Vương Tân tổng cộng dẫn theo hai mươi dị năng giả đến, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Sáng sớm hôm nay, như thường lệ Vương Tân tự mình xuống kho hàng ngầm đưa
thức ăn cho Cam Tĩnh Thành, thuận tiện nói với anh ta hôm qua có mười
người Thu Dung vào thành phố. Hắn định bàn với anh ta cách đào hố bẫy
bọn họ, để họ giao nộp đồ ăn, còn việc giữ họ lại làm thủ hạ hay giết
thì còn phải cân nhắc thêm.
Về phần chuyện Thu Dung
muốn tìm Lâu Thượng, Vương Tân nhớ tới người đàn ông mấy ngày trước
trúng bẫy của hắn, đã ném cho Cam Tĩnh Thành, khi đó không biết Cam Tĩnh Thành đã lấy anh ta ra làm thí nghiệm hay chưa. Trong lòng hắn không hề quan tâm đến sự sống chết của người nọ, cho nên khi Thu Dung hỏi thì
trực giác Vương Tân cho rằng đó là người cô muốn tìm, trực tiếp phủ
nhận.
Khi Vương Tân mở kho hàng ra không thấy Cam
Tĩnh Thành thì có chút hoảng hốt. Dị năng của Cam Tĩnh Thành rất quỷ dị, tố chất thân thể của anh ta thua cả người thương, hơn nữa cực kì yêu
mạng sống, nếu anh ta muốn đi đâu đều tìm hắn đi cùng, chỉ sợ gặp bất
trắc mình đi đời nhà ma. Nhưng hiện tại, Cam Tĩnh Thành chưa báo một
tiếng đã biến mất.
Dựa trên hiểu biết của Vương Tân
về Cam Tĩnh Thành, hạng người ham sống sợ chết này tuyệt đối không thể
chạy loạn. Chỉ có hai khả năng, một là anh tự nguyện đi với người ta,
hai là có kẻ bắt anh ta đi.
Vương Tân có thể chiếm
một vị trí nhỏ bé trong thành phố kỳ quái này ít nhiều dựa vào dị năng
của Cam Tĩnh Thành, nếu khônganh ta đánh lạc hướng zombie, người may mắn sống trong đây tuyệt đối không chống đỡ được đám zombie trong thành
phố. Cho nên Vương Tân tuyệt đối không cho phép Cam Tĩnh Thành rời khỏi
tầm mắt bản thân.
Hiện tại Cam Tĩnh Thành đột nhiên
mất tích, đối tượng Vương Tân hoài nghi đầu tiên là nhóm người mới vào
thành hôm qua, quả thật họ có thực lực. Mặc dù trong đội có hai cô gái
hơi trẻ, một là dị năng giả cấp một, một là người thường, nhưng dị năng
những người khác đều từ cấp hai, cấp ba trở lên, đặc biệt người tên Thu
Dung là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, đủ chống chọi với hắn, khiến hắn
không dám chủ quan khinh thường.
Có điều tối hôm qua
hắn sai người cẩn thận giám thị bọn họ cả đêm, không phát hiện bọn họ có động tĩnh gì, thực sự chuyện Cam Tĩnh Thành mất tích có liên quan đến
bọn họ không? Hơn nữa, bằng cách nào họ phát hiện ra điều kỳ lạ trong
kho hàng siêu thị? Bởi vì dị năng của Cam Tĩnh Thành, zombie không tới
đây nên hắn chưa bao giờ cử người gác, ở cửa sau siêu thị chỉ khóa lại,
nếu bọn họ mở khóa vào trong thì phải phát ra tiếng động chứ?
Vương Tân không nghĩ ra, sau khi tỉnh táo lại, hắn vẫn quyết định dẫn hai
mươi dị năng giả đi đến đây. Hắn muốn tranh thủ trước khi zombie phát
hiện ra mau chóng tìm được Cam Tĩnh Thành, siêu thị không thể không có
anh ta trấn thủ.
Những người trong cửa hàng nghe thấy tiếng bước chân thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Thu Dung.
Thu Dung uống mấy ngụm nước, vặn chặt nắp chai nước khoáng rồi ném vào
trong ba lô, liếc mắt với Lâu Nghiên, Lâu Linh, ý bảo các cô để ý đến
Lâu Thượng, sau đó cử người ra mở cửa khi Vương Tân gõ cửa.
Hai mươi người vừa vặn chặn đứng cửa ra vào, Vương Tân đứng đầu, ánh mắt
quét một vòng quanh cửa hàng. Diện tích của nó không lớn, nhìn một lần
là thu hết trong mắt, khi thấy người đàn ông nằm trên cái giường ghép
lại bằng các ngăn tủ ở góc trong cùng thì trong lòng Vương Tân đột nhiên giật mình, đặc biệt phát hiện thiếu nữ đứng cạnh tủ dùng ánh mắt căm
hận nhìn hắn thì Vương Tân biết mọi chuyện hỏng bét.
“Không biết Vương đại ca sáng tinh mơ tới tìm chúng ta có chuyện gì không?” Thu Dung ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Vương Tân hoàn toàn biến sắc, lựa chọn xuống tay trước lấy ưu thế.
Nhưng người trong phòng còn ra tay nhanh hơn hắn.
Thu Dung vốn dĩ tính toán sau khi trời sáng đi tìm bọn Vương Tân tính toán
sổ sách, cho nên vô cùng rộng lượng mở cửa cho họ vào. Khi cô phát hiện ý đồ của hắn, ngay lập tức ném một quả cầu lửa, mấy dị năng giả bên cạnh
Vương Tân phản ứng cực nhanh, linh hoạt né tránh, những người khác đều
bị giật mình, vội vàng lui về phía sau, thậm chí vì vậy mà không cẩn
thận đạp lên đồng đội. Biểu cảm hoảng hốt như lính mới của những người
này thua xa người bình thường như Lâu Nghiên, cũng làm cho đám người Thu Dung bất ngờ. Qua đây có thể thấy đội ngũ này không có nhiều kinh
nghiệm chiến đấu, đồ không đáng để lo.
Vương Tân nổi
cơn lôi đình, chẳng qua lúc này lười để ý tới những người đó, hắn đứng
mũi chịu sào công kích về phía Thu Dung, lôi điện trong tay hắn phát ra
tiếng rẹt rẹt, lao về hướng cô. Triệu Văn cũng xông lên, đối phó người
Vương Tân mang đến. So sánh với những người đó, sau tận thế nhóm Triệu
Văn thường vào sinh ra tử, một người đối chọi được với ba người bên kia, có điều không muốn đả thương người nên phí chút công phu.
Lâu Linh trực tiếp thúc đẩy gốc dây mây biến dị, chỉ huy dây mây biến dị
giương nanh múa vuốt nhảy lên, chặn ở cửa ra vào làm vướng chân những dị năng giả kia. Lâu Điện thoải mái đối phó với đám người xông tới, không
để họ tới gần Lâu Thượng một bước.
Tuy rằng nhân số
hai bên cách xa, nhưng lực lượng cũng kém một khoảng lớn, đánh nhau với
mấy tên này dễ hơn cả khi chiến đấu với zombie động vật.
Sau khi quả cầu lửa của Thu Dung cắt đứt lôi điện bên Vương Tân, cô trực
tiếp dùng nắm đấm, đấm vào bụng hắn, thừa dịp anh né tránh thì đôi chân
dài giơ cao, đạp trúng các đốt ngón tay hắn, tay cô túm lấy cánh tay
hắn, chân đạp thẳng vào bụng hắn. Khi hắn đau đến mức nửa người quỳ rạp
trên mặt đất thì cô quặt tay hắn ra sau lưng, dễ dàng chế ngự hắn.
Thu Dung nhanh nhẹn lấy súng ra khỏi túi, xoay tròn vài vòng trên tay rồi
tạch một tiếng, chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương. Vương Tân theo bản năng
không dám nhúc nhích.
Lúc này, mấy người Triệu Văn đã giải quyết nhóm dị năng giả Vương Tân mang theo một cách nhanh chóng.
Đa phần họ có trình độ từ cấp hai đến cấp ba, cao nhất là Vương Tân, là
cấp ba trung kỳ. Chẳng qua họ không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nếu đối kháng với những quân nhân thường xuyên đối mặt với zombie, động
vật biến dị và thực vật sau tận thế, có thể nói họ không đỡ nổi một đòn. Đương nhiên, tình cảnh này rất dễ hiểu, có máy gian lận như Cam Tĩnh
Thành tồn tại, trong siêu thị tuyệt đối an toàn, cho dù có dị năng,
chẳng ai muốn ra ngoài đối mặt với zombie đáng sợ, chăm chăm né tránh ở
nơi an toàn, về lâu về dài, dị năng không tăng trưởng lại không có kỹ
xảo chiến đấu, một lũ vô dụng.
Vương Tân bị Thu Dung
chĩa súng vào đầu, sắc mặt cực kì khó coi, thêm vào đó lúc trước bị Thu
Dung đánh vài cái, khiến hắn không dám xem thường cô gái này, lúc này
mặt âm trầm, bị một gốc cây dây mây biến dị trói.
Thu Dung dùng họng súng chọc chọc vào huyệt Thái Dương kẻ nào đó, nói: “Không muốn chết thì mày nói đi, bảo bọn họ an phận một chút.”
Sắc mặt Vương Tân âm trầm đến mức có thể chảy ra mực, biết lúc này do hắn
chủ quan, nghĩ rằng hai mươi người đối phó mười người là đủ, không ngờ
đánh giá sai thực lực đội ngũ này. Vương Tân gào lên: “Chúng mày yên tĩnh cho ông đây!”
Nghe lời Vương Tân, tuy rằng hai mươi dị năng giả kia có phần không phục,
nhưng không có gan giở trò. Ngoài năm tâm phúc hoàn toàn nghe lệnh Vương Tân, những người khác có chút do dự, có điều họ lựa chọn nghe lời. Điều này cũng làm cho Thu Dung hơi bất ngờ, xem ra thủ đoạn của Vương Tân
không kém, tạo ra uy thế tuyệt đối khiến dị năng giả dưới quyền nghe
lời.
Nhóm Triệu Văn không làm bị thương người ta, chỉ làm cho những người đó nếm chút khổ sở, lúc này họ đều đứng ở cửa,
Vương Tân bị trói bên trong, sâu vào trong hơn nữa là đám Thu Dung.
“Mấy người tới thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm mấy người tính toán sổ sách đây!” Thu Dung cười lạnh, tát một cái vào mặt Vương Tân.
“Mày ——” Một nữ dị năng giả mặt trái xoan mắt trợn tròn, giận dữ nhìn Thu Dung, nói: “Dựa vào gì mà mày đánh người.”