Vị phu nhân kia dừng ở gần xe nhìn bốn phía một lúc lâu mới rời đi,
sau khi chắc chắn không có người Tống Ninh mới từ từ thẳng người lên,
thở phào nhẹ nhõm ngồi lại vào chỗ. Vưu Văn nhìn chằm chằm vào ánh mắt
buông lỏng của cô, nhíu lông mày, thu tay lại đang định nói chuyện bỗng
nhiên bị lời nói của Tống Ninh cắt đứt.
“Chúng ta cùng hợp tác một lần, thế nào?” Ánh mắt lóe lên chút ánh
sáng, mang theo khao khát nhìn về phía anh. Câu nói mơ hồ này khiến Vưu
Văn rất ngạc nhiên.
“Chia rẽ Đổng Mặc và lão Ôn?” Lúc nãy chẳng qua anh chỉ đùa giỡn mà
thôi, sao có thể coi là thật mà đi chia rẽ họ chứ, Vưu Văn vẫn chưa đến
nỗi bị tình yêu mới chớm nở này làm đầu óc choáng váng. Mà Tống Ninh
đang ngồi cạnh ghế lái lắc đầu một cái, cắn răng nghiêm túc nói: “Chúng
ta kết hôn đi.”
Tựa như sét đánh giữa trời quang.
Ý nghĩ của Tống Ninh cũng giống như mong muốn ban đầu của Đổng Mặc,
đều là hôn nhân không có nền tảng tình yêu. Có thể sẽ có kết quả hỏng
bét, kiểu như hôn nhân tan vỡ tổn thương lẫn nhau, cũng có thể sẽ có kết quả tốt, cùng nhau sống chung, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Mặc
dù lý do kết hôn của mỗi người là khác nhau, nhưng quyết định cuối cùng
đều giống nhau.
Lần đầu tiên trong lòng Tống Ninh cảm thấy lo lắng không yên, nửa
phần do dự của Vưu Văn trong một tích tắc, sóng lớn trong lòng cô càng
mãnh liệt, ngón tay giật giật, Vưu Văn vừa mới mở miệng: “Cô…” đã bị cô
cắt đứt ngay tức khắc, cô cười cười giải thích: “Tôi chỉ nói vậy thôi,
anh không cần để tâm.”
Chưa đợi Vưu Văn nói thêm câu nào, cô liền vội vội vàng vàng mở cửa
xe ra chạy qua bên kia đường. Nhìn bóng lưng lúng túng rời đi của cô,
Vưu Văn hạ mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay mình rất lâu, sao bỗng nhiên
lại nghĩ đến việc kết hôn? Đối với anh mà nói, hôn nhân là cái gì chứ?
Anh không biết, cũng không thể nào biết được. Nhiều năm như vậy, cuộc
sống của anh ngoài đếm không hết đàn bà chính là làm không xong hạng
mục, người duy nhất khiến anh chân chính nhìn như một người phụ nữ cũng
chỉ có Đổng Mặc mà thôi.
Thật ra thì anh cũng không bài xích ý kiến của Tống Ninh, chẳng qua là… anh còn chưa kịp đưa ra một câu trả lời mà thôi.
Tống Ninh chạy rất nhanh, dường như chỉ trong chốc lát đã tới dưới
cầu vượt, cho đến khi chắc chắn không nhìn thấy xe của Vưu Văn nữa cô
mới thả chậm bước chân. tay phải cô đặt trên ngực, khuôn mặt buồn rầu
như đưa đám, lúc nãy chắc chắn là đầu óc cô bị trúng gió nên mới nói như vậy, dù có ép cưới đi chăng nữa thì cô vẫn còn trẻ, không đến nỗi vì
thoát khỏi đám hỏi của gia tộc mà tùy tiện tìm một người đàn ông rồi gả
đi được.
Cô thở một hơi thật dài, cầm túi qua một bên đi chầm chậm, suy nghĩ
trong đầu bay tán loạn, cũng không biết làm thế nào, nở một nụ cười khổ.
Đổng Mặc trở lại sở cảnh sát đã được mấy tháng, cũng xem như từ từ
chấp nhận sự thật, cơ hồ mỗi giờ mỗi khắc đều đang ép cô, nói với cô, có những sự thật cô có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được, điều
duy nhất cô có thể làm chính là buông lỏng trái tim thử tiếp nhận, nếu
còn không chịu quay đầu, người bị hành hạ chỉ có cô mà thôi.
Mà từ khi Ôn Hành Viễn nằm viện đến nay, dường như mọi chuyện lớn nhỏ trong đội đều dồn vào Vưu Nhiên, cô ấy cự tuyệt ý tốt muốn gánh vác một phần trách nhiệm của cục trưởng Mã, tự mình tiếp nhận mọi việc đáng ra
Ôn Hành Viễn phải làm.. Cho nên cô ấy bận bịu trước sau như bánh xe lửa
bị cơn gió thổi liên tục không có lấy thời gian để nghỉ ngơi. May mắn là gần đây cũng không phát sinh vụ án gì lớn, chỉ là một đống chuyện vặt
vãnh nhỏ nhặt, chỉ có điều cũng đủ khiến cô bận tối tăm mặt mũi.
Trong lòng Ô Hàng rất lo lắng, bên ngoài cũng vì cô mà bận bịu làm
việc. Anh biết trong thời gian ngắn Vưu Nhiên chưa tiếp nhận mình được,
cũng biết Vưu Nhiên là người tham công tiếc việc, tự cho mình là người
sắt nên cũng không thể làm gì hơn là âm thầm giúp cô sửa sang lại tài
liệu hay xử lý một số chuyện nhỏ nhăt. Từ đầu đến cuối anh đều tin rằng, Vưu Nhiên bây giờ, chỉ cần anh cố gắng kiên trì một thời gian nữa, cô
ấy nhất định sẽ thấy được lòng anh. Cho dù chuyện này nhìn như không có
kết quả lại phải chờ đợi dài đằng đẵng, đối với anh mà nói, việc đó
tuyệt đối không khó. Bởi vì trong quá trình kiên trì này, anh cũng rất
hưởng thụ, cũng rất thích.
Tang lễ Đổng Nghiễn lặng lẽ trôi qua, lúc còn sống ngoại trừ mấy
người bạn thân và những người làm việc ở đồn cảnh sát ông cũng không
quen ai khác. Ông đi rất bất ngờ, cuộc sống tĩnh mịch vui vẻ, cứ yên
bình như vậy mà đi chắc ông cũng đã hài lòng. Hôm đó Ôn Hành Viễn có thể cố gắng xuống giường, Ô Hằng và Vưu Nhiên im lặng ở bên cạnh trợ giúp
anh từ bệnh viện cho đến nhà tang lễ.
Đổng Mặc đã sớm quỳ xuống trước linh vị, trải qua bao nhiêu ngày như
vậy, quá trình từ không thể chấp nhận cho đến khi dần dần chấp nhận, mặc dù rất đau khổ, nhưng cô vẫn rất may mắn. Cô rất cám ơn mỗi một người
đã chiếu cố cô và chú Ôn trong giai đoạn đó, nếu như không nhờ họ, có lẽ cô không thể nào thoát ra được. Cũng bởi vì trải qua những chuyện này,
mới hiểu sâu sắc câu nói mà Đổng Nghiễn đã nói với cô trước đây, bạn
không thể thiếu, nhưng cũng không cần quá nhiều, chỉ cần thật lòng là
được. Lúc gia nhập đội cảnh sát, bởi vì tính cách ngang bướng cố chấp,
nói đến bạn bè lại càng ít, cho nên trong mắt người khác, Đổng Mặc có
chút cô độc. Nhưng giờ đây, cô đột nhiên nhận ra rằng, bên cạnh cô,
ngoại trừ chú Ôn, còn có rất nhiều người khác đối xử rất tốt với cô.
Ngày Ôn Hành Viễn xuất viện, toàn thể mọi người trong đội cũng tổ
chức cho anh cái gọi là nghi thức chào đón trở lại. Địa điểm được chọn
vẫn là quán ăn nhỏ trước kia, bởi vì ban ngày phải trực, cho nên mọi
người đẩy bữa ăn liên hoan này tới buổi tối. Buổi chiều anh ra viện,
trong đội vừa gặp phải trường hợp khẩn cấp phải ra ngoài, vì thế Vưu
Nhiên và Ô Hàng đều không thể tới, Đổng Mặc nghĩ xem ra cô và Ôn Hành
Viễn chỉ có thể ngồi xe bus mấy tiếng mới có thể về nhà.
Không ngờ mới vừa làm thủ tục xuất viện xong đã thấy chiếc xe màu đỏ
tao nhã của Vưu Văn đậu trước cửa chính, hướng về phía Đổng Mặc vẫy vẫy. Thấy hai người họ không có động tác gì, dứt khoát bước xuống xe sải
bước tới trước mặt hai người họ: “Sao? Không dám ngồi? Sợ tôi hại hai
người à?”
Đổng Mặc lập tức lắc đầu, anh ta chẳng bao giờ nghiêm túc, trong lòng họ rõ ràng không có ý này, hết lần này tới lần khác cứ nói như vậy.
Vưu Văn cười một tiếng, ánh mắt chuyển qua khuôn mặt Ôn Hành Viễn: “Mục đích của tôi không phải đưa anh đi mà là đưa cô ấy đi.”
Hợp đồng hôm qua hôm nay Vưu Văn cũng đã xử lý xong, đang định mua
một căn nhà ưng ý ở thành phố A. Chợt nhớ hôm nay là ngày Ôn Hành Viễn
xuất viện, khi đi ngang qua đồn cảnh sát gặp Vưu Nhiên phải ra ngoài,
anh ta thiết nghĩ hôm nay mình đành phải làm người tốt một lần vì vậy
liền lái xe tới.
Ở trên xe ba người đều không nói gì, Vưu Văn xem hai người ngồi phía
sau như không khí cứ vậy mà lái xe. Mà Đổng Mặc luôn cảm thấy không khí
trên xe trở nên rất khó hiểu, biểu tình của chú Ôn mặc dù ôn hòa nhưng
ánh mắt anh nhìn thế nào cũng không thấu. Cho nên cô cũng không biết nên nói gì để xoa dịu không khí, hơn nữa cô cũng có thói quen im lặng nên
cứ để cho không khí như vậy tiếp diễn. Cho đến khi lái xe đến thành phố A Vưu Văn mới hỏi: “Đi như thế nào?”
Lúc này Đổng Mặc mới tỉnh mộng vội vàng nói địa chỉ, chỉ đường cho
Vưu Văn. Sau khi nghe địa chỉ Vưu Văn hơi cau mày, sau đó tựa như muốn
trêu chọc Đổng Mặc nói: “Cô bé cảnh sát xinh đẹp, anh muốn sau này chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày, anh cũng vừa mới mua nhà ở gần nhà
em”. Giọng điệu rất ngả ngớn, khiến cho Đổng Mặc bối rối quay đầu liếc
nhìn vẻ mặt của chú Ôn, sau đó cũng không nói gì. Khi xe chạy dọc đường
núi, Vưu Văn chỉ về biệt thự lớn phía bên kia hồ nói: “Nhìn thấy không?
Nóc nhà kia đó, sau này thường xuyên tới nhà anh chơi, ở lại cũng không
có vấn đề gì…”
“Đổng Mặc, mang chìa khóa không?”
Lần này Ôn Hành Viễn không nói gì trong mấy tiếng rốt cuộc cũng mở
miệng nói chuyện, ngắt lời Vưu Văn, tỏ vẻ không liên quan hỏi Đổng Mặc,
nghe xong Đổng Mặc lập tức nhìn túi của mình, mới gật đầu một cái. Vưu
Văn nhỏ giọng giễu cợt mấy tiếng, ngậm miệng lại tăng tốc chạy tới cửa
nhà. Chưa đợi đến lúc anh ta xuống xe chuẩn bị giúp Đổng Mặc xách hành
lý, anh đã nhanh chóng xuống xe cầm lấy đồ trên tay Đổng Mặc, rất khách
sáo cảm ơn Vưu Văn: “Cám ơn cậu đã chở chúng tôi về, hôm nào tới ăn bữa
cơm cùng chúng tôi.”
Giọng anh rất khách khí nhưng vẫn có thể nghe ra sự hời hợt trong đó.
Vưu Văn cũng nói mấy câu vô nghĩa, sau đó liền lái xe ra khỏi đại
viện. Thời điểm tầm mắt nhìn thấy đường lớn liền móc điện thoại ra: “Hủy bỏ hợp đồng nhà, tìm lại đi”
Thay xong giày, Đổng Mặc cất hành lý ở gần chỗ ra vào, rót cho anh
một ly nước nói: “Em có cảm giác anh và Vưu văn vẫn không thể nào ở
chung một chỗ, thật ra thì anh ta rất tốt với người khác”. Cô nghĩ bất
cứ ai ở cạnh đều có thể thấy được khoảng cách giữa hai người đàn ông
này. Ôn Hành Viễn đứng thẳng người, kéo Đổng Mặc lại gần mình nói: “Đối
với tình địch, trong lòng đàn ông đều có sự phòng bị, trên đời này nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có những người trời sinh không hợp với
mình”
Đổng Mặc không nhận ra câu trước mới là điểm mấu chốt, ngược lại lại
xem mấy câu sau là điểm chính mà hiểu, vì vậy cô suy nghĩ một lát thấy
quả thật là như vậy. Giống như cô và Tống Ninh vậy, mặc dù hai người đều biết tâm địa người kia không xấu nhưng dù thế nào cũng không thể hòa
hợp với nhau được.
Nghĩ thông suốt rồi cô mới yên tâm lấy đồ ăn đã mua ra, đặt thức ăn
vào tủ lạnh, còn một cái bánh ngọt thì đặt trước mặt Ôn Hành Viễn. Ôn
Hành Viễn đang ngồi trên sofa nhìn cô khó hiểu.
“Đây là đồ mà sáng nay em đi mua đồ ăn rồi mua thêm, anh ăn trước lót dạ, em đi nấu ăn.”
Đổng Mặc giải thích xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp, Ôn Hành Viễn kéo cô lại: “Ăn một mình rất chán”
“Vậy… được rồi, em ăn cùng anh một chút” Đổng Mặc không phải là người ăn thích ăn đồ ngọt nên cũng chỉ ăn mấy miếng tượng trưng. Ngược lại,
đúng nhưu trong suy nghĩ của cô, một mình Ôn Hành viễn ăn hêt hơn phân
nửa. Có lẽ anh rất đói, nếu không sao mới hai ba phút đã ăn xong rồi?
Đổng Mặc ngăn cánh tay anh lại: “Đừng ăn nữa, em đi nấu cơm, ăn nhiều
quá cũng không tốt, nhé!”
“Đợi đã.”
Đổng Mặc vừa mới đứng lên đã bị anh gọi lại, cô không hiểu quay đầu
lại theo bản năng. Ôn Hành Viễn rút một cái khăn giấy lau tay của mình,
đến gần Đổng Mặc đưa tay chạm lên miệng cô.
Ngón trỏ anh lập tức có một miếng bơ nhỏ, Đổng Mặc lúng túng cười
nhanh chóng lau miệng. Mới vừa đưa mắt lên đã thấy chú Ôn đem ngón tay
có dính bơ bỏ vào miệng mút, cô giật mình mở to hai mắt, còn chưa kịp
định thần đã bị nụ hôn bất ngờ mạnh mẽ của anh áp đảo.
Thời gian tưởng chừng như rất lâu, sau khi thưởng thức đủ rồi anh mới rời làn môi của cô hỏi nhỏ: “Ngọt không?”
Nói thật, Đổng Mặc thật sự rất hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô bị
tán tỉnh ngang nhiên như vậy, hơn nữa đối phương còn là chú Ôn bình
thường rất nghiêm túc, nếu như đổi lại là loại người như Vưu Văn, cô
cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại là chú Ôn.
Trong nháy mắt cơ thể cô trở nên cứng ngắc, lúc nhận ra hơi thở nguy
hiểm nơi đáy mắt người đàn ông này, cô kịp thời kéo cánh tay chú Ôn,
cười nói: “Em đói bụng rồi, đi nấu ăn đây.”
Sau đó vội vội vàng chạy nhanh vào phòng bếp nhỏ trốn anh. Hai tay cô đặt trên bệ, gò má nóng lên, cứ như bị thiêu đốt vậy. Cô bắt buộc mình
không được nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, thế nhưng ánh mắt và đôi môi chú
Ôn cứ như những bức tranh sống động lướt qua, từng bức từng bức, hiện
lên trong tâm trí cô. Cô rõ ràng cũng cảm nhận được có cái gì đó đang
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình, tất cả tâm tư cũng đặt ở trên người
đàn ông bên ngoài, trong lúc cô bị những suy nghĩ không thể giải thích
nổi vây kín, đột nhiên Ôn Hành Viễn nửa thân trần truồng từ bên ngoài đi vào, trên cánh tay còn cầm một cái khăn lông.
Ôn Hành Viễn lơ đãng gật gật đầu coi như đáp lại, anh đi thẳng tới
kéo tủ lạnh ra rót một ly nước uống một hơi. Đổng Mặc nắm chặt ngón tay, lúc nào cũng không khống chế được phải nhìn thêm một lần, hơn nữa cứ
như có một lực lượng thần bí mơ hồ không ngừng thúc dục cô.
Cuối cùng cô bắt mình nhìn thẳng anh, bước chân tới bên cạnh anh đưa
hai tay ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau. Khuôn mặt kề sát với phần lưng rắn chắc của anh, có thể cảm giác được nhiệt độ của nơi đó. Rõ ràng là
người anh cứng đờ, để cái ly trong tay xuống một lúc sau mới quay người
ôm lấy eo cô, nhiệt liệt hôn lên đôi môi cô. Đổng Mặc ôn chặt lưng anh,
đầu óc cũng dần trở nên choáng váng, những chuyện tiếp theo tựa như
không còn chịu sự khống chế của suy nghĩ, cứ thế phát triển theo thói
quen.
Bàn tay anh rất lớn, ngón tay chạm qua nơi vừa mềm mại vừa xinh đẹp
của cô, khiến cô không nhịn được mà run lên. Anh dùng hai tay giam cầm
Đổng Mặc trong không gian nhỏ của mình, hơi thở gấp chặn lại đôi môi
đang muốn mở lời của cô, một tay chống trên mặt bàn một tay nắm lấy nơi
mềm mại của cô, sau đó mang theo một nụ cười hôn lên mi mắt cô: “Đổng
Mặc, kỹ thuật hôn của em tốt lên nhiều đấy, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”