Rất nhanh tới trước cửa đường hầm, mọi người dừng xe.
Lý Thượng muốn núp dưới bóng cây, cho nên tất cả do nhóm Lâu Triển sắp
xếp. Lưu Hâm ngốc nghếch, tuy là đội trưởng nhưng xưa nay luôn nghe ý
kiến Lý Thượng. Lý Thượng phân tích lợi hại với anh ta một hồi, anh ta
quyết định hợp tác với Lâu Triển, mọi chuyện do Lâu Triển chỉ đạo, đến
khi vượt qua đường hầm bàn lại là chuyện khác.
Lý Thượng thấy bọn họ dừng lại, sang hỏi: “Anh Lâu, anh Nghiêm, không biết hai anh nghĩ ra cách gì chưa?”
Nghiêm Cách cười mà như không nhìn hắn, nói: “Còn có cách gì, chỉ có nước xông vào.”
“Xông vào?” Lý Thượng kinh ngạc, nhớ lại đám dơi biến dị to gấp đôi thời bình mình thấy tối hôm qua, da đầu hắn tê dại, vội hỏi: “Từ trận đánh hôm qua có thể thấy số lượng con dơi biến dị chắc chắn rất
lớn, nếu mạo hiểm lao tới, em e là không qua nổi? Hơn nữa răng bọn chúng cực kì sắc nhọn, nếu nửa đường chúng cắn thủng lốp, đến lúc đó chúng ta không thể đi tiếp.”
Nghiêm Cách không chút để ý nói: “Cho nên kế tiếp phải trông chờ vào vận may của chúng ta.”
Lý Thượng biết Nghiêm Cách đang định nghĩ cách tính kế mình.
Vẫn đứng bên cạnh, Lâu Triển đột nhiên hỏi: “Các cậu có bao nhiêu dị năng giả?”
Lý Thượng không biết anh hỏi rõ ràng như thế với mục đích gì, hắn liếc Lưu Hâm một cái. Tuy Lưu Hâm hơi ngốc nhưng được cái ánh mắt nhìn người khá tốt. Trước tận thế anh ta chỉ là anh chàng nhà quê lên thành phố làm
công, chỉ làm mấy việc chân tay, là loại người trên người luôn có mùi
bùn đất. Tận thế bùng nổ, anh ta có dị năng, mặc dù cấp bậc dị năng từ
từ tăng cao, anh vẫn duy trì nét mộc mạc thuần hậu của người nông dân.
Bản thân anh ta không quen nhìn đám người Lý Thượng không coi người già
trẻ nhỏ như con người, biến phụ nữ trở thành súc sinh, song những người
khác đều làm như thế, mặc dù anh phản đối, người khác cũng bằng mặt
không bằng lòng, ngược lại oán trách anh lắm chuyện. Họ nói thời buổi
này đâu ra sức lực nuôi mấy tàu há mồm như thế, chỉ biết nói bằng mồm….
Cuối cùng anh ta ngậm miệng.
Gặp được đoàn người Lâu
Triển, ngoại trừ cảm giác thực lực bọn họ rất mạnh, thái độ Lâu Triển
đối với người già, trẻ con và phái nữ làm cho Lưu Hâm cảm thấy phẩm tính đội ngũ này không kém, thậm chí còn nảy sinh hảo cảm. Cho nên trước câu hỏi của Lâu Triển, anh không hề lăn tăn, trực tiếp nói số lượng dị năng giả trong đội mình cũng như dị năng tương ứng của họ, mặc kệ Lý Thượng
trừng mắt nhìn.
Lý Thượng muốn bảo lưu thực lực, ai
ngờ thằng ngốc Lưu Hâm trực tiếp khai tuốt tuồn tuột, làm cho hắn tức
giận đến nỗi mặt đen kịt.
Lập tức nhóm Nghiêm Cách và Lâu Triển bỏ qua Lý Thượng, thương lượng với Lưu Hâm. Kế hoạch thực ra
rất đơn giản, họ chuẩn bị để dị năng giả hệ kim gia cố xe, phòng ngừa
con dơi biến dị công phá xe tập kích bọn họ, sau đó là dị năng giả hệ
hỏa phóng lửa quần công, dị năng giả các hệ khác cũng dùng hết thực lực.
Biết bên Lưu Hâm có hai mươi ba dị năng giả, chiếm cứ một nửa số người chiến đấu, Nghiêm Cách sắp xếp dị năng giả về các xe, người thường ngoan
ngoãn đứng ở trong xe.
Sắc mặt Lý Thượng biến thành
màu đen, hắn có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa tinh thần lực không cao,
hiện tại mới cấp một nên bê đỡ thằng ngốc Lưu Hâm có thể lực cường đại
dễ nắm trong tay lên làm đội trưởng, thực chất do hắn ngầm thao túng.
Nhưng hiện nay xem Nghiêm Cách sắp xếp, hoàn toàn phân tán dị năng giả
của đội hắn, vốn dĩ hắn muốn để những những dị năng giả kia cùng với
mình ngồi trong một chiếc xe, dốc hết sức bảo vệ hắn, còn đám người
thường, giữ lại chỉ lãng phí lương thực, không bằng trực tiếp quẳng cho
lũ dơi làm mồi.
Thấy vậy, Lý Thượng không khỏi có
chút oán độc nhìn Nghiêm Cách, dù muốn phản đối, nhưng thấy bộ dáng Lưu
Hâm quyết tâm, hiện tại hắn không dám trực diện chống đối anh ta, song
trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Những người bọn Nghiêm Cách muốn bảo vệ để hắn coi xem cuối cùng có thể bảo vệ bao nhiêu người.
Mặc kệ Lý Thượng nghĩ như thế nào, rốt cục Nghiêm Cách và Lâu Triển an bài
xong, sau đó gọi riêng người thuộc đội họ đến bàn bạc, còn hỏi Lâu Điện: “Tình huống trong đường hầm thế nào?”
“Tồn đọng rất nhiều, chỉ sợ khó đi, phải bảo dị năng giả hệ thổ chuyển đi.” Lâu Điện nheo mắt nói, sau khi anh đưa tinh thần lực tra xét còn phát
hiện có vài chiếc xe tải bên trong đường hầm, hẳn là còn có hàng hóa,
đến lúc đó nhân cơ hội hốt trọn đưa cho nhà họ Lâu làm vật tư.
Lâu Triển gật đầu, để Nghiêm Cách đi sắp xếp. Chuẩn bị gần xong, anh nói với nhóm Lâu Điện: “Lát nữa vất vả mọi người.”
Lâu Điện cười cười, ôn ôn hòa hòa. Lâm Bảo Bảo, Trần Khải Uy, Dịch Tranh gật đầu răm rắp
Trên gương mặt Lâu Linh nở nụ cười sáng lạn, cam đoan: “Đại ca yên tâm, chúng em sẽ nỗ lực! Ừm, cũng sẽ cẩn thận!”
Lâu Triển vừa nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình tốt hơn nhiều, vỗ đầu cô, nói: “Hừm, anh tin tưởng tụi em, quả thật phải cẩn thận, mọi chuyện coi an nguy của bản thân lên trên hết.”
“Rõ, đội trưởng!” Lâu Linh làm quân lễ, đây là tật xấu lưu lại từ lần trước làm nhiệm vụ.
Lâu Triển hơi buồn cười, xoa đầu cô rồi rời đi.
Chuẩn bị ổn thỏa, mọi người lên xe, bắt đầu lên đường.
Đầu tiên, từ ba gã dị năng giả hệ thổ trong đoàn đẩy mấy chiếc xe chắn
đường sang hai bên, mở ra một lối có thể để cho hai, ba chiếc xe đi song song. Đây là xe của một vài người sống sót đến được nơi này, cuối cùng
mắc kẹt tại đây, từ vỏ xe bên ngoài hoặc trực tiếp mở cửa xe có thể thấy từng có một cuộc chiến đấu thảm thiết, cuối cùng người sống sót bỏ mình ở đây.
Một km đầu tiên trong đường hầm có nhiều xe
nhất, ba gã dị năng giả hệ thổ dọn đường cực kì vất vả, thỉnh thoảng cầm tinh hạch bổ sung dị năng. Lâu Triển cũng rõ ràng dị năng giả hệ thổ và hệ hỏa sẽ xuất lực nhiều nhất, cho nên trước đó đã chia cho bọn họ một
khoản tinh hạch. Chính vì thế, dị năng giả phe Lưu Hâm mới không phản
đối, miễn cưỡng nhận sự sắp xếp.
Xe tiến vào đường
hầm ba trăm mét rốt cục kinh động đám dơi biến dị. Lập tức bao phủ khắp
đường hầm là tiếng đập cánh ào ào, khiến da đầu người nghe tê dại. Có
vài người đứng trên nóc xe, bao gồm Lâu Điện, Lâu Linh, Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Dịch Tranh, Lâu Triển, Hoa Chỉ và ba dị năng giả hệ hỏa bên Lưu
Hâm.
Trong đó Dịch Tranh và Hoa Chỉ thuộc phe họ,
liên hợp với ba gã dị năng giả hệ hỏa cùng dùng hỏa công đánh lũ dơi bên trong đường hầm.
Thêm vào đó, Lâu Linh cũng chỉ huy
dây mây biến dị, giương nanh múa vuốt công kích đám dơi biến dị, dây
thường xuân cành lá sum suê, uy lực vô cùng lớn, bị cành của nó đảo qua, con dơi bị xé toạc đập mạnh vào tường. Còn một gốc cây thanh sắt khác
cảnh giới xung quanh, bảo vệ an toàn cho cô và Lâu Điện, tránh để bọn họ bị dơi biến dị tập kích, nếu là cắn một cái thì thảm lắm.
Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc đứng cạnh nhau, Lâm Bảo Bảo ngưng kết quả cầu nước
rồi không ngừng ném, thường vang lên tiếng nổ mạnh, cô ấy dùng quả cầu
nước như bom. Còn Đàm Mặc đối phó với lũ động vật nhỏ này không có tác
dụng lớn, may mắn thân thể cậu ta được sở nghiên cứu cải tạo, dung hợp
gien khác, có thể phát ra một loại hơi thở làm cho thú biến dị sợ hãi,
vài con dơi biến dị cũng không dám tiếp cận cậu khiến Lâm Bảo Bảo được
lợi lây, chỉ để ý giết địch là đủ.
Lâu Triển có dị
năng hệ “kim”, ngoài gia cố xe, trong tay anh có một sợi dây thép cực
mảnh, mắt thường khó nhìn thấy nhưng cực kì sắc bén. Hơn nữa tốc độ của
anh cực nhanh, tỉ lệ trúng mục tiêu rất cao, mặc dù nhắm mắt, cũng có
thể đánh trúng.
Mục tiêu của bọn họ là giết đàn dơi
như bao phủ cả trời đất này, bảo vệ đoàn xe, người người giết cho sướng
tay, cùng lúc đó dơi hút máu cũng để lại vô số vết thương trên người họ.
Lúc này, Lâu Điện ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỗ con dơi biến dị nhiều nhất
chính là gầm đường hầm hoặc là trong khe hở hai rìa, tuy rằng bởi vì quá đen không nhìn rõ dấu vết, nhưng tinh thần lực của anh có thể thu hết
hình ảnh của chúng vào trong đầu. Lâu Điện liếc phía Lâu Linh, thấy cô
có năng lực tự bảo vệ mình, anh vẫy tay xuất hiện một thanh kiếm, người
đột nhiên nhảy lên.