Tiểu Kiều Yêu Khuynh Thành
Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?
Tại sao không ai đưa mình vào bệnh viện mà vứt ở đây. Mình còn nhớ là do
chạy quá trớn nên tông vào cột đèn giao thông mà. Vậy sao mình lại nằm ở đây?
Hảo lãnh, tại sao lãnh như thế này. Cả người như muốn đông cứng thành băng vậy!
Đôi mắt nhỏ long lanh thử nhìn xung quanh.
Oa! Là tuyết thật sao?
Kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.
Lãnh, xung quanh cũng trắng xoá một mảnh thì đúng là tuyết rơi rồi. Đẹp thật đấy.
Thử kêu cứu xem sao, chắc sẽ có người giúp đỡ một đại mỹ nhân Tuyết Như Ngọc ta thôi.
"Oa oa oa~" Này này, tại sao ta lại nói không được, lại phát ra tiếng trẻ con khóc. Không phải là ta nghĩ đi.
Lòng đầy nghi ngờ, Tuyết Như Ngọc mặc kệ trời lãnh đến đông cứng cả tay chân nhưng vẫn cố nhấc bàn tay lên nhìn xem.
Đôi bàn tay như một củ sen non, nõn nà, trắng mịn. Nhưng là, là... là rõ ràng bàn tay trẻ con mà. Chẵng lẽ...
Dựa vào!
Sẽ không là xuyên không đi?
Chẵng lẽ ta đã chết vì lí do quá củ chuối đó đi? Nếu mọi người đã biết còn không chê cười tử ta. Mặt mũi đâu mà còn gặp người.
Xuyên không. Đã vậy mà còn trở thành trẻ con mới sinh. Bi đát hơn là đứa trẻ này bị cha nương vứt bỏ.
Tới đây thì nàng đã mất đi ý thức. Bởi vì nàng gặp tai nạn đã chết nên linh hồn đã nhập vào một bé gái mới sinh đã mệt mỏi rồi. Bị bỏ lâu trong
tuyết lãnh như thế này thì người trưởng thành còn chịu không được nói
chi một đứa trẻ sơ sinh như nàng...
Haizzz...
Chỉ có không
dính vào giang hồ là an nhàn tĩnh dưỡng thôi. Đã tam năm trôi qua, một
mình ta nơi đây cô độc lẽ loi. Nguyệt Nhi, sao nàng bỏ ta đi sớm như
vậy. Nàng có biết ta một mình trên thế gian này lẻ loi như thế nào
không?
Thế gian tình là chi mà để con người ta phải khốn khổ vì nó.
Hắn là Vương Không, là một người có võ công cái thế, dùng độc hảo tuyệt.
Đặc biệt là dụng y dược cứu người cũng không ai bằng. Cao thủ có tiếng
trong gian hồ. Vì lúc trước trẻ tuổi hết sức lông bông, gây hoạ nên để
mất người trong lòng là Vũ Nguyệt,đại tiểu thư Vũ gia cũng thiên hạ thứ
nhất mỹ nhân.
Đau khổ, tuyệt vọng khi người yêu mất. Hắn hận
những kẻ đã lấy người yêu hắn để uy hiếp và giết chết nàng. Vì không
muốn thêm đại loạn nên Vương Không đã đem xác Vũ Nguyệt chôn ở núi
tuyết, nơi hai người thích nhất.
Hôm nay là ngày giỗ tam năm của Vũ Nguyệt nên Vương Không hắn đi tới chỗ đã chôn người yêu, nhớ lại kí ước xưa mà buồn khổ.
Một thân bạch y, bất cần đi về hướng phía trước. Bước chân nhẹ nhàng, trên
tuyết dày như này cũng khó nhận ra dấu chân thì cũng biết võ công ra sao rồi.
"Hình như có tiếng trẻ con khóc. " Lắc đầu cười khẽ, chắc mình nghe lầm. Trẻ con thì làm sao khóc ở nơi đây.
Tuy nghĩ vậy nhưng Vương Không vẫn đi nhanh về phía trước, đôi mắt nhìn
xung quanh. Khi nhìn đến một bộc nhỏ màu lam thì hắn vội vàng chạy tới
nhìn xem.
Là một phấn điêu ngọc mài oa nhi. Ai lại nhẫn tâm để đáng yêu oa nhi như thế này ở đây.
Bế lên, là lãnh quá nên đã ngất rồi sao. Đưa tay vào bọc, hắn lấy ra một
miếng ngọc bội rất tinh xảo, nó có màu tím có phát sáng nhạt, trong
suốt. Trên miếng ngọc bội có khắc ba chữ Tuyết Như Ngọc, chắc có lẽ là
tên của đứa trẻ này.
Thôi, đã gặp được là duyên đi. Chắc biết
mình một mình cô độc nên Nguyệt Nhi đã đưa một đứa bé đến đây. Từ nay ta chăm sóc ngươi vậy.
Tiếng bước chân đi xa...