Hôm
nay không khí trong đội có vẻ không giống như bình thường, ngay cả người ít nói như Đổng Mặc cũng cảm thấy được. Buổi sáng, Đổng Mặc đi cùng xe
Ôn Hành Viễn đến, chỉ có điều, anh vừa nhận được thông tin về một vụ án
giết hại người nhà, nên chỉ chở cô đến đối diện với cục cảnh sát rồi đi
luôn.
Đổng Mặc nhìn thấy Vưu Nhiên đang thiếu kiên nhẫn lật giở tập tài liệu, vì trong phòng đang rất yên tĩnh nên âm thanh ra sức lật
giấy kia của Vưu Nhiên cực kì rõ ràng, nhưng xung quanh không ai dám lên tiếng. Đổng Mặc yên lặng xoay người đến bàn của mình ngồi xuống, liếc
mắt thấy Ô Hàng đang chăm chú nhìn Vưu Nhiên, cô không khỏi nhớ đến
chuyện mà hai đồng nghiệp kia nói tới lúc trở về nhà vào tối hôm qua,
đưa mắt nhìn Vưu Nhiên thêm vài lần.
Dường như Vưu Nhiên cảm
giác được có tầm mắt đang nhìn mình, đột ngột quay ra sau nhìn về phía
họ. Ô Hàng nhanh chóng cúi đầu giả vờ xem văn kiện, mà Đổng Mặc lại chưa kịp quay đầu nên phải đối mặt với tầm mắt sắc bén của Vưu Nhiên, không
biết làm gì để đáp lại.
Vưu Nhiên đột nhiên cầm lấy tài liệu bước ra ngoài, Ô Hàng liền đuổi theo.
Hai người vừa đi, mọi người trong phòng giống như được hồi sinh thở
phào một cái. Ngay sau đó còn có người không chịu nổi không khí yên lặng nữa rốt cuộc cũng mở miệng: “Nghe nói người hôm qua nhảy lầu là mẹ kế
của đội phó, phải không?”
Anh ta vừa mở miệng, một vài người
liền nhớ lại, trước đây, trong mắt mọi người Vưu Nhiên luôn là một người phụ nữ vừa độc lập vừa quyền uy, làm cho người đối diện có một cảm giác cô là một nữ thần cao ngạo không thể với tới, không có gì để cho người
ta bàn tán. Bởi vậy, ngay khi tin tức này vừa truyền ra, khiến cho tế
bào thần kinh buôn chuyện trong cơ thể mọi người như được tiếp thêm máu, ai ai cũng rất tò mò.
“Mẹ kế? Rốt cuộc hoàn cảnh của gia đình đội phó là như thế nào vậy? Nghe nói là gia thế rất hiển hách phải không?”
“Gia đình có quyền lực hơn hoa khôi Tống hay sao? Chỉ có điều, bình
thường đội phó lúc nào cũng tỏ ra kiêu kì như vậy, chắc hẳn gia thế cũng không nhỏ.”
“…”
Đổng Mặc ngồi nghe bọn họ bàn tán, tự động đem mấy chuyện đó để ngoài tai, một cơn gió thổi qua liền không
thấy tăm tích. Mọi người đều suy đoán, không biết tin tức nào là thật là giả, dù sao cô và Vưu Nhiên cũng không qua lại nhiều, cũng chưa từng
nghe Vưu Nhiên nói gì về hoàn cảnh gia đình của cô ấy.
Gần tới
giữa trưa, Đổng Mặc được gọi đến phòng của cục trưởng. Vừa mới bước vào
trong cô đã nhìn thấy Ôn Hành Viễn cùng với Vưu Nhiên đang ngồi uống trà đối diện cục trưởng, cô cúi mặt xuống, chầm chậm bước tới trước mặt họ.
Cục trưởng Mã, tuổi cũng xấp xỉ Đổng Nghiễn, ông đã cùng làm việc với
Đổng Nghiễn được vài năm. Trước đây khi cùng Đổng Nghiễn hợp tác phá án, ông thường về thành phố B ăn cơm, nên ông cũng có biết đến Đổng Mặc.
Cục trưởng Mã có biết Đổng Mặc, nhưng lại không biết là cô được điều đến thành phố A, tới hôm qua mới nghe được trong đội mới có một người rất
gan góc, tìm hiểu thêm một chút mới biết hoá ra người đó chính là con
gái của Đổng Nghiễn.
Thấy cô bước vào, ông liền kéo cô lại chỗ
ngồi, tầm mắt vừa đánh giá cô vừa thốt lên: “Không ngờ thời gian trôi
nhanh đến vậy, cô bé ngày nào giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi,
lại còn theo nghiệp của cha cháu nữa, ha ha!”, cục trưởng Mã nói đùa. Ôn Hành Viễn ngồi một bên cũng không tránh khỏi có cùng cảm giác với ông,
lúc trước khi gặp cô ở thành phố B anh cũng cảm thấy rằng, cô bé ngày
nào giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành rồi.
Đổng Mặc cười nhẹ chào hỏi ông: “Chú Mã…”, sau đó đột nhiên nhớ tới lần trước Ôn Hành Viễn sửa lời mình, vì thế liền sửa lại “Cục Trưởng!”
Cục
trưởng Mã nhìn dáng dấp bé nhỏ của cô, cười ha ha vài tiếng: “Không cần
khách sáo như vậy! Gọi cục trưởng Mã cũng được, mà chú Mã cũng được. Nói tóm lại, về sau nếu có việc gì không hiểu hay là cảm thấy không thích
ứng được cứ tìm chú, không thì cứ tìm chú Ôn của cháu nói một tiếng cũng được.” Ông lập tức nhìn Ôn Hành Viễn nói: “Đội trưởng Ôn, Đổng Mặc
chính là con gái duy nhất của sư phụ cậu, mọi chuyện cậu đều phải giúp
đỡ Đổng Mặc đấy!” Ôn Hành Viễn cười cười, mà Vưu Nhiên ngồi bên cạnh sắc mặt không được tốt lắm, ánh mắt nhìn Đổng Mặc càng sắc bén.
“Đúng rồi, bệnh tình của cha cháu dạo này thế nào? Nếu ngày mai có thời
gian chú cũng định ghé qua thăm ông ấy, mấy ngày nay bận quá nên cũng
chưa kịp đi.” Cục trưởng Mã nhân tiện hỏi. Việc Đổng Nghiễn bị bệnh ông
cũng mới nghe người khác nói dạo gần đây, trước đó Đổng Nghiễn xin từ
chức cũng không nói rõ lý do, chỉ nói là về hưu cho xong chuyện, nên ông cũng không nghĩ là Đổng Nghiễn bị ung thư dạ dày.
Đổng Mặc xua tay, trả lời ông: “Không sao đâu ạ, cha cháu vẫn khoẻ, ông rất phối hợp trị liệu.”
Cục trưởng Mã gật gật đầu: “Cháu cũng nghĩ thoáng lên, cha cháu đã có
thái độ tích cực như vậy, hơn nữa cũng không phải giai đoạn cuối, mọi
việc sẽ ổn thôi”
Mọi người đều có suy nghĩ như cục trưởng Mã,
Đổng Mặc mỗi ngày đều tự nói với chính mình, cha bị ung thư dạ dày,
nhưng mà những tế bào ung thư vẫn chưa lan rộng, hơn nữa ông còn kiên
cường, lạc quan như vậy, cha cô đi làm bao nhiêu năm cũng tiết kiệm được một ít tiền đủ chi trả viện phí, vậy nên ngoại trừ sức khoẻ của ông,
mọi việc cũng không có gì đáng lo.
Sau vài câu hàn huyên, mọi
người cũng không nói thêm lời nào, Đổng Mặc cùng Ôn Hành Viễn đi ra khỏi phòng cục trưởng, Vưu Nhiên đột nhiên đi về hướng khác. Đổng Mặc đang
định mở miệng hỏi, Ôn Hành Viễn đã ngăn cô lại: “Cô ấy còn có việc, lúc
nãy tôi đã gọi giúp việc theo giờ đến dọn dẹp trong nhà một chút. Vụ án
tự tử kia cũng sắp kết thúc, tối nay tôi với Vưu Nhiên còn có chút việc, chắc sẽ về nhà trễ, cho nên em tự mình ăn tối, hiểu chưa?” Ôn Hành Viễn thấy một vài sợi tóc phía sau của Đổng Mặc không được buộc lại, vừa dặn dò cô như trẻ con, vừa đưa tay vén lại tóc cho cô, vỗ vỗ vào vai cô sau đó mới nhanh chóng đi xuống lầu. Đổng Mặc cúi đầu nhìn vạt áo, lẩm nhẩm nói, mình đã 24 tuổi rồi.
Vào lúc tan tầm trời cũng đã tối
rồi, Đổng Mặc gọi qua cho cha thì ông dặn cô tối không cần ghé qua bệnh
viện nữa, buổi tối cục trưởng Mã sẽ đến bệnh viện cùng ông nói chuyện
phiếm. Vừa mới nói xong liền cúp điện thoại. Đổng Mặc đành phải về nhà
sớm, chỉ có điều nghĩ đến việc về nhà Ôn Hành Viễn, cô lại cảm thấy não
nề.
Tuy rằng đã nói địa chỉ cho tài xế taxi, Đổng Mặc vẫn không biết liệu xe taxi có được vào tiểu khu đó không, nếu không thể vào, vậy có nghĩa là cô còn phải đi bộ cả một đoạn dài mới tới nới hay sao? Quan trọng là đèn đường vẫn đang trong quá trình sửa chữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách nào khác, cô cũng chỉ có thể kiên quyết đi thẳng về phía trước.
Đổng Mặc qua bên đường đối diện với cục cảnh sát, đến chỗ ngã tư đường
cô chợt dừng lại, cách đó không xa, trên con đường đối diện nơi cô đang
đứng có một nhóm tầm ba, bốn người đang lảo đảo đi tới trên tay còn cầm
chai rượu và mấy thứ đồ khác.
Một vài người đi đường thấy vậy
liền vừa chạy vừa thét chói tai, ngay sau đó Đổng Mặc chợt nghe thấy
tiếng thuỷ tinh vỡ, cách chỗ cô khoảng năm đến sáu bước, một người đàn
ông định cầm cái chai vỡ đánh vào đầu một người khác. Người đàn ông bị
đánh mềm nhũn cả chân quỳ xuống, thấy thế hắn ta liền túm lấy tay người
đàn ông kia kéo lên khỏi mặt đất. Người đàn ông kia bị đánh trán liền
chảy máu từng giọt nhỏ xuống, Đổng Mặc thấy vậy liền cau mày lại, cô
chạy nhanh về phía trước đá một cước vào người hắn ta.
Vừa nhìn thấy chỉ là một cô gái trẻ, hắn ta liền tức giận giơ cái chai lên định
đánh Đổng Mặc, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay đang cầm nửa cái chai của
hắn, thuỷ tinh sắc nhọn lướt qua ngón tay út của cô để lại một đường
trên vết thương cũ. Đổng Mặc lấy thẻ công tác đưa ra trước mắt người đàn ông trước mặt: “Cục cảnh sát ở ngay phía đối diện, đừng có làm càn.”
Thanh âm của cô vừa lớn vừa vang, thức tỉnh người người đàn ông thiếu
chút nữa mất hết lý trí trước mặt.
Hắn ta có chút hoảng sợ nhìn Đổng Mặc, lại quay đầu nhìn toà nhà đối diện, đột nhiên đá mạnh vào
bụng Đổng Mặc, đẩy cô qua một bên, rồi nhanh chóng đứng lên bỏ chạy mất
dạng. Đổng Mặc nhíu mi lại, nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị đá, ánh mắt
nhìn theo người đàn ông vừa chạy mất, rồi lại nhìn xuống người đàn ông
bị thương.
Lúc này người đàn ông kia đang nửa quỳ trên mặt đất, lấy tay che cái trán đang chảy máu. Đổng Mặc đứng lên chạy đến chỗ anh
ta, rồi vội vàng lấy khăn tay giúp anh ta đặt vào vết thương, chợt nhớ
ra gần đó có một phòng khám liền nâng người đàn ông dậy đi qua một con
đường nhỏ.
Người đàn ông to cao dựa lên người khiến Đổng Mặc
cảm thấy không thở nổi, anh ta cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái áo sơ mi trắng giờ đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn ở trước ngực.
Anh
ta hơi mở mắt nhìn Đổng Mặc, khoé miệng nhếch lên cười cười, ghé sát vào tai cô nói: “Cô cũng không tồi đâu, làn da này, giống như của một cô bé mới mười bảy, mười tám tuổi vậy.”
Âm thanh không lớn nhưng vì
gần bên tai nên vô cùng rõ ràng. Lời nói khiêu khích như vậy làm Đổng
Mặc nhất thời ngẩn cả người, hai chân bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu
nhìn vào khuôn mặt đầy máu của người đàn ông kia. Nghĩ một lát nhưng
cũng không nói gì, nhanh chóng đi về phía phòng khám.
Người đàn ông kia nói cô rất nhàm chán.
Sau khi tới phòng khám, Đổng Mặc nhanh chóng để người đàn ông ngồi dựa
vào ghế sô pha, bác sĩ liền nhanh chóng giúp anh ta cầm máu. Đổng Mặc
ngồi trên chiếc ghế đối diện với người đàn ông kia, nhìn thấy cánh môi
anh ta khẽ nở một nụ cười nhạt. Trong lòng cô cảm thấy có chút bài xích, đợi bác sĩ đi lấy bang gạc, cô mới mở miệng hỏi: “Tiên sinh, người đàn
ông kia sao lại đánh anh? Vì sự an toàn của bản thân, tôi nghĩ có lẽ anh nên đến cục một chuyến hoặc là…”
“Bởi vì…” Người đàn ông
nghiêng đầu theo lời bác sĩ, cô không thể nhìn thấy biểu tình của anh
ta, nhưng nghe giọng điệu anh ta rõ ràng là đang trêu chọc cô: “Cô muốn
biết tại sao không?”
Đối với kiểu trêu chọc nhàm chán này Đổng
Mặc vốn không có hứng thú, cô cảm thấy, người đàn ông trước mắt này, bị
đánh đến như vậy mà còn có tâm tình đùa giỡn cô, cứu cũng đã cứu rồi. Cô cũng lười hỏi tiếp, đứng dậy chuẩn bị bước đi. Ai ngờ, cô vừa đứng dậy, người đàn ông kia liền nói: “Đổng Mặc, cô qua đây.”
Bị gọi đến tên, Đổng Mặc rõ ràng rất bất ngờ, người đàn ông này biết cô sao? Nhưng mà ở thành phố A này, ngoại trừ Ôn Hành Viễn và một số bạn tốt của cha, cô cũng không có quen biết ai.
Cô có chút nghi hoặc quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa gọi tên cô.
Tuy rằng nửa khuôn mặt đầy máu của anh ta đã sưng lên, nhưng từ nửa
gương mặt không bị thương kia cô vẫn có thể nhìn ra nét mặt rất cân đối
của anh ta.
Đổng Mặc chăm chú nhìn thật kĩ, cảm giác quen thuộc mơ hồ trong lòng cũng từ từ hiện ra.
Bác sĩ đã cầm băng gạc quay trở lại, Đổng Mặc vẫn không nói gì, người
đàn ông kia liền cười một tiếng: “Đợi một chút, lát nữa tôi sẽ giải đáp
nghi vấn cho cô”
Hai người liền giục vị bác sĩ kia nhanh tay
lên một chút, bác sĩ thấy anh ta nóng vội như vậy liền bất đắc dĩ vỗ vỗ
vào bả vai anh ta: “Cứ để cho cô gái này đợi một chút đi, anh cứ vội
vàng như vậy, lỡ miệng vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao, anh vẫn
còn phải khâu lại đấy”
Bác sĩ giáo huấn người đàn ông kia một
lát, rồi lại quay sang trách mắng Đổng Mặc: “Anh ta đã bị như vậy rồi,
cô cứ chờ một lúc đi, nếu không vết thương có vấn đề gì cũng đừng có
quay lại tìm tôi.”
Đổng Mặc cắn môi nhìn về phía người đàn ông
kia, nhưng phần lớn gương mặt anh ta đang bị tay của bác sĩ che lại nên
cô không nhìn rõ biểu hiện của anh ta. Câu nói của anh ta đã gợi lên trí tò mò của cô, nếu không biết được đáp án anh ta là ai thì cô không thể
nào rời đi được. Vì thế cô đành phải ngồi lại trên ghế chờ anh ta.
Người đàn ông kia yêu cầu bác sĩ không cần tiêm thuốc tê, còn nói là
ngại phiền toái, vị bác sĩ kia không khuyên được anh ta, đành phải làm
theo ý của bệnh nhân.
Tuy rằng Đổng Mặc không thấy được biểu
cảm của anh ta, nhưng nhìn vết khâu cũng có thể thấy được là anh ta rất
đau đớn, tuy vậy, trong lúc khâu, anh ta vẫn không hề kêu một tiếng nào.
Khi mọi việc đã xong, Đổng Mặc đứng dậy chuẩn bị đỡ hắn đi, không nghĩ
tới bác sĩ lại đưa hoá đơn đến trước mặt cô, Đổng Mặc nhìn qua, khó hiểu quay sang nhìn người đàn ông kia, anh ta nhún vai nói: “Lúc nãy tiền
của tôi đã bị tên kia cướp hết rồi.”
Thấy bác sĩ kia dần mất kiên nhẫn, Đổng Mặc đành phải trả tiền thuốc cho người đàn ông kia trước.