“Như vậy bên thắng của nấu Gà Tây lần này, rốt cuộc là người nào?” Ôn Tư Đốn vỗ tay một cái, nhận lấy tấm thẻ mà nhân viên làm việc đưa đến, sờ
sờ cằm, mấy giây vẫn không nói một câu.
Điều này khiến cho tất cả mọi người ở trong hiện trường tràn ngập tò mò.
“Chớ thừa nước đục thả câu, Ôn Tư Đốn! Nhanh công bố kết quả đi!”
“Cẩn thận mọi người dùng khay đập cậu đó!”
Ôn Tư Đốn ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Món ăn Gà Tây lần này,
thành thật mà nói, số phiếu cách nhau rất xa! Tôi không xác định được
bên ở phía sau có cơ hội đuổi kịp hay không. Giám khảo lựa chọn Gà Tây
làm món ăn chủ đạo có tổng cộng 22 người. Trong đó có 13 người bỏ phiếu
cho cùng một món, đó chính là món Gà Tây tẩm bột ngô cuốn bánh nương của Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng.”
Trong hiện trường vang lên một tràng vỗ tay.
Lâm Khả Tụng mở lớn hai mắt nhìn về phía Giang Thiên Phàm: “Chúng ta được 15 phiếu sao? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Cô không nghe nhầm.”
Giang Thiên Phàm vừa dứt lời, Lâm Khả Tụng liền nhảy dựng lên ôm cổ anh:
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Tôi cũng biết mọi người sẽ thích mà!”
Hai tay Giang Thiên Phàm mở rộng ra, mặc cho Lâm Khả Tụng dùng sức ôm lấy
mình, mấy giây sau anh mới ôm cô vào ngực, vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Đó
cũng chưa phải là kết quả cuối cùng. Đừng quên, chúng ta còn có ba món
ngọt.”
Vẻ mặt của anh bình tĩnh như nước, không nhìn thấy nét mừng rỡ nhiều.
Lòng của Lâm Khả Tụng cũng trở nênbình tĩnh như anh.
“Vâng, còn có ba món điểm tâm ngọt… Hơn nữa thắng thua mãi mãi chỉ là nhất thời! Vui vẻ cũng chỉ ngay lúc đó!”
Sự lo lắng khi tham gia thi đấu dường như tan thành mây khói, còn dư lại trong lòng là cảm giác thỏa mãn.
Bất luận cuối cùng cô cùng Giang Thiên Phàm có lấy được số phiếu để vượt
qua Khiết Tây Lạp cùng Y Lệ Ti hay không, cô cũng không dễ dàng để mình
dán nhãn thất bại.
Mà Khiết Tây Lạp lại cau chặt mày, tay đặt lên mép bàn, cắn chặt răng: “Cái này không thể nào… Điều này sao có thể?
Bất luận là chúng ta nấu Gà Tây, gia vị còn phối hợp không chê vào đâu
được! Làm sao có thể dễ dàng thua như thế? Có phải trong đây có điều gì
mờ ám hay không? Những vị ban giám kia nhất định là Giang Thiên Phàm đã
sắp xếp trước đó! Nếu tiếp tục cuộc tranh tàu này, sẽ khiến chúng ta tự
rước lấy nhục nhã! Chúng ta…”
“Chúng ta rút khỏi cuộc thi sao?” Y Lệ Ti đưa món điểm tâm ngọt lên một cách gọn gàng sạch sẽ, so với vẻ
mạnh mẽ của trước kia, giờ phút này dường như cô vô cùng trầm tĩnh: “Sau đó để mọi người cười nhạo chúng ta, Côn Đình Gia không thắng nổi sao?
Mẹ, đừng quên, sáu mươi người giám khảo ngoài Ôn Tư Đốn còn có những
người có uy tín khác chưa tới. Nếu như nói giám khảo là do Giang Thiên
Phàm sắp xếp, không phải là có ý muốn cả bọn họ đều ở đây để chống lại
nhà Côn Đình chúng ta hay sao? Coi như giám khảo đánh giá thấp gây bất
lợi cho chúng ta thì sao? Nếu có thua, cũng phải thua có phong độ.”
Khiết Tây Lạp thở ra một hơi: “Được rôi. Nếu như thật sự cuộc tranh tài này
công bằng, không phải Giang Thiên Phàm lợi dụng con và mẹ để thể hiện,
như vậy sáu phiếu chênh lệch, chúng ta vẫn có bánh trà xanh sân khấu
kịch, còn có quả mâm xôi để lấy về!”
Lúc này, Ôn Tư Đốn nhắc nhở mọi người đã đến giờ. Món điểm tâm ngọt được nhân viên đẩy ra phía sau
cửa, đưa đến trước mặt các vị giám khảo.
Y Lệ Ti cúi đầu xuống
trước chiếc loa, nói với Ôn Tư Đốn: “Ngài Tư Đốn, trận đấu này đã là màn cuối. Tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”
“Hả, yêu cầu gì?” Ôn Tư Đốn lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Y Lệ Ti nghiêm túc: “Từ khi bắt đầu tranh tàu từ món phụ đến món chính,
vẫn luôn để bình luận viên hay giám khảo tới phê bình các món ăn của
chúng tôi, cho nên hai bên dự thi chúng tôi muốn hiểu về món ăn của đối
thủ đều nhờ vào người khác. Việc này bất lợi cho trao đổi học tập của
đầu bếp hai bên. Nếu như Tổng biên tập Ôn Tư Đốn không ngại, tôi hy vọng vòng cuối cùng tranh tài này có thể cho chúng tôi tự nhận xét lẫn
nhau.”
Khiết Tây Lạp thấy rất hài lòng với đề nghị này của con
gái. Với thân phận là đầu bếp chính, từ góc độ chuyên nghiệp tới đánh
giá tác phẩm của đối phương, tìm ra sai sót của đối phương, so với kết
quả của những người ban giám khảo còn không biết kéo sợi mì như thế nào
kia thì tốt hơn nhiều. Mặc dù thua, chỉ cần giải thích của hai người độc đáo, thắng thua cũng chỉ có thể đại diện cho vị giác của những người
ban giám khảo này, cũng không thể đại diện cho trình độ chuyên nghiệp
được.
“Ừ! Tôi thích đề nghị này!” Ôn Tư Đốn nhìn về phía Giang
Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng nói, “Không biết các người cảm thấy đề nghị như thế được không?”
Lâm Khả Tụng bày ra khuôn mặt tươi cười, đây chính là thứ cô muốn.
Rốt cuộc bánh trà xanh sân khấu kịch của Khiết Tây Lạp nhà Côn Đình có vị
như thế nào, không đợi cho Giang Thiên Phàm trả lời, cô đã gật đầu.
Ôn Tư Đốn không khỏi cười, ông nói với Giang Thiên Phàm: “Tôi tin cậu cũng sẽ không từ chối cơ hội học tập cùng tiến bộ này.”“Dĩ nhiên.”
Cho nên bốn người bọn họ rời khỏi hậu trường, đi tới trước bàn ăn, ngồi cùng với các vị giám khảo.
Lâm Khả Tụng ngồi đối diện với Y Lệ Ti. Ánh mắt cô ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Tư thế ngồi của Khiết Tây Lạp thoạt nhìn rất ưu nhã, quanh thân toát ra
một phong cách quý phái, so với bộ dáng bỡ ngỡ của Lâm Khả Tụng, bà có
vẻ thành thục chững chạc hơn.
“Thiên Phàm, tôi nghĩ cậu hiểu, chinh phục đối thủ của mình sẽ khó hơn so với chinh phục sáu mươi giám khảm nhiều lắm.”
“Dĩ nhiên. Năng lực vị giác của bà cao hơn người bình thường. Cho nên tôi
cũng rất mong đợi được đầu bếp chính của Côn Đình có thể nói lên đề nghị trọng yếu.”
Hai người nói chuyện, Lâm Khả Tụng một câu cũng
không nghe lọt. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay
người phục vụ.
Bánh trà xanh sân khấu kịch được đưa đến trên mặt
bàn. Bánh ngọt hình chữ nhật, có đường chéo dọc theo thân, vừa thể hiện
màu trà xanh biếc của trà xanh, bên kia còn có chocolate màu đên ngào
ngạt âm trầm. Phía ngoài của chocolate là những mảnh vụn được xếp uốn
cong trên mặt bánh, một cây kẹo đường trong suốt hương Thảo Mai khẽ tựa
vào chiếc bánh. Trong nháy mắt, Lâm Khả Tụng nghĩ tới hình ảnh một thiếu nữ tuổi xuân đang dựa vào sân khấu đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời.
“Ăn đi.” Giang Thiên Phàm nghiêng mặt nói với Lâm Khả Tụng.
Dường như bọn họ không phải đang thưởng thức tác phẩm của đối thủ, mà là đang nhàn nhã uống trà chiều trong một quá cà phê.
“Vâng.” Lâm Khả Tụng nâng nĩa lên, nhẹ nhàng xắn một góc của chiếc bánh.
“Nói cảm nghĩ của cô một chút đi.” Giang Thiên Phàm nghiên người, tay chống
mặt, mặc dù không thấy nhưng tầm mắt lại dừng lại ở phần môi đang mím
lại của Lâm Khả Tụng.
Anh ưu nhã mà thong thả, đối với anh mà nói, tất cả đều nhàn nhã tự tại, thắng thua cũng không liên quan đến mình.
“Bánh trà xanh thật rất ngon! Đặc biệt là bánh ngọt… Có thể đạt tới bị xốp
như vậy nhưng không mất độ co dãn, nhất định trứng gà, lòng trắng trứng, bột mì còn có pha thêm mỡ bò đã được pha trộn rất tinh tế! Chỉ cần một
chút xíu không cân bằng sẽ mất đi cảm giác thích thú khi răng chạm vào!
Mặc dù bánh ngọt này cũng thêm vào trà xanh, nhưng bột trà rất mịn, kết hợp với bột mì không có một chút vị chát nào! Chocolate cũng rất ngon! Ở trên thị trường em chưa từng được ăn chocolate ngon như vậy! Nhẹ nhàng
trơn nhẵn nhưng không mất đi chất của chocolate, vị đắng nhàn nhạt hòa
cùng mùi thơm ngát của trà xanh, không chê vào đâu được!”
Bất tri bất giác Lâm Khả Tụng đồng thời nuốt miếng bánh vào.
Khiết Tây Lạp hơi nhếch môi, bà sớm đã biết bánh ngọt rất hoàn mỹ, Lâm Khả Tụng không thể tìm ra chút sai sót nào.
“Đầu bếp chính Giang Thiên Phàm, tôi cũng mong ý kiến của cậu về món đó.”
Giang Thiên Phàm cầm nĩa lên, ngón tay mơn trớn rìa của chiếc đĩa. Bởi vì
chiếc bàn chuyển động nên anh không cách nào xác định được vị trí của
chiếc bánh.
Lâm Khả Tụng đặt tay lên bàn tay của anh, mang theo chiếc nĩa của anh tới chỗ mép bánh ngọt, nhẹ nhàng cắt xuống.
Giang Thiên Phàm đưa bánh đến môi, anh chỉ ăn một miếng, lập tức đặt nĩa xuống.
“Pha trộn cân đối rất hoàn mỹ, bất luận là hương thơm hay là độ ngọt đều rất thành công, tôi tin cho dù là người rất ghét đồ ngọt cũng không có cách nào từ chối chiếc bánh như vậy, tựa như tiếng hát du dương ấm áp trong
ngày đông truyền đến. Thức ăn ngon, đầu bếp chính của Côn Đình làm món
Bánh trà xanh sân khấu kịch này thành món điểm tâm ngọt, quả thật danh
bất hư truyền.”
“Tôi tin tưởng đầu bếp chính Giang Thiên Phàm
không thể nào chỉ ra sai sót của bánh Trà xanh sâu khấu kịch hoàn mỹ
này. Dù sao cậu cũng có vị giác tuyệt vời, hôm nay cũng không phải là
lần đầu cậu thưởng thức bánh tôi làm, cho nên tôi tin nhất định cậu làm
lẽ sẽ rất dễ dàng.”
Mặc dù trên miệng nói như vậy, Khiết Tây Ta[j cũng không cho là bánh của mình lại bị đối phương có thể bị đối phương
làm lại hoàn mỹ như đúc. Dù sao đó cũng không phải là tác phẩm của riêng Giang Thiên Phàm, còn có Lâm Khả Tụng. Ánh mắt Giang Thiên Phàm hơi
phiền phức, bao gồm bơ đã được chế biến, quá trình chocolate hòa tan đều cần có phán đoán của Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng chính là điềm xấu của
món ngọt.
Khiết Tây Tạp cầm đồ ăn lên, nhìn bánh Trà xanh trước
mặt, từ đỉnh bánh cho đến phần đáy, điều này làm cho bà có thể tinh
tường quan sát được phân tầng của miếng bánh.
Khi dùng nĩa cắt
chocolate ra, chạm vào trong lõi bánh, cắt qua phần bơ trắng, rõ ràng
tay cảm thấy rất mềm mại, dường như bà không dùng đến sức lực, nhưng
bánh lại không bị biến dạng, quan trọng là các tầng đều rõ ràng, thậm
chí ngay cả bơ trắng cùng chocolate ngọt cho thấy độ dày cũng như độ đặc cũng rất vừa phải. Mặc dù chưa đưa vào trong miệng, Khiết Tây Tạp cũng
biết vị của nó rất hoàn mỹ. Còn xót lại chính là mùi vị của sự khác
biệt.
Nhưng vị giác của Giang Thiên Phàm cũng rất chắc chắn cùng
chuẩn xác, Khiết Tây Tạp biết muốn tìm ra sai sót nào cũng hết sức khó
khăn.
Mà Y Lệ Ti bên cạnh bà cũng đã lên tiếng: “Tôi muốn biết
rốt cuộc mật đường hương thảo này làm như thế nào. Mùi của hương thảo
rất đậm mùi thuần khiết, theo lý thì dùng hương thảo không phải ít.
Nhưng nếu nói dùng quá nhiều, thời gian nấu quá lâu sẽ giữ lại cặn trong nước đường, hơn nữa sẽ phá hỏng đi mùi thơm.”