Xe của Vưu Văn lao nhanh trên con đường lúc nãy, ánh mắt anh ta dừng
trên người Đổng Mặc nhưng chỉ vài giây sau, bóng dáng cô đã biến mất
trong tầm mắt anh. Anh ta cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm địa chỉ trong
tay, mỉm cười. Nơi này, anh ta không thể bỏ được nên chỉ có thể trở về.
Đổng Mặc thấy ông ta hoàn toàn không có ý rời đi, vẻ mặt dần dần trở
lên lạnh lùng, nỏi: “Bác à, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, cô nhanh chóng đi về phía siêu thị nhưng không ngờ ông ta
cũng đi theo. Sau đó, ông ta đi đến bên cạnh cô nói: “Cô gái, cô như vậy là không đúng rồi. Tôi chỉ là thấy cô là con gái một thân một mình đi
lúc nửa đêm rất không an toàn nên mới đi cùng cô một đoạn. Tôi cũng
không ăn cô, cô nói có đúng không?”
Đổng Mặc hoảng hốt dừng lại, quay đầu nhìn, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Không cần, cảm ơn.” Cô nhanh chóng rời đi nhưng lại bị ông ta
giữ lại, một tay lướt qua ngực cô. Hắn ta đang định nói thì cảm thấy đau ở đằng sau, quay lại mới thấy một cô gái cầm di động đang đánh mình.
Ông ta rất tức giận, mắng to: “Con đàn bà điên này!” Đang muốn giơ tay
lên thì lại cảm thấy một trận đau đớn.
Đổng Mặc nhìn Tống Ninh cầm điện thoại di động trong tay đập liên
tiếp mấy cái xuống ông ta, mãi cho đến khi ông ta không thể chịu nổi
ngồi xổm xuống, cô ấy mới nhướn mày khinh thường cười một tiếng nói:
“Mày mắt mù nên không nhìn thấy cảnh sát đang tuần tra xung quanh đúng
không? Dám giở trò đồi bại?”
Tống Ninh không nhịn được lại giơ chân đá vào người hắn ta một cái,
kéo Đổng Mặc đến bên cạnh mình, nói: “Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tên
yêu râu xanh này chạm ngực mình à?”
Đổng Mặc ngạc nhiên nhìn Tống Ninh, đỏ mặt.
“Ngoan ngoãn một chút!” Tống Ninh đạp hắn ta thêm một cái, sau đó
không quay đầu đi vào góc phố, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm. Đổng Mặc nhìn cảm kích, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.
Đi hơn một đoạn vẫn không có tiến triển gì, đành phải quay trở về.
Nhưng khi cô đi đến nửa đường thì phát hiện trên có một người nằm trên
đường. Trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng chạy về phía người đó,
cảnh tượng khiếp sợ trước mắt khiến cô bị dọa thếu chút nữa thất thần.
Nằm trên mặt đất là một người phụ nữ, giống như hai nạn nhân là phụ nữ
bị hại trước, đầu đều bị đập đến mức biến dạng hoàn toàn, cả hiện trường vô cùng thê thảm.
Phản ứng đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Hành Viễn,
sau đó xác định vị trí của xe tuần tra cách nơi này gần nhất rồi mới rời khỏi hiện trường. Nhìn thấy trên ngọn cỏ ẩm ướt có dấu vết nạn nhân bị
kéo đi. Trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ, không ngừng thúc giục cô
nhất định phải tìm được giấu vết hung thủ để lại. Không do dự, Đổng Mặc
lập tức lần theo dấu vết.
Sau khi chạy một đoạn đường, Đổng Mặc đến một khu dân cư. Quan sát
bốn phía xung quanh, cô phát hiện ra chỗ này chính là nơi lúc trước mình ở để canh chừng. Quả nhiên suy đoán của cô không sai. Thời điểm cấp
trên điều người, cô đã chủ động xin đến con đường ven sông này. Bởi vì,
thông qua hiện trường hai vụ án trước, cô có thể đoán ra đường đi của
hung thủ, tiếp đến sẽ diễn ra ở chỗ này. Tuy lúc đó cảm thấy suy nghĩ
này không có căn cứ, nhưng cô không ngờ rằng lại đoán trúng.
Đổng Mặc vui sướng trong lòng, nhưng đang chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, trước mặt chợt tối sầm, trong khoảnh khắc không còn ý thức.
Mà Tống Ninh bên này đang dốc toàn lực theo dõi một người mặc áo bành tô màu đen, đội mũ màu đen, chính là hung thủ mà tuần trước đã từng
gặp. Qua dáng người và cách ăn mặc, Tống Ninh xác định chắc chắn đây là
hung thủ.
Sau khi giúp Đổng Mặc rồi rời đi, Tống Ninh đi vào góc đường, nhìn
bóng đêm đen tối xung quanh, khóe miệng xẹt qua nụ cười, cười nhạo chính mình vừa làm điều thừa, rõ ràng không muốn nhìn thấy Đổng Mặc, lại còn
giúp cô trừng trị yêu râu xanh. Tống Ninh hít sâu một hơi, có đôi khi cô không thể hiểu nổi chính mình, giả vờ như rất mạnh mẽ sắc bén nhưng
thực ra rất yếu đuối, đôi khi khiến cô cảm thấy vô cùng hoang mang và hổ thẹn. Rõ ràng quên những chuyện không hay đi nhưng lại không làm được,
còn chuyện này vẫn dùng dằng, khiến cô rất nhức đầu.
Bởi thế, thỉnh thoảng Tống Ninh rất căm hận bản thân.
Giống như bây giờ. Nếu Đổng Mặc xảy ra chuyện, có lẽ cô sẽ có cơ hội; thế nhưng, cuối cùng cô vẫn giúp đỡ.
Tống Ninh buồn phiền, tự gõ đầu mình. Bất chợt, Tống Ninh nhìn thấy
một người đàn ông dìu một cô gái đang lại gần. Cô gái hình như bị say,
dựa vào vai người đàn ông, đi loạng choạng, cả người dựa hết lên người
đàn ông. Tống Ninh đút tay vào túi, chợt nhớ đến thời gian trước đây.
Khi cô mới vào đội cảnh sát, một lần đi ăn liên hoan cùng đồng nghiệp,
cô uống say bí tỉ, không biết trời trăng gì, cuối cùng vẫn là Ôn Hành
Viễn đưa mình về nhà, giống như cảnh tượng trước mắt đây…
Cô hâm mộ đôi tình nhân kia, song khi người đàn ông đi lên cầu thang, cô nhận ra dáng người này hơi quen, trong đầu chợt hiện lên dáng hung
thủ. Vội vàng lấy điện thoại ra, định gọi cho Ôn Hành Viễn nhưng điện
thoại không bật được. Tống Ninh cắn chặt răng, lẩm bẩm một mình: “Thực
sự không nên cứu Đổng Mặc!”
Điện thoại có vấn đề chắc chắn là do lúc đánh tên yêu râu xanh kia.
Thấy hung thủ sắp đi xuống cầu thang, Tống Ninh chỉ còn cách bám theo
hung thủ.
Núp sau một lùm cây, Tống Ninh cẩn thận quan sát tình hình. Hung thủ
cẩn thận nhìn bốn phía, vác cô gái lên vai. Cô gái vừa mới còn đứng
trong chốc lát đã như tờ giấy, bị hung thủ vác lên vai rồi đưa đi. Đi
tới giữa đường cái, hung thủ hất tay lên, người phụ nữ ngửa mặt ngã
xuống đất, sau đó hắn nhanh chóng đi đến một góc đường khác.
Thị lực của Tống Ninh rất tốt, khi cô gái bị hất ngã xuống đất cô đã
nhìn thấy khuôn mặt người đó bị đánh đến biến dạng. Cô không tiến lên
xem xét mà nhanh chóng đuổi theo hung thủ.
Hung thủ đi nhanh như bay, thậm chí còn hơi chạy. Lúc này, trong lòng Tống Ninh cực kỳ hoảng sợ, tưởng tượng đến hung khí trong tay hung thủ
lúc trước đã hại chết bao nhiêu nạn nhân vô cùng thê thảm, cô có chút do dự muốn dừng bước. Song nghĩ lại, cô là người duy nhất hai lần chạm mặt hung thủ, lần này còn trực tiếp chứng kiến hung thủ gây án, nếu…
Vốn đang chạy ở phía trước, hung thủ nghi ngờ, bất chợt quay đầu lại
nhìn. Tống Ninh vội núp đi, tim như muốn nhảy ra, căng thẳng cùng cực.
Cô nhìn chằm chằm đèn đường, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ cả ngõ nhỏ yên
tĩnh, giống như chỉ cần hơi sơ ý một chút thì hung khí trong tay hung
thủ sẽ bất ngờ nện xuống. Hai chân cô run nhè nhẹ, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, hít sâu một hơi cuối cùng vẫn di chuyển đến bên mép
tường, nhìn thấy hung thủ tiếp tục đi về phía trước, hai chân dường như
mất khống chế, cứ như vậy bắt đầu đuổi theo.
Hung thủ đi càng nhanh, cô càng bất an, hơn nữa con đường trước mắt
ngày càng nhỏ, nhà tầng xung quanh cũng càng ngày càng thấp, cô dần dần
dừng lại. Đi về phía trước vài bước, cô phát hiện ra có một nhà xưởng ở
ven sông. Trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ, cô nghĩ có thể hung thủ dã phát hiện ra sự tồn tại của cô, muốn dẫn dụ mình tới đây để giết người
diệt khẩu hay không. Bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn, Tống Ninh muốn từ bỏ việc bám theo hung thủ, song ngay khi Tống Ninh còn đang do dự
thì hung thủ chạy về hướng khu dân cư.
Tống Ninh suy nghĩ, rốt cuộc tên này làm trò gì đây?
Hung thủ hoàn toàn không để ý cô có đi theo hay không, như vậy tỷ lệ
bị phát hiện là rất thấp. Rối rắm một lúc, thấy sắp mất dấu hung thủ,
Tống Ninh liều mạng đuổi theo. Vừa chạy theo, vừa chửi: “Nhất định đừng
để cho tao bắt được mày! Hơn nửa đêm còn như vận động viên.”
Một lát sau, hung thủ đột nhiên chạy chậm lại, Tống Ninh cũng vội núp vào một ngõ nhỏ khác, âm thầm cầu nguyện đừng để bị hung thủ phát hiện. Đồng thời, Tống Ninh cũng tự hỏi tại sao trên con đường này không có
cảnh sát tuần tra nào? Trong lòng nóng như lửa đốt, đang trong lúc cố
tìm ra cách cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Đổng Mặc, nghĩ thầm, hay là cô ấy cũng đuổi theo hung thủ?
Thời điểm cô chuẩn bị đi chuyển về phía Đổng Mặc, đột nhiên phía sau
Đổng Mặc xuất hiện một người đàn ông, sau đó người đó nện thật mạnh vào
gáy cô ấy, Đổng Mặc gục xuống.
Tống Ninh bịt chặt miệng mình, ngăn không phát ra tiếng hét, nhanh
đến mức khớp xương trên bàn tay cũng hiện rõ ràng. Cô xoay xoay đầu.
Hiện tai, bên trái cô là hung thủ vụ án máy bào mặc áo bành tô, hơn nữa
cô còn tận mắt chứng kiến hắn gây án. Như vậy…bên phải cô, người vừa tấn công Đổng Mặc, hắn là ai?
Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu như muốn nhấn chìm Tống Ninh,
cô nhíu chặt lông mày, giống như kiến bò trên chảo lửa, không nghĩ ra
được biện pháp nào. Nếu cô men theo tường bên trái, rất có thể sẽ bị
hung thủ phát hiện. Nếu đi sang bên phải để cứu Đổng Mặc thì sẽ làm kinh động đến người đàn ông lạ mặt vừa đánh Đổng Mặc. Nếu…bọn họ là cùng một người? Thế nhưng, nếu không cứu Đổng Mặc thì không biết kết quả sẽ thế
nào? Hơn nữa, đó là một sinh mạng, cô ấy còn là đồng nghiệp của mình… Cô bất chấp tất cả chạy về phía Đổng Mặc nhưng mới chạy được vài bước, cô
đột nhiên dừng lại. Nếu không có Đổng Mặc…
Cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, trơ mắt nhìn người
đàn ông lạ mặt vừa đánh Đổng Mặc mang cô ấy đi, dần dần biến mất trong
tầm mắt cô. Cổ họng cô như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn áy náy cùng lúc
đánh ập xuống.
Cả người cô lạnh lẽo, cứng ngắc giống như một bức tượng. Nhớ tới
chuyện Đổng Mặc vừa bị đánh, trong đầu cô chợt hiện lên môt suy nghĩ
đáng sợ, cô thế mà lại không muốn cứu Đổng Mặc?
Cô theo bức tường từ từ trượt xuống, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Rất xin lỗi…”
Cô cứ ngồi ngây người như vậy gần một giờ. Nũa cho đến khi xung quanh vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cô mới lấy lại tinh thần. Lúc này, toàn thân cô đã lạnh cóng cứng ngắc đến mức không thể đứng dậy nổi.
“Tống Ninh!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Ninh lập tức quay đầu. Thời
điểm nhìn thấy Ôn Hành Viễn, cổ họng khô khốc không thể thốt lên lời,
ánh mắt phủ một tầng sương mù. Cô có chút hoảng hốt nhìn Ôn Hành Viễn
chạy về phía mình.
Ôn Hành Viễn chạm vào tay Tống Ninh, hơi hơi nhíu mày, vươn tay nâng cô ấy từ trên mặt đất dậy: “Sao vậy? Sao lại lạnh thế này?”
Tống Ninh rưng rưng, nước mắt tự dưng rơi xuống. Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
“Sư…sư phụ…Đổng Mặc…cô ấy…”
Cô ấy run rẩy mở miệng, Ôn Hành Viễn nhìn thấy vẻ khác thường, trong
lòng căng thẳng, vội cầm lấy cánh tay cô hỏi: “Đổng Mặc làm sao vậy?”
Tống Ninh điều chỉnh lại sắc mặt, một lần nữa nói: “Người chết là do Đổng Mặc phát hiện đúng không?”
Sau khi nhìn thấy Ôn Hành Viễn gật đầu, Tống Ninh khẽ cắn môi, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Em nhận được tin nhắn của cô ấy nên mới tới nơi
này, nhưng không nhìn thấy cô ấy.”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Vì sao em lại ở trong này?”
“Em…thấy hung thủ, nhưng không dám đuổi theo, em…Nhưng mà em không
biết Đổng Mặc có phải…” Cô nói năng có chút lộn xộn, Ôn Hành Viễn nhìn
thấy cả người cô vẫn còn hơi run rẩy, nhưng vừa nghe thấy tên Đổng Mặc,
trong lòng anh cảm thấy bất an càng ngày càng mãnh liệt.
“Ý em là không nhìn thấy Đổng Mặc ở đây? Cũng không gọi được điện
thoại?” Anh hơi hoảng sợ, vội vàng cầm lấy điện thoại, lần lượt gọi
những đồng nghiệp tuần tra xung quanh sau đó gọi cho Vưu Nhiên.