Sau một tháng điều tra, vụ án cũng bắt đầu dần dần sáng tỏ, nhất là
sau đêm 30 và vụ án hai người bị giết đã thu hẹp được phạm vi điều tra.
Ngón trỏ Ôn Hành Viễn gõ gõ trên mặt bàn, cục trưởng Mã ngồi ở trước mặt đang phân tích. Ông ấy nhìn thoáng qua Đổng Mặc ngồi ở hàng cuối, khóe
miệng chuyển động, nói: “Đổng Mặc trước có suy đoán vụ án này có thể
không có tính chất cướp của giết người mà đơn thuần chỉ có ý định giết
người. Đối tượng mà hung thủ nhắm vào là phụ nữ trên ba mươi tuổi. Theo
như đêm 30 hôm đó, Đường Á Lâm bị giết là minh chứng rõ ràng nhất cho
suy đoán của Đổng Mặc. Đối tượng học sinh cấp ba và bà cụ chỉ là tung
hỏa mù mà thôi! Có điều…” Cục trưởng Mã càng nói càng khiến cho sự việc
quanh co: “Người bị hại ở ngã tư đường cùng với Đường Á Lâm vào đêm đó
cũng một học sinh nữ. Cho nên, khả năng không cố ý giết người lại gia
tăng. Ở mức độ nhất định, hung thủ không có ý giết người cùng với có ý
định giết người chiếm tỷ lệ 50%. Vả lại, vì vụ án này chúng ta đã tung
rất nhiều cảnh sát điều tra nên cả thành phố sẽ sớm biết hết thôi. Thế
nhưng, hung thủ vì cái gì còn muốn gây án ngược? Các đồng chí phân tích
xem.”
Nhắc đến vấn đề này, có rất nhiều ý kiến. Có người cảm thấy là hung
thủ ý thức được bản thân mình phạm tội nên hành động kép, có người lại
nói rõ ràng hung thủ đang khiêu khích cảnh sát để chứng minh bản thân
thủ đoạn thể nào.
Sau khi bàn luận, đến giờ mọi người vẫn duy trì im lặng, bỗng nhiên
Ôn Hành Viễn cất tiếng: “Hung thủ hoàn toàn không phải là người có tiền
án, nhưng khi điều tra lại thì thủ đoạn lại rất sơ sài. Giả sử chúng ta
vô tình phạm vào một sai lầm, khi bị người khác tố cáo và nói rõ cả thời gian làm, tôi dám chắc chúng ta sẽ nghĩ ra đủ mọi biện pháp để che giấu và cố gắng chứng minh bản thân mình không hề sai. Hung thủ khẩn trương
như vậy thì dưới tình huống gây án ngược có thể bị loại tâm lý này thúc
đẩy. Cái gọi là có dũng khí là ám chỉ nguyên nhân bên trong. Thử nghĩ mà xem, nếu anh ăn trộm vật gì quan trọng của cục trưởng Mã, cục trưởng Mã cũng nói bị bị mất đồ gì đó, còn tuyên bố nhất định sẽ tìm ra tên trộm
thì tất nhiên anh không thể không lo lắng được. Có thể anh sẽ nghĩ vô
tình hay cố ý mà ám chỉ người nào đó, thậm chí còn tìm ra một chút chứng cứ thích hợp chứng minh bản thân mình không phải là tên trộm. Song
nguyên nhân bên trong chính là hung thủ đích thực bị loại tâm lý này
điều khiển, đã làm sai nhưng sợ người khác biết, cho nên hắn cố gắng
hướng về phía cảnh sát chứng minh bản thân là một kẻ giết người tùy cơ,
là một kẻ giết người thẳng thắn khiêu chiến pháp luật mà không phải có
rắp tâm vạch kế hoạch. Lấy việc không cố ý này dẫn dắt cảnh sát điều tra phương hướng, gia tăng thêm độ khó khăn điều tra. Cho nên, tôi rất tán
thành với suy đoán trước đây của Đổng Mặc, kẻ giết người này thật sự là
rắp tâm vạch kế hoạch.”
Anh vừa nói vừa lấy một bản tài liệu từ trong cặp ra đưa cho cục
trưởng Mã, sau đó tiếp tục nói: “Tôi chú trọng điều tra phương hướng
quan trọng nằm ở trên người ba phụ nữ. Đây là báo cáo tình hình ở chợ
sáng sớm hôm nay qua hệ thống giám sát. Phía trên có ghi rõ, ba người
phụ nữ khi còn sống đều cho một người lạ số điện thoại của mình và gửi
một số tin nhắn. Nhưng là ba số điện thoại khác nhau.”
Vưu Nhiên nhanh nhẹn tiếp lời: “Ba số lạ này được lấy từ điện thoại
của các nạn nhân, di động của họ toàn bộ là những con số nội bộ xa lạ.
Chúng tôi cũng đã xem lại từng cái một, ba người họ không hẹn mà gặp đều cùng bị quay chụp ở trạng thái nằm. Nói cách khác, ba số điện thoại này và nạn nhận có liên hệ mật thiết với nhau.”
“Thông qua so sánh thời gian nói chuyện điện thoại cũng phát hiện ra
số này thường xuyên liên hệ với các nạn nhân, vừa khớp với thời gian bọn họ ra ngoài tìm đàn ông.”
Đổng Mặc chăm chú lắng nghe, khi Vưu Nhiên nói đến thời gian, trong
đầu cô bắt đầu nghi ngờ một người. Nhìn qua đám người im lặng đằng sau,
cô lặng lẽ giơ tay lên hỏi: “Nếu như căn cứ vào lời nói của đội trưởng
Ôn nói hung thủ là lính mới thì sao hắn có thể có kiên nhẫn lớn như vậy? Lập kế hoạch, trước khi hành hung còn liên hệ với nạn nhân, lại liên hệ trong khoảng thời gian rất lâu sau đó mới tiến hành giết người?”
Đổng Mặc giúp mọi người nói ra thắc mắc, thảo luận điểm quan trọng
đặt ở hung thủ cuối cùng là một tay lão luyện trên nghi vấn chính là
lính mới. Nếu căn cứ theo phân tích và ý kiến của Ôn Hành Viễn thì hung
thủ phải là lính mới, nhưng mà theo nhìn trên điện thoại di động, dường
như tên này có kiên trì và kế hoạch rất lớn, nói là lính mới chỉ là
chuyện trước đây.
Về vấn đề này, Ôn Hành Viễn vẫn kiên trì giữ vững quan điểm, có điều, anh vẫn cảm thấy đã bỏ sót gì đó, trước anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ
nhưng do hôm đó Đổng Mặc đột ngột mất tích khiến anh gần như hoàn toàn
sụp đổ. Cảm giác bây giờ đều là một chút mảnh nhỏ từ từ hợp lại, anh
nhất định là đã bỏ sót cái gì đó.
Khi cuộc họp gần kết thúc, anh bỗng nhớ ra một việc: áo khoác ngoài
bằng vải sợi! Sau đó, anh gọi Ô Hàng: “Ô Hàng, cậu điều tra Phương Dĩ
Nam giúp tôi.”
Đúng lúc này, Vưu Nhiên nhận được điện thoại khảo sát hộ dân từ điều
tra viên trong cục, sau đó nhanh chóng lấy bút viết gì đó trên giấy. Sau khi ngắt điện thoại, Vưu Nhiên lập tức đưa tờ giấy cho cục trưởng Mã,
đồng thời còn nói thêm một tin khiến mọi người phấn chấn hẳn lên: “Cục
trưởng Mã, qua điều tra hộ dân và địa chỉ IP của nạn nhân, chúng ta cơ
bản đã đánh trúng mục tiêu.”
Vừa dứt lời, hầu hết mọi người đều phấn khởi, kiểm tra thông tin việc này. Vưu Nhiên đã nhớ kĩ địa chỉ và số điện thoại, chỉ còn chờ trong
đội xuất ra tài liệu cụ thể. Cô huých tay Ôn Hành Viễn: “Hành Viễn, anh
đi cùng tôi đến nhà người này.”
Cuối cùng, Ôn Hành Viễn cùng Vưu Nhiên chuẩn bị đi một chuyến đến nhà người bị tình nghi. Sau khi tan họp, tất cả mọi người lục tục về đội,
so sánh với mấy cuộc họp trước, cuộc họp lần này có ý nghĩa hơn. Dẫu sao vụ án cũng đang dần được sáng tỏ, hung thủ cũng dần bị lôi ra trước ánh sáng. Chỉ một manh mối cũng khiến nhiều cảnh sát đang mệt mỏi ánh lên
hy vọng, cho nên lúc mọi người ra khỏi phòng hợp đều lộ sắc mặt vui
mừng, anh một câu tôi một câu nói chuyện qua lại đi ra phòng họp, nhưng
sắc mặt của Đổng Mặc lại hoàn toàn trái ngược với những người này. Tuy
vụ án đã sáng tỏ hon rất nhiều nhưng trong lòng cô còn day dứt với chú
Ôn.
Đêm qua, cô cũng không biết vì sao lại không khống chế được chính
mình, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật có lỗi với chú Ôn. Cho dù hạn chế
cô thế nào đi nữa, chú Ôn đều luôn nghĩ cho cô, lần đầu hẳn là ban đêm
sung sướng nhưng lại thành bế tắc trong lòng hai người.
Cô vừa nghĩ vừa rời khỏi phòng họp, trước cửa thang máy liền bị anh chặn lại, cô hối hận không tự chủ được bước vào.
Lên càng cao. Nhớ rõ lúc ấy, cô muốn nhấc chân bước ra hành lang,
bỗng dưng bị chú Ôn kéo đến gần sát trong ngực anh. Đổng Mặc kêu lên một tiếng rồi sau đó bình tĩnh lui về phía sau vài bước.
Ôn Hành Viễn quan sát sắc mặt cô rất cẩn thận, không kiềm chế được mà kéo tay cô: “Đổng Mặc, theo như lời em nói thi em cũng là cảnh sát hình sự, rất xin lỗi vì trước kia luôn đứng ở góc độ của cấp trên lo lắng
cho em, quên mất thân phận của em. Nếu như mang đến khó chịu cho em thì
anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng mà…”
Buổi sáng hôm nay trên đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, bởi vì rất quan tâm đến Đổng Mặc và cũng không yên tâm người kia lại đột nhiên âm
thầm gây rối, nhất là trải qua chuyện cô mất tích một ngày sau sự tình
đêm đó, anh muốn bảo vệ cô thật an toàn. Sau chuyện hôm qua, anh mới nhớ ra Đổng Mặc và anh giống nhau, đều là cảnh sát hình sự. Cho nên đứng ở
góc độ nghề nghiệp nghĩ cho cô, trước kia cô kiềm chế nghi ngờ và kỳ
vọng, anh đều có thể giải thích được, dẫu sao nhiều năm trước kia, anh
cũng giống như Đổng Mặc khát khao đi một con đường, khát khao được làm
một người cảnh sát tốt.
Nghe những lời này của anh, Đổng Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, dừng ở hai tròng mắt thâm sâu của anh, trong lòng khẽ run rẩy.
“Anh hy vọng em có thể chú ý an toàn, tuy anh biết lôi vấn đề này nói lại em sẽ không vui nhưng ngoại trừ nói vậy, anh không biết…”
Ôn Hành Viễn còn chưa nói xong, anh đã nhìn thấy hai mắt Đổng Mặc đầy nước.
Đổng Mặc rối như tơ vò. Thực ra cô cũng rất ân hận, không nên chỉ vì
chuyện cỏn con nay mà giận dỗi với anh. Thế nhưng, đây là chuyện rất
bình thường, vả lại anh cũng là vì đứng trên lập trường cấp trên mà lo
lắng cho cô, nhắc nhở cô. Ấy thế mà ngay lúc này anh lại nói lời xin lỗi cô, tự dưng cô thấy ghét bản thân mình vô cùng, nước mắt tuôn ra như
suối.
Anh dừng lời, lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra rồi lau nước mắt
cho cô, sau đó cất lại vào trong túi. Nhìn thấy vẻ áy náy của Đổng Mặc,
lòng anh bỗng mềm nhũn, tự biết không cần phải nói gì nữa, cùng với đó,
khí thế của Đổng Mặc cũng bay biến luôn.
Giây phút ấy trong lòng anh thấy vui vẻ, ít khi thấy cô bé này khóc,
hình như từ lúc kết hôn với cô đến nay, duy nhất một lần thấy cô rơi lệ
chính là lần Đổng phải phẫu thuật khẩn cấp. Và lần thứ hai, chính là lúc này đây. Trước kia, lúc Đổng Nghiễn còn khỏe, anh thường xuyên nghe ông kể về con gái với giọng đầy kiêu hãnh: “Con bé nhà tôi chưa từng
thấy nó khóc, cái gì đắng cũng đều ăn được. Đừng thấy nó trông thấp bé
mà tưởng yếu đuối, thực chất bên trong còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông con
trai.”
Tuy Đổng Nghiễn nói những lời này hơi phong đại nhưng cũng không gây
khó chịu. Đổng Mặc trong lòng anh là một người con gái có thể chịu được
khổ nhọc, kiên cường, bất khuất.
Đổng Mặc cố gắng điều chỉnh cảm xúc trong lòng, cúi đầu lau nước mắt
chỉ chực tuôn ra, thế nhưng nước mắt cô vẫn trào ra nước chảy. Ôn Hành
Viễn không nói một lời, chỉ năm chặt tay cô, chờ đợi đến khi cô ngừng
khóc và ngẩng đầu lên, anh mới đối mặt với cô và mỉm cười.
“Chú…chú Ôn. Cháu xin lỗi.”
“Em xin lỗi cái gì?” Ôn Hành Viễn trìu mến sờ vành tai của cô, sau đó nhếch khóe miệng, ôm cô vào trong ngực mình, hai tay ở đằng sau lưng
dịu dàng vỗ lưng cô. Đúng lúc Ô Hàng đi tầng dưới lên, nhìn thấy cảnh
này chỉ muốn tư đâm vào hai mắt mình. Ô Hàng đang định lẳng lặng đi
xuống thì bị Đổng Mặc phát hiện ra, Đổng Mặc xấu hổ đẩy Ôn Hành Viễn ra, Ôn Hành Viễn theo ánh mắt của cô ngoảnh lại nhìn về phía cầu thang Ô
Hàng đang đứng.
“Đội trưởng Ôn, tôi tuyệt đối không cố ý nhìn lén đâu!” Ô Hàng đứng
trước mặt anh nhanh chóng giải thích để chứng minh trong sạch. Ôn Hành
Viễn bất đắc dĩ kéo Đổng Mặc đi ra ngoài hành lang và tiến đến cửa phòng hội nghị.
Do để chú Ôn phải xin lỗi trước, việc này khiến cô canh cánh trong
lòng, đến tận sau khi họp xong trong lòng cô vẫn luôn thấy áy náy và hổ
thẹn. Khi Ôn Hành Viễn ra khỏi phòng họp liền tìm kiếm bóng dáng Đổng
Mặc, nhìn xung quanh không thấy cô nên anh đến văn phòng đội tìm mới
phát hiện cô ngồi một mình trên bàn có vẻ đăm chiêu. Anh tiến lại gần và dùng ngón trỏ gõ vài cái xuống mặt bàn, đến lúc đó Đổng Mặc mới phản
ứng lại.
“Đến nhà một nghi phạm.” Ôn Hành Viễn lời ít ý nhiều cho thấy mục
đích ngoài dự tính, nói xong liền quay đi ra khỏi đội. Đổng Mặc nghe
được đúng công việc, vội vàng đứng lên theo anh.
Vưu Nhiên dừng xe trước cổng, Ôn Hành Viễn kéo Đổng Mặc ngồi lên phía sau xe. Sau khi xe mở cửa, Ôn Hành Viễn đột nhiên nói với Vưu Nhiên:
“Vưu Nhiên, vụ án cũng không nhiều lắm, cô ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một
hôm đi. Tôi biết cô sẽ không đồng ý nhưng thân là bạn của cô, tôi khuyên cô một câu, cô là phó đội trưởng cũng nên gánh vác trách nhiệm của
mình.”
Hôm nay anh nói nhiều như vậy là vì quan tâm đến Vưu Nhiên, những gì
Vưu Nhiên làm trong cục anh đều rất rõ. Cô muốn tìm hung thủ mà làm việc không phân biệt ngày đêm giúp đỡ bên cạnh lão Viên, muốn cho tâm lý anh ta được thả lỏng một chút….
Người cô cũng không phải làm bằng sắt, sức khỏe ngày càng tệ thì ngay cả tâm lý cũng không chịu đựng nổi.
Những ngón tay Vưu Nhiên siết chặt vô lăng trở nên trắng bệch, cô
không nói gì mà chỉ toàn tâm toàn ý chuyên tâm lái xe. Sau khi nhìn thấy vẻ trầm mặc của Vưu Nhiên, Ôn Hành Viễn không biết phải nói ra sao nên
chỉ ngồi dựa vào phía sau xe, ánh mắt mông lung hướng về phía ngoài cửa
sổ.
Sau khi đến nơi, Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc đều thấy rất quen thuộc,
bởi đây là con đường hai người phải đi qua mỗi ngày. Vưu Nhiên dừng xe ở bên đường, sau khi xuống xe thì chỉ vào khu dân cư bên kia đường và
nói: “Địa chỉ nhà nghi phạm nằm ở bên trong hai con đường này.”
Ba người họ đều mặc đồng phục cảnh sát, người bị tình nghi mở cửa ra, vừa nhìn thấy ba cảnh sát đứng trước cửa nhà mình thì lập tức trở nên
hoảng hốt, còn chưa kịp lên tiếng thì Vưu Nhiên đã lao vào trong, nói
thẳng: “Vụ án giết người bằng rìu trong thành phố tôi nghĩ anh cũng đã
từng nghe, nay chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án, mời anh
theo chúng tôi về giúp đỡ việc điều tra.” Vưu Nhiên không cho hắn bất kì cơ hội phản ứng nào, cứ thế trực tiếp tự mình làm chủ, không cho nghi
phạm có cơ hội để ứng biến, Đổng Mặc có thể nhìn ra đây chẳng qua chỉ là một loại chiến thuật tâm lí của Vưu Nhiên mà thôi.
Nhưng thời điểm cô và Ôn Hành Viễn vào phòng nghi phạm thì vô cùng
hãi, kẻ tình nghi trước mặt này lại là người đưa bọn họ đến phòng khám
và cũng chính là người đàn ông có ý đồ quấy rối mình buổi tối hôm đó.
Tên kia nhìn thấy Đổng Mặc thì sững người, quát to: “Không phải tôi
chỉ sờ ngực cô thôi à? Lần trước người đàn bà kia đã đến dạy dỗ tôi rồi, sao cô còn lấy chuyện công báo thù chuyện tư hả?”