Khúc Tình Ca Của Nàng Tiên Cá
Rồi sau đó, Bạch Sa xoay người mở ra tủ quần áo, hắn tùy tiện lựa chọn một bộ đồ mới để mặc vào.
“Anh phải đi thăm dò tiến độ sửa chữa công trình đây.” Bạch Sa mỉm cười.
“Tôi cũng phải đi!”
“Ngoan nào bé cưng, em hãy đợi trong này.” Bạch Sa ôn nhu nói “Ở thế giới của con người, nếu trần truồng thì không thể chạy loạn được đâu.”
Dưới sự ra lệnh của Bạch Sa, chỉ không đầy mười lăm phút sau, một mâm sơn
hào hải vị đã được phục vụ nhanh nhẹn đưa đến tận phòng. Thủy Liên hậm
hực khó chịu liếc nhìn đồng đồ ăn trên bàn, những món kia hơn phân nửa
đều được chế biến từ tôm cua cá a! nhân)
“Đồ sát nhân, anh nghĩ rằng tôi sẽ ăn mấy cái đó sao! Chúng nó đều từng là đồng bạn của tôi!”
Bạch Sa cúi người, dịu dàng nhìn Thủy Liên: “Tôi chỉ muốn nói, ở xã hội con
người, nếu những hành vi như thế này được coi là cướp bóc xâm lược thì
đã sớm bị pháp luật trừng trị rồi, không thể nào có cơ hội tiếp tục đánh bắt ăn thịt mấy thứ này đâu.”
Hắn đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt cánh môi của mỹ nhân ngư “Cho nên, tôi khuyên em tốt nhất nên thay đổi tư duy, dứt bỏ ba cái thứ tình nghĩa linh ta
linh tinh với đám nghêu sò ốc hến đó đi. Hãy học cách tư duy như một con người. Không phải lúc nãy em đã thấy, đến lão cảnh sát Cá Vàng cũng
đứng ra lo lắng bảo vệ cho an nguy của tôi ư? Chức trách của hắn là giữ
gìn quyền lợi cho người sở hữu khu đất này, mà quyền lợi đó lại thuộc về tôi. Về mặt pháp lý mà nói, Bạch Sa này đâu có hãm hại bất kỳ một ai,
tất cả những thứ ở đây đều do tôi đứng tên làm chủ sở hữu hết rồi.”
Nàng tiên cá hoang mang nhìn hắn “Loại luật pháp gì mà lại bảo vệ một kẻ xâm lược như anh?”
Bạch Sa dường như chẳng thèm để ý đến “chính sự” nữa, cả người gã đã sớm trở nên cứng ngắc do quá đắm đuối nhìn chằm chằm vào thân thể trần như
nhộng của mỹ nhân ngư từ khi nào rồi, hắn chỉ có thể ái muội nhếch mép
cười một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Pháp luật của con người bảo vệ
quyền lợi cho những công dân lương thiện chịu cống hiến tài nguyên, làm
ra của cải cho xã hội.” Bạch Sa híp mắt, vẻ mặt đầy ái muội nói “Nếu em
có đủ bản lĩnh, thì hãy thử gom tiền mua lại đất của tôi đi.”
Thủy Liên trầm mặc, không nói nên lời.
Bạch Sa hôn lên trán nàng tiên cá một cái để chào từ biệt rồi sau đó mở ra
chân cô, không chút e dè đem vật thể đáng xấu hổ đó cắm càng sâu
Điều đáng nhất sợ là, “vũ khí khủng bố” của hắn chỉ vì một màn diễn “ái ân”
hết sức ngắn ngủi này mà đã sớm “đứng lên chào cờ” từ lúc nào!
Thủy Liên hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cô run lên cầm cập.
Bạch Sa ngay lập tức chộp lấy bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân ngư để vuốt ve an
ủi cho “tiểu đệ đệ” tội nghiệp vừa mới ngóc đầu dậy “ngóng trông” được
“sủng ái”, chờ sau khi nó hoàn toàn được thoải mái phóng thích, hắn liền lấy yêu dịch vừa bắn ra nghịch ngợm vẽ loạn xạ ký hiệu chữ “tiền” lên
ngực nàng tiên cá rồi mới chịu bỏ đi.
Lúc này, chỉ còn lại một mình Thủy Liên hoang mang ngồi bệt ở trong phòng, ở dưới đáy biển sâu làm gì có khái niệm nào gọi là “tiền”? Ý của hắn là
muốn nói đến mấy thứ đồ vật phát sáng lấp lánh mà những kẻ bị đắm tàu
hay mang xuống sao? Dù thế nào đi nữa, cô cũng nhất định phải tìm ra
được đáp án!
Thủy Liên vội vàng mở ra tủ quần áo, cô học lỏm theo động tác của Bạch Sa, lựa một chiếc sơ mi cùng đồ lót mặc tạm vào.
Cái áo rộng thùng thình như váy ngủ đem cả cơ thể nàng tiên cá bao kín lại, độ dài của nó vừa đúng đến bắp đùi, che luôn cả bộ mông cùng vật cứng ở giữa hai chân cô.
Thủy Liên đứng ngắm nghía một hồi rồi mới phát hiện ra trên áo của Bạch Sa
còn có thêu một vài ký tự khó hiểu gì đó, dù sao đây cũng chỉ là đồ đi
mượn nên cũng chẳng phải vấn đề đáng để quan tâm lắm nên cô liền ngay
lập tức xoay người rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng lao thẳng luôn tới ban công.
Giờ phút này, từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh nắng chiều vàng rực rỡ, Thủy Liên có thể dễ dàng trông thấy khu thủy cung vừa bị hỏa thiêu được đám
công nhân gấp rút tiến hành sửa chữa xây dựng lại như thế nào, cùng bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Bạch Sa đang đứng đốc thúc chỉ đạo công
trình.
Sự bất lực khi phải chứng kiến cảnh tượng này làm cho Thủy Liên cảm thấy
thống khổ không thôi, hai chân cô cũng vì thế mà run rẩy liên hồi, vô
tình ma sát luôn vào gậy thịt trong quần lót.
Mỹ nhân ngư gắng gượng chống đỡ thân mình, cô phải đi tìm Bạch Sa để đàm phán vấn đề dùng “tiền” mua lại khu đất này.
Thủy Liên kiên cường chống chọi lại những ánh mắt tò mò đánh giá của đám du
khách, cô mang theo chồng chất nghi vấn một thân một mình đi lang thang
khắp thủy cung.
Một đường đi tới đi lui quá đỗi áp lực mệt mỏi khiến cho nàng tiên cá đáng
thương không thể chịu đựng được nữa mà phải dừng lại nghỉ chân, nhưng
không ngờ vì thế mà cô lại vô tình gặp được một cảnh tượng hết sức bất
ngờ.
Lúc này trước mắt Thủy Liên là một dàn mỹ nhân ngư với đủ màu sắc dáng hình đang vui đùa trong làn nước, khiến cho cô không khỏi tủi thân mà nhớ về một thời đã mất của mình.
Vật cứng giữa hai chân Thủy Liên lại một lần nữa cọ xát, nhắc nhở cô về sự
tồn tại không thể chối bỏ của gã đàn ông đáng ghét kia.
Cô thực sự muốn mọi thứ trở lại như xưa, khi còn là một chú cá nhỏ được tự do tung tăng bơi lội trong dòng nước.
Tiếng vỗ tay rầm rầm của du khách ngay lập tức liền kéo Thủy Liên từ giấc mơ
quay trở về với thực tại, thì ra đội cosplay mỹ nhân ngư đang biểu diễn
hăng say đến hồi cao trào. Lúc này, Thủy Liên mới bắt đầu dời lực quan
sát mà chú ý đến biển quảng cáo chiêu mộ nghệ sĩ mới được treo ở trên
hang động giả nằm gần đó.
Thủy Liên ngay lập tức liền nhận ra ký hiệu chữ “tiền” mà Bạch Sa từng vẽ
được viết to chình ình trên tờ giấy đó, cô hưng phấn chạy tới giật phắt
tấm thông cáo tuyển dụng xuống, cẩn thận ngắm nghía tìm tòi như người
sắp bị chết đuối ngoài biển khơi may mắn vớ được phao cứu sinh.
Nhóm cosplay mỹ nhân ngư đang tại nối đuôi nhau lên bờ để thay đồ thì bỗng
dưng nhìn thấy một cô gái vô duyên vô cớ xé xuống tờ bố cáo tuyển nhân
viên nên liền xúm xụm lại túm năm tụm bảy đứng bàn tán xôn xao.
“Xin lỗi cho tôi hỏi, chỉ cần làm mỹ nhân ngư biểu diễn văn nghệ cho người
ta xem là có thể nhận được ‘tiền’ sao?” Thủy Liên rụt rè nói.
“Phải.” Tầm Tử - đội trưởng nhóm cosplay mỹ nhân ngư lạnh lùng lên tiếng trả lời.
“Muốn gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi? Thế vị tiểu thư đây có kinh nghiệm nhảy múa bơi lội biểu diễn dưới nước không?” Tầm Tử khinh khỉnh khiêu
khích nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình.
Thủy Liên tràn đầy tự tin hướng đám vũ công mỉm cười “Đương nhiên a, tôi
chính là một mỹ nhân ngư thực thụ đó, chỉ là không may mắn vừa đánh mất
đi đuôi cá mà thôi.”
Đáng tiếc là sự trung thực đơn thuần đến thơ ngây của mỹ nhân ngư khi lọt
vào tai con người lại trở thành phát ngôn kỳ quái ý nghĩ ngông cuồng,
tất cả đều không hẹn mà gặp cùng đồng thanh bật cười.
Các cô gái bắt đầu thầm thì to nhỏ, râm ran bàn tán, tạo ra một không khí hết sức bát nháo hỗn loạn.
“Thế thì hãy thể hiện đi.” Tầm Tử liền không hề khách khí lôi ra một miếng
đuôi giả xấu xí cổ lỗ đã bị phai màu quăng thẳng lên người nàng tiên cá
tội nghiệp.