Thời tiết chợt trở
lạnh, sương xuống, liền không còn cách nào để thu cá trê được nữa. Diêu
Tam Tam không khỏi có chút uể oải, dù cô phải đến trường, chỉ có thể thu vào chủ nhật, nhưng dẫu sap cũng có thể thu vào được chút ít. Giờ trở
lạnh rồi, cá trê chắc đã chui sâu vào bùn đất, ngay cả ốc cũng chui đi,
tiến vào trạng thái ngủ đông, ốc cũng không thể vớt luôn.
Diêu Tam Tam chẳng thích mùa đông tí nào!
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện, Bào Kim Đông đã tìm ra cách làm ăn mới –
hắn bắt thỏ hoang bán. Vụ mùa thu đông, thỏ hoang không có đồng ruộng
xanh tươi che chắn, dễ bị tóm hơn, đương nhiên là thỏ hoang chạy trốn
rất nhanh, bản tính chúng vốn cảnh giác, nên không dễ bị bắt như vậy
được, thế nhưng Bào Kim Đông lại học được cách gài bẫy. Lần đầu tiên
Diêu Tam Tam thấy hắn xách hai con thỏ hoang đi bán, liền hâm mộ luôn,
mùi vị thôn dã kia, đáng giá hơn thỏ nuôi nhà nhiều.
Cái người
Bào tinh này, sao anh ấy lại biết chiêu này? Thế nên Diêu Tam Tam liền
quấn lấy Bào Kim Đông để hắn dạy cô bắt thỏ hoang.
(*)Bào tinh: đại loại là cái gì Bào Kim Đông cũng biết làm, mà còn làm rất giỏi ấy.
“Không biết làm sao để dạy em nữa, ông hai của anh biết chiêu này, ông ấy dạy
anh với Kim Lai, Kim Lai học mấy lần rồi, mà bẫy nó đặt, trên căn bản
đều là thất bại, anh đặt thì còn dính được sáu bảy phần mười”. Bào Kim
Đông nói ông hai, hẳn là người bề trên gần nhà hắn, Diêu Tam Tam cũng
không tìm hiểu tới cùng xem là người nào.
Đầu mùa đông ruộng đất
bao la, nhìn thoáng qua là tiểu mạch nhỏ mới gieo xuống nằm lưa thưa,
chỉ thấy lộ ra đất nhiều hơn mầm mạ, vẫn còn nhiều mảnh đất trống. Gieo
hạt rồi. Đậu phộng và ngô trồng cùng lứa với tiểu mạch, khoai lang thì
phải chờ đến xuân năm sau mới trồng cùng với đậu phộng và ngô xuân…
Không có cây trồng mọc cao, tầm mắt trở nên hết sức thoáng đãng. Dưới bầu
trời xanh, mấy đứa trẻ nhà quê đang rượt đuổi nhau, nô đùa trên đồng
ruộng.
Diêu Tam Tam dắt theo Tiểu Tứ, giống như hai cái đuôi theo sau Bào Kim Đông, đi cùng còn có Bào Kim Lai em họ Bào Kim Đông, và em
trai Bào Kim Thành, dắt em họ Tiểu Liễu, cả đám người đi loạn trong đất
ruộng mùa đông, tìm “đường thỏ đi” theo lời Bào Kim Đông khắp nơi.
“Nhìn thấy không, em phải nhìn phân thỏ, nhìn dấu chân thỏ, như vậy mới có
thể tìm thấy đường thỏ đi. Thỏ không bị quấy rầy, thì nó sẽ đi về đường
cũ, em lặng lẽ đặt bẫy trên đường nó đi qua, đợi nó trở về, thì có thể
dễ dàng trùm lấy rồi”.
Bào Kim Đông nói rồi, thuần thục thắt một nút dây, lớn chừng hai bàn tay nhỏ, quàng một đầu vào cọc gỗ ngắn rồi buộc lại
“Cái này có thể cột được con thỏ hả?”. Diêu Tam Tam vội vàng hỏi.
“Cũng không nhất định, hơn nửa phần cơ hội thôi. Nếu như thỏ bị kinh sợ, tỷ
như bị chó săn đuổi theo thì không nhất định nó sẽ trở lại bằng đường cũ nữa. Còn nữa, tỷ như bị cả đám lôi thôi mấy đứa làm cho sợ hãi đó”.
“Anh mới lôi thôi á, làm tổn thương tự ái của người ta!” Bào Kim Lai không
vui trước tiên, nghe nói hắn học mấy lần, mà đặt bẫy ngay cả lông thỏ
cũng không túm được.
“Em không lôi thôi thì động tác nhanh chút.
Đi, đi xem thử coi có thể chặn hang thỏ không. “Bào Kim Đông vung tay
lên, dẫn một tiểu đội đuôi nhỏ, đi khắp đất ruộng tìm hang thỏ. Bọn họ
tìm thấy cái đầu tiên ở gần một ngôi mộ, ặc… làm ầm ĩ ở đây nói chung
cũng không tốt, nên lại tiếp tục tìm, lại tìm được một hang nhỏ ở bụi cỏ trên sườn núi, Bào Kim Đông chỉ vào đó mà nói: “Thấy không, đằng kia có một cái kìa. Tìm xa xa cạnh đó thử xem, phải còn hai ba cửa hang nữa”.
Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, tức là hang thỏ luôn phải thông ra bốn
hướng. Bào Kim Đông dẫn một đội đuôi nhỏ, kiếm bùn đất chặn cửa hang
lại, chừa lại hai cửa hang, tự mình đứng chờ ngoài một cửa hang, móc một hộp diêm ra ném qua, bảo Diêu Tam Tam:
“Tam Tam, qua cửa hang kia, đốt một cây đuốc hun khói vào trong đi”.
Diêu Tam Tam liền chạy qua một cửa hang khác, tiện tay vơ một nắm cỏ khô,
đốt lửa, lại dùng một mớ cỏ nát ẩm ướt để dập ngọn lửa, liền có một
luồng khói mù mịt. Diêu Tam Tam nhét nắm cỏ vào cửa hang, phồng miệng
thổi lửa, diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn dùng sức thổi khói vào trong, kết quả,
xông nửa ngày cũng chẳng thấy bên kia có động tĩnh gì.
“Anh Kim Đông, thổi phồng phải không?”. Diêu Tam Tam cười hì hì nói hắn.
“Có phải còn cửa hang nào khác ở đâu đó hay không? Có thể chạy ra từ cửa
hang bên hông. Nếu không, thì chắc con thỏ này đã đi kiếm ăn, không có ở trong hang rồi”. Bào Kim Đông cũng không tức giận, “Lẽ ra thỏ hoang
thích ra ngoài vào ban đêm, ban ngày thì ít”.
“Khỏi tìm lý do cho mình, dù sao thì anh cũng không bắt được”. Bào Kim Lai cũng ở một bên đùa cợt.
Bào Kim Đông liếc mắt, nói: “Anh với em đánh cuộc không? Hôm nay anh đặt bẫy, nhất định sáng mai có thể bắt được một hai con”.
Bào Kim Đông nói, chặn hang thỏ thật ra không tính là dễ làm, lưới thỏ
hoang là tốt nhất, phải có đầy đủ nhân thủ, mấy chục người vây thành một vòng, bày ra một tấm lưới cá, mọi người cùng nhau hét lớn để đuổi thỏ,
từ từ thu nhỏ vòng vây, nếu trong vòng có thỏ hoang, nhất định sẽ đụng
vào lưới – “Bó chân chịu trói”.
Bào Kim Đông nói, hầu như tuần
nào hắn cũng đi bắt thỏ hoang, hầu như đều có thu hoạch. Khi ấy món ăn
dân dã còn chưa có mức giá trên trời như ngày nay, một con thỏ hoang
lớn, cũng chỉ bán được có hơn 10 đồng, coi như nhỏ, nhưng cũng là mấy
đồng tiền.
Diêu Tam Tam suy nghĩ một lát, cũng học đặt bẫy,
dùng dây thừng với dây kẽm làm bẫy, cũng không biết do cô làm bẫy không
chuẩn, hay là tìm đường thỏ đi không đúng, mà cuối cùng cũng không bắt
được con nào. Qua mấy lần, cô cũng buông bỏ, có vài thứ không phải bạn
không cố gắng, mà không có loại năng lực đó. Diêu Tam Tam đặt cho Bào
Kim Đông biệt danh là “Thỏ tinh”.
Nếu tuyết rơi xuống, thì càng
có nhiều trò hay ho hơn. Thỏ hoang, gà rừng gì cũng đều thấy rõ dấu chân trên đất tuyết, có thể dùng lưới lớn để bắt. Thế nhưng tuyết rơi rồi
bắt thú cũng chẳng dễ dàng gì, thú hoang chạy không nhanh trên đất
tuyết, thì người cũng chạy không nhanh hơn được. Ngược lại nước trong
đập đóng băng lại rồi, thời tiết sẽ vô cùng lạnh, sẽ có vịt trời, chim
nhạn chết rét, nếu cách gần bờ mà nói thì cũng có thể lượm về.
Nhưng mà trời rơi tuyết lớn, thì bọn họ đi học sẽ phải chịu đau khổ rồi. Diêu Tam Tam từ sáng sớm đã bò dậy khỏi giường, mở cửa, đập vào mắt là một
mảng trắng xóa, tuyết thật to! Ở nơi đó, mỗi mùa đông luôn có mấy trận
tuyết lớn, thế nhưng tuyết lớn như vậy, vẫn là hiếm thấy, nhìn tuyết
trong sân, đã sâu gần đến cổ chân.
Tuyết sâu như vậy, nhất định
là không thể chạy xe đạp đi học được, cũng chỉ có thể bước từng bước
trong tuyết mà đi. Đoạn đường đến trường học này, thời gian càng kéo dài thêm, Diêu Tam Tam sợ đi trễ bị mắng, liền vội vàng ăn qua loa mấy
miếng cơm, rồi định đi học.
Giày vải bông nhà làm không thể mang
được nữa, đi đường không thể để ướt. Diêu Tiểu Đông tìm ra ủng đi mưa
của cha mẹ trong nhà, lót một lớp bông vải vào trong, lại lót thêm một
lớp đệm bên trên, cho Diêu Tam Tam mang đi học.
"Để lại cho Tiểu Tứ mang đi." Diêu Tam Tam nói.
“Em mang đi, Tiểu Tứ đường gần, chút nữa chị đưa nó đi học. Tuyết ở trong
thôn, nói chung cũng được các nhà quét trước cửa”. Diêu Tiểu Đông đặt
ủng đi mưa trước mặt Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam xỏ chân vào, bên trong
thật ấm áp. Phía dưới kê thật dày, nhất định sẽ không lạnh, chỉ sợ đến
bên ngoài, da chân sẽ lạnh. Nghĩ vậy, Diêu Tam Tam cởi ủng ra, mang thêm vớ. Mang hai lớp vớ, dù sao cũng khá hơn một chút nhỉ!
“Mặc ấm
luôn đi, người lạnh tay chân cũng lạnh theo”. Diêu Tiểu Đông đưa gói
bánh rán cho Diêu Tam Tam, cho cô mang theo làm cơm trưa, vừa cứng rắn
bắt cô mặc thêm một bộ quần áo. Được rồi, thứ có thể mặc đều mặc lên cả
rồi.
“Nó còn lạnh gì được nữa? Chị nhìn nó mặc kìa, y như gấu chó á”. Diêu Tiểu Cải trêu Diêu Tam Tam.
“Chị ba là gấu chó mới đúng, gấu chó đến mùa đông đều không ra khỏi ổ, em
đánh cuộc, nhất định là hôm nay chị sẽ không ra khỏi nhà cho coi”. Diêu
Tam Tam cười hì hì phản kích.
Diêu Tam Tam mang ủng đi mưa, xách cặp, thất thểu bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa không xa, đã chạm mặt Bào Kim Đông, hắn cũng mặc thật dày, chân cũng mang ủng đi mưa thật to. Bào Kim Đông vốn to con, đến lúc này, càng có vẻ khổng lồ.
Đây mới là gấu chó tiêu chuẩn! Diêu Tam Tam vừa liên tưởng như vậy, liền không nhịn được mà cười trộm.
“Cười cái gì, con nhỏ này, nhìn bộ dạng em, nhất định là không phải chuyện gì tốt!”.
“Đâu có! Em có cười sao?” Diêu Tam Tam mặt vô tội, trong bụng thì càng buồn
cười, đánh chết cô cũng không dám nói thật, là cô so sánh Bào Kim Đông
với gấu chó.
“Anh Kim Đông, hôm nay không thể chạy xe phải không? Mình đi đi”.
“Tuyết sâu như vậy, khó mà đi được, chú tư của anh muốn lái máy kéo đưa bọn
anh đến trường, em theo anh đến cửa nhà chú ấy chờ ngồi máy kéo thôi”.
Máy kéo đưa trẻ con đi học? Diêu Tam Tam vừa nghe liền vui vẻ, cái này hay
đó, máy kéo đi trên đất tuyết, còn ổn định hơn xe con cơ.
Chú tư
Bào lái máy kéo đưa mấy đứa nhỏ đi học, đương nhiên không phải để đưa
Diêu Tam Tam, cả Bào Kim Đông cũng đều là nhân tiện thơm lây, chú ta đưa con nhà mình là Bào Kim Lai, con gái Bào Tiểu Diệp mới là thật. Vừa
nghe nói chú tư Bào lái máy kéo đưa con đi học, mấy đứa nhỏ trong gia
tộc nhà họ Bào đang học Trung học khác cũng chạy tới. Con trai con gái,
cháu trai cháu gái, đứa nhỏ hàng xóm, lại thêm Diêu Tam Tam nữa, thật
tốt! Đầy tràn một xe con nít.
Người dân thôn quê, đa số đều rất nhiệt tình.
Máy kéo lái đến cửa thôn, lại tiện thể rước luôn hai đứa nhỏ đang tập tễnh
đi trong tuyết, trên máy kéo đã sắp không chen không lọt. Con trai vóc
dáng lớn, liền tự giác nghiêng người hoặc ngồi xổm hoặc đứng, vây một
vòng quanh mấy người nhỏ. Bào Kim Đông nhìn Diêu Tam Tam, thấy cô đang
giấu tay vào áo đứng trước thanh chắn bằng sắt, liền đưa tay kéo cô đến
trước mặt, tháo cặp sách trên lưng xuống đặt dưới sàn xe, ý bảo cô ngồi
lên.
Diêu Tam Tam vui vẻ ngồi xuống, nhất thời cảm thấy không còn lạnh như thế nữa. Vì sao hả? bởi vì gió lạnh đều đã bị một vòng người
lớn con chặn lại, cô núp trong đám người rồi, phải nói nhỏ con cũng có
chỗ tốt. Bào Kim Lai vừa thấy, cũng liền đặt cặp sách của mình dưới sàn
xe, kêu em gái Tiểu Diệp lại ngồi.
Máy kéo lái đến cổng trường
Trung học, một xe con nít nhao nhao nhảy xuống. Bào Kim Đông với Bào Kim Lai hai người lớn xuống trước, đứng ở dưới máy kéo, đưa tay đỡ mấy đứa
khác nhảy xuống, tránh cho trượt chân. Bào Kim Đông đưa tay, bắt được
cánh tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam lưu loát nhảy xuống máy kéo, vẫy tay nói cảm ơn với chú tư Bào.
“Không cần cảm ơn, chiều muộn tan học không có thời gian, sẽ không tới đón mấy đứa, mấy đứa tự đi về chung đi”.
Chú tư Bào khởi động máy kéo, xịch xịch xịch đi xa cổng trường, giáo viên
đi qua không khỏi nhìn thêm mấy lần, trời đổ tuyết lớn, ngồi máy kéo đi
học, thật là có khí phách.
*Edit by Mèo Mạnh Mẽ*
Giờ nghỉ
trưa, Diêu Tam Tam không cần phải gấp gáp đi ra ngoài, cô có mang cơm
tới ăn, nên vẫn chậm rãi tiếp tục làm bài tập của cô. Hai ba tốp học
sinh cùng về nhà ăn cơm hoặc đến nhà ăn đều đã đi hết sạch, mấy học sinh mang cơm nhà như họ có thể bắt đầu ăn rồi.
Trong phòng học
không có nước nóng, nếu như muốn uống nước nóng, thì đằng sau trường học có một lò nước sôi kiểu cũ, có thể cầm chén đi rót nước uống. Nhưng mỗi lần, đều phải nhìn vẻ mặt khó chịu của người nấu nước, nước sôi của hắn là bán cho học sinh ở trọ tại trường, năm xu một bình nước nóng, học
sinh mang cơm cầm chén tới rót, lại không tiện đòi tiền, trường học đã
đồng ý cấp nước nóng cho số học sinh này, người nấu nước nóng liền cảm
thấy bị thiệt thòi lớn.
Diêu Tam Tam không đi lấy nước trước, cô đặt bút xuống, lấy gói nhỏ ra khỏi cặp, đang định ăn cơm.
“Tiểu Tam Tam, có người tìm cậu kìa”. Một nam sinh bình thường nghịch ngợm bưng nước trở lại, kêu cô một tiếng.
Diêu Tam Tam trợn mắt nhìn nam sinh kia một cái, quyết định không để ý tới
cậu ta, luôn có mấy nam sinh đáng ghét thích khi dễ nữ sinh, cũng giống
như nam sinh trước mắt này vậy, luôn lấy tên cô ra trêu chọc. Nhưng nam
sinh như thế, bạn càng để ý đến hắn ta, thì hắn lại càng làm tới, bạn
không để ý đến hắn, thì hắn sẽ thấy không còn hứng thú nữa.
Diêu
Tam Tam nhét gói nhỏ vào ngăn bàn, vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy
Dương Bắc Kinh đứng cách đó mấy bước. Thấy cô ra ngoài, Dương Bắc Kinh
liền cười cười, nói:
“Ăn cơm chưa?”.
Diêu Tam Tam cảm
thấy, tính tình Dương Bắc Kinh thật thú vị, mỗi lần thấy cô, đều sẽ hỏi
trước một câu: ăn cơm chưa? Cũng không biết có là do bệnh nghề nghiệp mở tiệm ăn, hay là không tìm ra lời khác để nói, dân quê gặp mặt, đại khái thường hỏi thăm “ăn chưa”.
Diêu Tam Tam liền cười đáp: “Đang định ăn ạ, anh hai Dương, anh tìm em có gì không?”.
"Đi, đến ăn canh với anh."
Dương Bắc Kinh nói vậy, rồi xoay người rời đi, Diêu Tam Tam gấp gáp gọi anh
lại, nói: “Anh hai Dương, em có mang cơm, sẽ không đi ăn với anh đâu”.
“Trời lạnh, anh làm canh xương đầu dê, đi nhanh lên đi, trong tiệm còn bận lắm”.
Anh chàng Dương Bắc Kinh này, nói năng cũng hệt như tính tình vậy, là người quen, anh sẽ không nói lời khách khí, cũng không nói nhiều, Diêu Tam
Tam đã sớm lấy làm quen rồi, suy nghĩ một chút, nếu Dương Bắc Kinh tới
gọi cô, cô đơn giản liền theo Dương Bắc Kinh ra khỏi trường học, đi một
chút liền tới tiệm ăn của anh ấy.
Trong tiệm cơm đúng là còn có
vài khách đang ăn, Dương Quảng Châu chào hỏi khách, nhìn thấy Diêu Tam
Tam, cười gọi cô vào nhà. diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn Dương Bắc Kinh không để
Diêu Tam Tam ngồi ngoài bàn, mà dẫn cô vào phòng bếp, múc hai chén canh
xương dê nóng hổi thơm nức, đặt lên bàn dài, lại lấy hai cái bánh bao
đang nướng trên lò than, đưa cho Diêu Tam Tam một cái.
Nếu nói
Dương Bắc Kinh cho cô ăn gì đó, thì cũng bình thường thôi, nhưng nếu nói Dương Bắc Kinh chạy đến trường học, đặc biệt gọi cô tới ăn, thì hình
như không có đơn giản như vậy – cứ có cảm gác anh ấy có việc khác ấy!
Quả nhiên, Dương Bắc Kinh vừa bẻ bánh bao, vừa làm như tùy ý hỏi một câu: “Tam Tam, dạo này chị hai em bận lắm hả?”