Hai người phụ nữ trong phòng chính là vợ bác Cả và vợ Lâu Triển —— Thu Dung, còn tiểu chính thái (1) Thu Dung nắm tay là con hai người, Lâu Diệp.
(1) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn : trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch.
Bác gái thấy bọn họ bước vào thì nở nụ cười, gọi Lâu Điện đến gần, sờ mặt anh, nói: “Cao hơn, cũng gầy đi! Có phải chuyến này đi vất vả quá không? Con có bị thương không?” Hỏi han xong xuôi, bà nhìn về phía Lâu Linh, cười nói: “Chắc đây là Tiểu Linh.”
Lâu Linh và Lâu Điện cùng nhau ngoan ngoãn gọi ‘bác gái’, sau đó làm quen
với Thu Dung, ngoan ngoãn kêu “Đại tẩu”. Còn tới tiểu chính thái trắng
trắng non mềm thì đến lượt cậu bé ngoan ngoãn chào mọi người.
Thu Dung cười nói với con trai: “Diệp Diệp, đây là chú nhỏ, đây là cô.”
Sau khi cậu bé dùng giọng con nít chào hỏi, hơi nghi hoặc một chút nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, Diệp Diệp có mấy người cô?”
Vừa dứt lời, cả nhà cười ồ lên. Lâu Nghiên cười nghiêng ngả nhất, cô chộp
lấy tiểu chính thái hôn chụt một cái lên gương mặt quả táo của cậu, nói: “Diệp Diệp có hai người cô, cô là cô nhỏ, đây là cô lớn. Những người khác không phải cô cháu, bọn họ đánh lừa Diệp Diệp!”
Tiết mục nhận người thân kết thúc, bác gái và Thu Dung vào bếp pha trà, Lâu
Triển ôm con ngồi trên sô pha, thần sắc thả lỏng. Mấy người Lâu Linh
ngồi xuống, Lâu Điện lấy từ không gian súng đồ chơi đưa cho tiểu chính
thái chơi đùa, cộng thêm một túi kẹo sữa đại bạch thỏ. Những người khác
thấy thật thần kỳ, có ai dùng không gian đựng đồ chơi cho trẻ con không? Đang nghĩ vậy, lại thấy anh lần lượt lấy ra rất nhiều thứ, đưa cho Bác
gái, Thu Dung, Lâu Nghiên đồ trang điểm và đồ bổ giàu dinh dưỡng dành
cho phụ nữ, tặng bác Cả mấy chai rượu ngon nổi tiếng, đều là thứ hiếm
thấy sau tận thế.
Túi kẹo sữa của bé Diệp Diệp đây:
Lâu Linh thấy mặt mọi người đều (⊙o⊙), trong lòng cười thầm, chẳng qua nghĩ đến đống đồ trang điểm đó ban đầu là Lâu Điện đặc biệt chuẩn bị mình,
hơn nữa mùa đông anh còn bắt cô phải chăm sóc da, trên trán không khỏi
có mấy vạch đen.
Phụ nữ có ai không thích chưng diện, ánh mắt bác gái nhìn Lâu Điện càng từ ái hơn, Thu Dung thoải mái nói
cảm ơn, nhưng mà Lâu Nghiên chu miệng có chút không vừa ý: “Anh nhỏ, nếu anh có thể đưa em một ít súng ống đạn được, thì em càng vui hơn.
Bây giờ em là cô gái trẻ trung xinh đẹp, chưa cần đến mấy đồ này.”
Lâu Điện ngẫm lại, nói: “Lựu đạn có thích không? Có thích xe thiết giáp không?”
Lâu Nghiên: “(⊙o⊙) anh nhỏ, thật á?” Gặp Lâu Điện cười nhưng không nói, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể ào qua lắc lắc tay anh.
Bác Cả Lâu cũng rất hài lòng với món quà Lâu Điện tặng, mặc dù ông không
hút thuốc nhưng rất mê các loại rượu nổi tiếng. Có điều sau tận thế,
thuốc lá rượu đều là hàng hóa xa xỉ, khó sản xuất được như thời bình nên ông đành từ bỏ sở thích của bản thân. Bây giờ ngắm chai rượu Lâu Điện
đưa, ông phát hiện có rất nhiều hàng chai rượu ngoại, hơn nữa đều là
loại lâu năm, nhất thời mở cờ trong bụng, liên tục vỗ bả vai anh, khen
thằng nhóc này giỏi.
Người một nhà đều vui mừng, quà tặng của Lâu Điện đi thẳng vào lòng người.
Về phần Lâu Triển, anh vừa không hút thuốc lá vừa không uống rượu, Lâu
Điện đưa cho anh hàng hóa, một kho vật tư, nay nó vẫn nằm trong không
gian của Lâu Điện, nhưng chỉ nghe số lượng đã khiến anh khó giữ nổi bình tĩnh.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Thu Dung và Lâu Nghiên vào bếp nấu cơm. Nhà họ Lâu vốn có người giúp việc, chẳng
qua sau tận thế người hầu biến thành zombie, Lâu Nghiên luôn ở trong nhà trực tiếp xử lý luôn. Sau này tận thế bùng nổ, cả thế giới hỗn loạn,
vùng Tây Bắc cũng vậy. Đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, nhà họ không mướn người làm nữa, trong nhà giữ lại duy nhất một vị quản gia gần năm mươi
tuổi tên Lâu Chính, đây là người duy nhất nhà họ có thể tín nhiệm. Cho
nên, hiện nay xuống bếp nấu cơm đều do mấy người phụ nữ thay phiên nhau.
Lâu Linh đứng lên định vào giúp nhưng bị bác gái ngăn cản, bà cầm tay nói chuyện với cô.
Tán gẫu một lúc, Lâu Linh mới biết được bác Cả Lâu còn có con trai —— Lâu
Thượng đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, mấy ngày nữa mới về. Những người
trong nhà có dị năng là Lâu Triển ——dị năng hệ “kim”, Thu Dung —— dị
năng hệ hỏa, Lâu Thượng ——dị năng giả hệ lôi, những người khác là người
thường. Đương nhiên, Lâu Chính cũng là dị năng giả, song không biết dị
năng thuộc loại nào. Ông là người bảo vệ Lâu Đường, chính vì có ông, Lâu Triển và Lâu Thượng đã giúp Lâu Đường ngồi vững trên cái ghế người phụ
trách căn cứ Tây Bắc.
Có thể cảm nhận được nhà họ Lâu là một gia đình cực kì tình cảm và hòa thuận, cha nghiêm mẹ hiền, vợ
chồng ân ái, ngay cả đứa cháu cũng đáng yêu. Rõ ràng nhà họ có địa vị
cao, nhưng sống rất giản dị, làm cho Lâu Linh nhanh chóng thả lỏng tinh
thần. Tuy rằng Lâu Linh chưa từng sống chung với mọi người, song năm đó
Lâu Điện đi học ở thủ đô đã thường xuyên tới chơi, đôi bên vẫn duy trì
cầu nối.
Đang tán gẫu thì Lâu Nghiên chạy ra, hò hét: “Mẹ, đến phiên mẹ trổ tài! Hôm nay anh nhỏ và chị trở về, mẹ không cần khiêm tốn!”
Bác gái giả vờ nổi giận lườm con gái, sau đó cười vào bếp, Lâu Nghiên tranh thủ thời cơ, quấn lấy Lâu Điện, sốt ruột hỏi anh có bao nhiêu hàng dự
trữ. Lâu Nghiên rất mê quân sự, do nguyên nhân từ gia đình, cô từng trải nghiệm trong quân đội. Sau tận thế, mặc dù cô không có dị năng, nhưng
thân thủ không kém, đặc biệt cô tinh thông máy móc, nếu cho cô một đống
đồ đồng nát sắt vụn, cô có thể chế tạo cho bạn một vũ khí với lực sát
thương rất lớn, có thể nói là thiên tài chế tạo máy móc trời sinh.
Lâu Điện giả vờ không hiểu, Lâu Nghiên lại không dám nói quá to, sợ phụ
huynh nghe thấy sẽ trách cô không thục nữ, gấp đến độ sờ tai vuốt má
mình, cuối cùng u oán nguýt anh một cái, xoay người dán lấy Lâu Linh.
Bề ngoài đây là một cô bé hoạt bát, đáng yêu nhưng hỏi câu gì Lâu Linh
cũng không trả lời được. Nguyên nhân là, cô hỏi cô bé thích gì thì cô bé thao thao bất tuyệt đọc ra các loại vũ khí quân sự làm cô hoa cả mắt.
Người dân bé nhỏ an phận thủ thường như cô sao hiểu nổi mấy thứ đó. Nếu
đổi thành dùng chiêu gì có thể dễ dàng đánh gã kẻ địch, thì cô còn có
tâm đắc.
Đương lúc đầu óc Lâu Linh choáng váng thì
có tiếng cửa mở, Nghiêm Cách quẹt thẻ mở cửa đi vào, nghe thấy Lâu
Nghiên hỏi sở thích của Lâu Linh, anh không khỏi cười nói: “Tiểu Nghiên, không phải ai cũng có sở thích không giống con gái như em, em đừng bắt nạt cô ấy.”