mắt sáng thâm
thúy của phái nam, trong lòng không hề có cảnh báo trước bị một lực
lượng nào đó hung hăng va vào.
Ánh mắt của người đàn ông này,
trong tìm tòi nghiên cứu mang theo sán tỏ, dưới ánh đèn nhiều màu trong
đài phun nước chiếu rọi, lóe ra mũi nhọn có ý vị sâu xa.
“Cô có
sao không?” Môi mấp máy, giống như sợ hù dọa cô, người đàn ông không có
bất kỳ cử động gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô.
Lạc Dĩ Phương không thể kiềm chế khẽ run, cảm thấy thật khó chịu đựng nổi.
Cô len lén chạy tới vườn hoa định một mình một lát nữa, bởi vì cô không có cách nào lưu lại trong sảnh chính, treo nụ cười đáng buồn đối phó với
tất cả. Không ngờ tới, dáng vẻ yếu ớt này bị người ta nhìn thấy hoàn
toàn.
Thẳng sống lưng, cô lắc lắc đầu, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy mình.
“Tôi, tôi không sao.” Cô định nặn ra nụ cười lễ phép, đáng tiếc không thể nào thành công, cắn môi cúi cổ trắng xuống, cô xoay người rời đi, định mau
chóng rời khỏi hiện trường.
Thứ nhất bởi vì vừa rồi co quắp quá
lâu, đột nhiên đứng lên, hai chân hơi tê, một nguyên nhân khác là bởi vì cô đi quá nhanh, quá mau, đến nỗi không tới mấy bước, chân đi giày cao
gót lập tức lảo đảo, cả người nhếch nhác ngã về phía sau.
Cùng lúc, theo tiếng thở nhẹ của cô, va chạm vào trong lồng ngực rộng rãi bền chắc.
“Cẩn thận.” Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua gương mặt cô, giọng đàn ông trầm thấp như rượu trộn lẫn mật, hun khiến người say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lạc Dĩ Phương nhuộm lên hai mảnh đỏ bừng, tay của anh vững chắc giữ eo nhỏ của cô, một luồng nhiệt kỳ lạ từ lòng bàn
tay anh lộ ra, xuyên qua lễ phục cắt vừa người, lại tiến vào trong lỗ
chân lông mịn màng của cô, khiến cho cô chịu hết nổi run rẩy.
Người đàn ông này... Rốt cuộc là ai?!
Tối nay nhân vật được mời tới dự tiệc ở nhà họ Lạc đều là người có mặt mũi, vì mở rộng thế lực trên thương trường, cha vội vã đẩy cô cho người nối
nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Thịnh Khang, cố gắng thúc đẩy đám hỏi hai nhà.
Vừa rồi trong sảnh chính, đầy trong đầu cô chỉ muốn tránh
tiếp xúc với người đàn ông trung niên sẽ trở thành chồng cô, trốn đến
chỗ không người thở gấp lấy hơi, vốn không lưu ý đến người quanh mình.
Cô rất xác định, bản thân chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông trước mắt, nếu như đã từng gặp, cô nhất định sẽ không quên.
Hình dáng ngũ quan của người đàn ông này thật sâu sắc, mặt mày anh tuấn,
sống mũi thẳng tắp lại hơi kiêu ngạo, môi mỏng, cộng thêm hàm cương
nghị, tóc của anh hơi xoăn tự nhiên, khẽ rũ xuống trán rộng, khiến cho
khuôn mặt tuấn tú hơi thô kệch trở nên mềm mại mấy phần.
“Lạc tiểu thư, cô có sao không?”
“A?!” Bị anh gọi, Lạc Dĩ Phương định thần lại, phát hiện mình lại ngẩn ngơ
nhìn người ta, cô buông tiếng thở dài trong lòng, dậy sóng càng chạy
trên mặt, “Anh biết tôi là ai?”
“Đương nhiên, ngay từ đầu buổi tiệc, tổng giám đốc Lạc kéo tay cô xuất hiện, sao tôi không hiểu được thân phận của cô?”
Nhớ tới bữa tiệc trong sảnh chính, Lạc Dĩ Phương vô thức cắn bờ môi mềm
mại, trên trơn dưới bóng nhạt, không để ý tới động tác nhỏ này của mình
khiến ánh mắt người đàn ông thâm trầm thêm mấy phần.
“Tôi không
sao rồi... Tôi, cám ơn anh.” Cô nói lắp bắp, không dám nhìn vào đôi mắt
mang nét cười của anh, bàn tay nhỏ bé dán lên lồng ngực phái nam phát
hiện thấy cơ thể phía dưới vô cùng rắn chắc, vội vàng thu về, lúng ta
lúng túng nói: “Tiên sinh, ngài có thể buông tôi ra không? Tôi... Tôi
thật sự không sao đâu...”
“Đường Liệt.” Hơi thở ấm áp một lần nữa quét nhẹ lên da thịt cô.
“Hả?”
Người đàn ông khẽ vểnh môi, giọng điệu bình ổn: “Tôi tên Đường Liệt, Đường
trong Đường triều, Liệt trong liệt tửu *. Cô có thể gọi thẳng tên tôi.”
(*) Đường triều: thời nhà Đường. Liệt tửu: rượu mạnh.
Liệt tửu... Lạc Dĩ Phương có ảo giác kỳ dị, ngực nóng lên, bụng nóng lên,
khí nóng vô hình kia lẻn vào trong máu, thật sự rót rượu mạnh xuống, mà
rượu mạnh đáng sợ kia còn đang lên men trong người...
Trời ạ! Cô đây là làm sao?! Lại nghĩ lung tung những thứ có, không có, chuyện khiến cô rầu rĩ còn chưa đủ nhiều sao?
Thu hồi tâm tư lần nữa, Lạc Dĩ Phương thử đẩy anh, “Đường tiên sinh, mời buông tôi ra, làm ơn.”
Đường Liệt vốn không để ý đến yêu cầu của cô, hai cánh tay khư khư cố chấp ôm lấy cô, một tay thậm chí chậm rãi đặt dưới eo cô, đè cô về phía mình.
“Tại sao? Cô đang sợ cái gì? Có phải sợ tôi ôm cô như vậy, nếu như bị ông xã tương lai của cônhìn thấy, sẽ tạo thành hiểu lầm không?” Anh nói lạnh
nhạt, ánh mắt sâu thẳm lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô.
Lạc Dĩ Phương thở khẽ một hơi, cảm thấy thật khó có thể, không khỏi giằng
co trong lòng anh, “Buông tôi ra, Đường tiên sinh, anh... Anh không nên
làm vậy...”
Đối mặt với từ chối yếu ớt không có lực của cô, Đường Liệt chỉ thong thả ung dung nhếch khẽ môi mỏng, thần thái trầm ổn khiến cho người ta không nhìn ra suy nghĩ.
Sau một khắc, anh ngược lại ngoài dự đoán đáp ứng yêu cầu của cô, hai tay thả lỏng, khiến cho hai
chân đang lơ lửng của cô rơi xuống đất.
“A! Đau...” Hai chân đeo giày cao gót vừa rơi xuống đất, Lạc Dĩ Phương mới giật mình nhận ra tình thế nghiêm trọng cỡ nào.
Gót giày tám phân ở chân trái bị cô không cẩn thận đạp gãy khi vội vã chạy
đi, tiếp theo đó mắt cá chân bị trật, nếu không phải Đường Liệt kịp thời cho chỗ dựa vào, cô vốn không đỡ được thân thể.
“Đau quá...” Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại tự động trôi ra khỏi hốc mắt.
Bàn tay buông eo nhỏ nhắn của cô ra trong nháy mắt lại ôm chặt lấy cô, lần
này cô không giãy giụa nhiều, chỉ dựa vào trong khuỷu tay cường tráng
của anh, đau đến miệng nhỏ hút khí.
“Nếu không xử lý tử tế, chờ
lát nữa sẽ sưng lên nghiêm trọng hơn.” Đường Liệt trầm thấp nói, giống
như đã sớm dự đoán chính xác cô gái nhỏ không trốn thoát được bàn tay
của anh.
Bỗng nhiên, anh hơi khom người bế ngang eo cô lên, thân
thể nhẹ nhàng mềm mại không xương, đối với anh mà nói, gần như còn nhẹ
hơn sợi lông vũ, vốn không có chút sức nặng gì.
Lạc Dĩ Phương sợ
hết hồn, trong mắt còn nén lệ, khẩn trương ra tiếng: “Đường tiên sinh,
anh... Anh làm gì đấy? Mau thả tôi xuống...”
Anh cúi mắt tuấn mỹ
liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cười như không cười nói: “Bỏ em
xuống làm gì? Để em kêu đau lần nữa, một lần nữa ngã vào trong lòng tôi
sao? Cần gì phiền toái như vậy, dù sao em khiến cho tôi xác định ôm rồi, vậy thì hào phóng một chút, tôi nghĩ lồng ngực của tôi đủ rộng rãi rồi, dựa vào đó nên thật thoải mái mới đúng.”
“Hả?” Người đàn ông này nói những gì! Vương bà buôn dưa *, mèo khen mèo dài đuôi... Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Lạc Dĩ Phương đỏ đến lợi hại, ngẩn ngơ nhìn anh, cũng không biết nói gì cho phải.
(*) Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một
người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng
vì xấu xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng
tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt,
chứ không phải là khoe khoang khoác lác.
Một mặt không muốn xấu
hổ trước mặt cha và đông đảo khách mời, một mặt khác là vội vã chỉ muốn
thoát khỏi người đàn ông cao lớn khiến cho nhịp tim cô tăng nhanh tốc độ khó hiểu, cho nên khi Đường Liệt hỏi phòng ngủ của cô ở đâu thì mặc dù
Lạc Dĩ Phương không tình nguyện, lại ngoan ngoãn chỉ đường, để cho hai
người thuận lợi tránh đám người trong sảnh chính, lặng lẽ đi từ cửa hông lên cầu thang, trở lại phòng cô ở lầu ba.