“Tiểu Diệp, bây giờ cậu đã có thể một mình đảm đương một phần việc của
người chế tác rồi, chẳng lẽ ngay cả cái việc viết ra cái lời dẫn chương
trình nhỏ nhặt như thế này, mà cậu cũng không thể tự mình giải quyết cho tốt được sao?”
Tiểu Diệp nói lại, vẻ uất ức: “Anh Cao, cái
chương trình này là của anh Khải, em làm không quen. Chị Lệ, người dẫn
chương trình muốn chúng ta hủy bỏ phần lời dẫn của anh Khải đi. Chị ấy
nói, mỗi lần anh Khải viết xong bản thảo đều yêu cầu chị ấy thử nên làm
cho chị rất khó phối hợp. Nhưng mà những đoạn anh Khải viết, rồi yêu cầu phải diễn xuất ấy, lại chính là những phần mà người xem thích xem
nhất.” Anh Khải nằm viện, mấy chương trình do anh phụ trách đã được anh
Cao giao cho những người chế tác khác ở trong công ty, Tiểu Diệp cũng là một trong số những người được giao phụ trách chương trình của anh Khải.
Cao Chi Ngang xoa xoa lên mặt một hồi, cố gắng nén nhịn lại cơn giận sắp
bộc phát, nói: “Vậy tại sao cậu lại không nói với cô ta rằng, nếu như cô ta khó chịu, cũng đừng nên đến thu âm nữa, công ty chúng ta sẽ tìm
người khác để thu âm thay cô ấy.”
Nghe thấy tính tình nói như
vậy, vẻ mặt của Tiểu Diệp đầy sợ hãi. Cậu chàng đâu dám to gan mà phát
ngôn ra những lời nói như vậy chứ! Chị Lệ này chính là một người dẫn
chương trình hàng đầu đó.”Anh Cao, liệu làm như vậy có nên không? Lúc
trước khi anh Khải tìm chị ấy đến công ty mình để làm người dẫn chương
trình, chính anh Khải cũng phải co kéo thuyết phục rất lâu chị ấy mới
chịu đồng ý đó.”
“Cậu đã biết rõ chuyện như vậy, thì hãy nghĩ ra
biện pháp để thuyết phục cô ấy đi, cái miệng của cậu được sinh ra là để
làm gì, chả lẽ cậu không biết dùng lời nói ngôn từ của mình để đi thuyết phục người khác hay sao?”
Tiểu Diệp tranh thủ thời gian để khiếu nại cho chính mình, “Em cũng đã cố thuyết phục chị ấy từ lâu rồi, có
những lời nói tốt đẹp nào em cũng đều đã nói hết cả rồi. Chị ấy còn nói
là, nếu có anh Khải thì sẽ không có chị ấy, cho nên em mới...”
“Quên đi, cậu gọi điện thoại cho cô ta đi, nói tôi sẽ tới để giải thích với
cô ấy.” Trong bụng Cao Chi Ngang đã nổi giận, từ ba ngày trước đây, sau
khi anh Khải bị xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ mọi hoạt động trong công
ty, tất cả mọi công việc lớn nhỏ đều đổ dồn lên trên đầu của Cao Chi
Ngang. Anh đã phải dùng toàn bộ thời gian để tìm cách giải quyết rất vất vả, kết quả vậy mà Mộc Tâm Vân lại còn cáu kỉnh với anh, không chịu
nhận điện thoại của anh, làm cho tâm tình của anh suốt ba ngày qua cực
kỳ xấu.
Nghe vậy, Tiểu Diệp phảng phất như được nghe lệnh đặc xá, lập tức lấy điện thoại di động ra cho gọi luôn cho chị Lệ.
Trông thấy Cao Chi Ngang chỉ mất đến không đến vài phút, qua nói chuyện điện
thoại đã lập tức giải quyết được ngay vấn đề của chị Lệ, nhất thời trong nội tâm Tiểu Diệp đã cảm thấy phục sát đất đối với khả năng thuyết phục người khác của anh.
Thấy anh nói chuyện điện thoại xong, Tiểu
Diệp tranh thủ thời gian hỏi lại: “Anh Cao, vậy khi nào thì anh Khải mới có thể xuất viện vậy?”
“Nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.” Lần này anh Khải bị thương không nhẹ, cho dù có xuất viện, cũng cần phải
tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể đến công ty làm việc tiếp được. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Cao Chi Ngang lại trầm xuống. Từ khi anh Khải gặp
chuyện không may cho đến bây giờ, anh cũng không có thời gian để đi tìm
Mộc Tâm Vân để nói chuyện với cô nữa, anh muốn hỏi tại sao cô lại không
chịu nhận điện thoại của anh.
“Vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ còn phải bận rộn suốt nửa tháng nữa hay sao?” Tiểu Diệp nghe xong mặt mày
liền suy sụp xuống hẳn.
“Nửa tháng thôi sao? Cậu cho rằng anh
Khải xuất viện xong là có thể lập tức trở về công ty để làm việc à? Anh
ấy bị thương được nặng đến như vậy, không phải sẽ cần được tĩnh dưỡng
một, hai tháng hay sao?”
“Cái gì vậy? Còn phải chờ thêm đến một,
hai tháng nữa cơ à? Trời ạ, em sẽ phát điên lên mất!” Nghe thấy lời nói
của Cao Chi Ngang, Tiểu Diệp không sao nén nhịn được nữa, ôm đầu khóc
thét.
“Tôi mới chính là người sắp bị phát điên lên rồi đây này! Tôi
đã bị mấy cái đồ vô dụng như các cậu đó, bất cứ một chuyện gì cũng đều
chạy tới làm phiền, khiến cho tôi không sao chịu nổi nữa rồi!” Cao Chi
Ngang bực bội dậm chân một cái.
Tiểu Diệp tranh thủ thời gian
cười cười, nịnh nọt: “Anh Cao, anh Khải không ở đây, anh chính là người
to nhất ở trong công ty đó, cho nên mới có thể có người đến làm phiền
chứ sao!” Theo chỗ cậu ta biết, anh Khải đã chuyển nhượng cho anh Cao
đứng tên mười phần trăm (10%) cổ phần trong công ty rồi. Cho nên anh Cao chính là cổ đông lớn thứ nhì trong công ty Sao Thiên Vương này.
Cao Chi Ngang phun ra một câu trả lại: “Nếu thực sự như vậy thì chết người
ta à. Cứ như thế này, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi đây cũng bởi vì làm việc vất vả quá độ mà bị chết sớm, xuống đất làm bạn với cỏ xanh thôi.” Nếu Mộc Tâm Vân biết rõ hiện tại anh đang làm việc bận rộn như một con
chó, nhất định sẽ nhắc đi nhắc lại với anh như vậy.
Anh cứ nghĩ
mãi không hiểu vì sao Mộc Tâm Vân lại không thèm để ý tới anh, càng nghĩ anh lại càng thấy phiền lòng. Nhất định là cô còn đang tức giận với anh vì chuyện lần đó ở Đài Nam. Anh cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể tiêu tan được cơn tức này. Hết lần này tới lần khác, mấy ngày nay
anh bận bịu công việc đến mức không thể dành ra được thời gian rảnh để
đi tìm cô nữa.
“Đúng rồi, anh Cao! Sao mấy ngày hôm nay lại không nhìn thấy Mộc Tâm Vân đến đây để tìm anh vậy?” Giải quyết xong được vấn đề của chị Lệ, hiện tại tâm tình của Tiểu Diệp rất tốt, cậu ta đã có
thể nói chuyện phiếm.
Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Cao Chi Ngang lập tức thưởng cho cậu ta một cái nhìn khinh khỉnh.
“Hai người cãi nhau à?” Trông thấy sắc mặt âm trầm của Cao Chi Ngang, Tiểu Diệp phỏng đoán.
Cao Chi Ngang không thèm nể mặt cậu ta, không hề lên tiếng trả lời.
Ngắm nhìn sắc mặt của Cao Chi Ngang một lát, Tiểu Diệp xem tình hình thế này chắc chắn là giữa anh Cao và Mộc Tâm Vân đang có cuộc chiến tranh lạnh
rồi. Khó trách mấy ngày nay tính tình của anh Cao lại có thể trở nên bẳn gắt như vậy. Bằng không trước kia cho dù có vội gì đi nữa, cũng rất ít
khi trông thấy anh có tâm tình tệ như vậy.
Đột nhiên Tiểu Diệp
nghĩ đến một sự kiện, “Chuyện này, chẳng lẽ là lại là do chuyện ngày đó
Mộc Tâm Vân trông thấy Tiểu Tinh, con gái của anh Khải ôm anh khóc lóc
hay sao?”
“Ngày đó cô ấy đã tới công ty sao?” Cao Chi Ngang lấy làm lạ hỏi lại.
“Em cũng chỉ là nghe tiểu Phương nói lại. Cậu ta nói, vào cái ngày anh Khải gặp chuyện không may đó, Mộc Tâm Vân đã tới công ty, chị ấy đứng ở bên
ngoài phòng làm việc của anh. Tiểu Phương gọi chị ấy, nhưng mà chị ấy
cũng không thèm để ý, cứ thế quay đầu bước đi. Cho nên tiểu Phương liền
hiếu kỳ mới ghé mắt hướng vào trong văn phòng của anh để nhìn, kết quả
là trông thấy Tiểu Tinh đang ở đó ôm anh mà khóc lóc. Anh Cao, anh xem
có phải là Mộc Tâm Vân đã hiểu lầm điều gì đó hay không?” Nếu như không
phải biết rõ Tiểu Tinh là con gái của anh Khải, mà vừa vặn anh Khải lại
xảy ra tai nạn xe cộ, hai người lại ở cùng một chỗ mà ôm nhau như vậy,
khẳng định sẽ rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng mà sinh ra những
thứ khác.
“Tám phần là như vậy rồi!” Cao Chi Ngang cũng cảm thấy
có gì đó rất kỳ quái, nếu chỉ vì chuyện ở Đài Nam, cô làm sao có thể từ
chối không nhận điện thoại của anh được chứ.
Một chút mấu chốt
quan trọng của vấn đề đã được làm sáng tỏ, Cao Chi Ngang không thể chờ
đợi được nữa, anh liền lấy điện thoại di động ra định gọi cho Mộc Tâm
Vân. Nhưng vẫn giống như mấy ngày vừa qua, điện thoại vừa mới vang lên
được một tiếng, lập tức đã đã bị cắt đứt. Mộc Tâm Vân vẫn nhất định
không chịu nhận điện thoại của anh, sắc mặt của Cao Chi Ngang trở nên
khó coi. Anh trừng mắt nhìn vào điện thoại.