Không thu xếp gì, họ rời khỏi văn phòng Lâu Đường trực tiếp đi về hướng quân doanh.
Lâu Đường cùng đi qua đó với họ, sắc mặt vô cùng kiên định.
Khi họ đến quân doanh thì Thu Dung đã nhận được tin tức, đang chờ ở đó, lúc này cô mặc quân trang, đã chuẩn bị xong. Lâu Triển dẫn hai người đi
qua, chào quân lễ trước, ánh mắt nhìn về phía cô có phần nhu hòa, căn
dặn: “Cẩn thận dọc đường.”
Thu Dung chào lại theo nghi thức quân đội, sau đó dùng tư thế oai hùng hiên ngang cười với anh, đáp: “Sẽ không để anh thất vọng!”
Đợi sau khi tất cả lên xe, Lâu Triển đứng ở chỗ cũ thật lâu, nhìn về hướng xe biến mất.
Sau khi Lâu Linh lên xe, chợt phát hiện em gái nhỏ đang ló đầu ngồi ở ghế sau của xe, cô kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Nghiên, sao em lại ở đây?” Nhưng sau đó cảm thấy hiển nhiên lúc trước cô bé trực tiếp trốn ở phía
sau đầu xe, chờ xe lăn bánh mới nhô đầu ra, không cần phải nói, mục đích vì đề phòng Lâu Triển tìm ra mình, không cho cô rời khỏi căn cứ.
Lâu Nghiên mím môi nói: “Anh hai gặp chuyện không may, em đương nhiên không thể mặc kệ ngồi nhìn.” Dứt lời, cô lấy ra một chiếc máy to cỡ bàn tay, rất tinh vi từ trong ba lô bên cạnh mình, giới thiệu với bọn họ: “Đây là máy lần theo dấu vết, chỉ cần đến gần chỗ anh hai ở, đèn báo hiệu sẽ phát sáng. Hơn nữa các anh chị không cần lo lắng, em có thể tự bảo vệ
mình.”
Thu Dung ngồi ghế bên cạnh tài xế, người
lái xe cũng là một nữ binh mặc đồ rằn ri chỉnh tề, lúc trước Thu Dung đã giới thiệu qua, tên là Triệu Văn, nghe xong cô ấy trả lời: “Máy theo dõi của em gái Tiểu Nghiên rất tiện lợi, có cô bé tham gia, có thể mau chóng tìm được Lâu nhị công tử.”
Lâu Linh nhìn về phía Thu Dung, cất giọng hỏi: “Chị dâu, bác trai bác gái biết Tiểu Nghiên đi cùng không?”
“Bác gái biết, bác trai, A Triển và Nghiêm Cách đều không biết.” Thu Dung nói, khóe môi toát ra ý cười.
Mặt Lâu Linh cứng ngắc, ngay cả bác gái cũng yên lòng để cho con gái rời
khỏi căn cứ, nhưng giấu giếm cánh đàn ông nhà họ Lâu, có thể suy đoán ra là đàn ông Lâu gia còn cố chấp hơn phụ nữ, cho nên phải gạt bọn họ. Bản thân hiểu rõ con gái mình, bác gái cả mới yên tâm để con gái đi theo.
Lâu Điện vẫn không lên tiếng, thấy bộ dáng cô không còn lời nào để nói, không khỏi buồn cười, ôm cô vào trong ngực, nói: “Đường còn dài, em ngủ một lát đi.”
Lâu Điện săn sóc khiến ba cô gái khác trong xe không nhịn được liếc mắt
nhìn họ. Lâu Điện thản nhiên như thường, Thu Dung và Triệu Văn đều là
người trưởng thành, hai người không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, không
khỏi hé miệng cười trộm. Chỉ có Lâu Nghiên nhất thời không nghĩ ra ẩn ý
trong đó, hỏi: “Tối hôm qua chị Linh ngủ không ngon ạ?”
“Ừm…”
Lâu Linh trả lời qua loa, vừa lặng lẽ đưa tay véo cánh tay Lâu Điện một
cái, bị anh nắm trong tay, cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi làm ổ trong lòng anh.
Khi bọn họ xuất phát đã qua buổi trưa, đại khái khoảng một giờ, ánh mặt trời vẫn rất nắng gắt, song vì gấp rút lên
đường, mọi người chỉ có thể chịu đựng nhiệt độ cao này. Xe chạy về phía
trước trên quốc lộ, đường xá vẫn tính là dễ đi, chủ yếu vì căn cứ Tây
Bắc phái người của quân đội đi thông đường, dọn qua những tuyến đường
dẫn đến thành phố lân cận, cũng thường xuyên để dị năng giả hệ thổ giúp
sửa đường.
Đến chạng vạng, mắt thấy sắc trời gần nhá nhem tối, Thu Dung ra lệnh tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm.
Lâu Nghiên táy máy nghịch màn hình dụng cụ trong tay, nói: “Đằng trước cách ba mươi km có một thôn nhỏ, rẽ bên phải…”
Thu Dung nghe xong, không nói hai lời, để Triệu Văn quẹo phải, theo chỉ dẫn của Lâu Nghiên lái xe qua con đường nhỏ, tín nhiệm dành cho Lâu Nghiên
là tuyệt đối. Lâu Nghiên cũng không phụ kỳ vọng, nên rất nhanh chạy vào
một thôn trang nhỏ, trong thôn không còn người sống sót, nhưng có zombie và zombie thú vật.
Mọi người xuống xe, nhanh chóng
diệt trừ hết những con zombie đã tiến hóa đến cấp hai trong thôn này.
Zombie thú vật toàn là một số vật nuôi gà vịt, nên rất nhanh đã tiêu
diệt xong, sau đó xử lý thi thể chúng nó, rồi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nhà ở đây đều trát bùn đất, cửa bằng tấm ván gỗ, có thể thấy được trước tận thế, nơi này là một thôn nghèo khó. Mọi người cũng không để ý nhà là
bùn đất, tùy tiện tìm một căn phòng khá lớn dọn dẹp. Chuyến đi này bọn
họ có tổng cộng mười một người, ban đêm còn phải phân một nửa số người
canh gác bên ngoài, ở một gian cũng đủ.
Sau khi dọn
dẹp xong phòng ở, họ dứt khoát làm cơm tối ngay trên bãi đất trống trong thôn, nấu các loại mì phở đơn giản, cho thêm chút thịt hộp và rau cải,
sau khi để hơi nguội, mọi người giải quyết bữa tối rất nhanh.