"Theo anh ở cùng một chỗ đã làm cho em cảm thấy rất phiền lòng sao?"
Bình thường anh bận rất nhiều công việc, gia đình hai nhà bọn họ cũng
bởi vì chuyện của Emma mà thành ra ầm ĩ với nhau. Khoảng thời gian mà
anh có thể được cùng cô chung đụng cũng không nhiều. Chỉ có khi nào cô
tìm đến anh, thì anh mới có thể có thời gian để được ngắm nhìn cô. Chính vì thế cho nên anh mới tìm cách dựa vào chuyện ngày trước đã xảy ra ở
khách sạn, mà yêu cầu cô đóng giả làm bạn gái của anh. Nhưng mà, nếu
như bởi vì chuyện giả trang này đã làm cho cô cảm thấy phiền chán đối
với anh, thì có thể nói...
"Không phải vậy, mà chỉ là em cảm
thấy... Có vẻ như anh cũng không cần đến sự hỗ trợ của em." Mà trong
khoảng thời gian cô đang giúp đỡ anh như vậy, cô lại phát giác ra dường
như chính mình càng lúc càng thấy kỳ quái. Sửa sang lại những suy nghĩ
một lần nữa, cô rất muốn nói cho anh biết trong khoảng thời gian gần
đây, cô cảm thấy mình hay nảy sinh ra những bất thường cực kỳ khác lạ:
"Em cảm thấy rằng, gần đây nhất, em rất..."
Lời vừa mới nói ra, thì điện thoại của cô liền vang lên, cô ngẩng đầu lên lấy điện thoại di động ở trong cái túi xách của mình ra để nghe.
"A lô, anh Chi
Bình à, tối mai sao? Em không có việc gì hết, có chuyện gì không? Xem
phim à?" Nghe đến đó, cô giật mình nói: "Đi cùng em sao? Không có gì...
chỉ là em quá bất ngờ thôi... làm sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện
hẹn em đi xem phim vậy?... Đúng rồi, dường như chúng ta cũng chưa từng
cùng nhau đi ra ngoài bao giờ. A vâng, được, ạ... vậy thì lúc sáu giờ
nhé. Hẹn gặp lại."
"Là điện thoại của anh trai anh gọi tới sao?" Cô vừa mới cúp điện thoại, Cao Chi Ngang liền nhíu mày hỏi luôn.
"Vâng, vì sao anh ấy lại hẹn em đi xem phim thế nhỉ, thật sự là rất kỳ quái."
Mộc Tâm Vân ngước mặt lên, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cô vẫn còn đang bị cuộc hẹn bất ngờ này làm cho cảm thấy kinh ngạc.
"Không cần phải đi đâu." Cao Chi Ngang giận đến tái mặt, yêu cầu cô.
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì gần nhất anh trai anh đã chia tay với bạn gái của anh ấy rồi."
Nghe vậy, vẻ mặt của Mộc Tâm Vân lại càng trở nên kỳ quái, lạ lùng hơn: "Hai người bọn họ chia tay nhau rồi hả?! Vì sao vậy? Chẳng phải là hai người bọn họ cũng đã ở cùng với nhau một chỗ rồi đó thôi, lại còn đang dự
tính cuối năm sẽ tổ chức kết hôn kia mà?" Hơn một năm trước, Cao Chi
Bình mua nhà riêng để ở, sau đó liền chuyển ra ngoài để ở cùng một
chỗ với bạn gái của mình.
"Anh trai anh năm nay cũng đã 32 tuổi
rồi, cũng muốn xác định như vậy. Nhưng mà đối phương lại muốn ra nước
ngoài để bồi dưỡng, hai người không thể thỏa thuận được, cho nên liền
chia tay." Cao Chi Ngang tóm tắt lại câu chuyện mà mình đã được anh trai kể chuyện lại, nói ra cho cô biết.
"Vậy thì chắc chắc là bây giờ anh Chi Bình sẽ cảm thấy rất buồn bực, bọn họ kết giao với nhau cũng đã đến sáu, bảy năm rồi còn gì. Nhưng mà, chỉ là vì chuyện ra nước ngoài
để bồi dưỡng thôi, có cần thiết phải làm náo loạn đến mức phải chia tay
hay không?”
"Anh trai anh không muốn cho bạn gái của mình đi, mà
cô ấy lại nói không thể không đi. Cả hai người đều kiên trì với ý kiến
của mình, nói mãi nói mãi liền rùm beng lên, cuối cùng thành cãi nhau ầm ĩ, rồi bắt đầu trở mặt với nhau, giở giọng cãi cọ xích mích, cuối cùng
còn ầm ỹ náo loạn đến mức xé toang mặt nhau ra." Có rất nhiều chuyện mà
nguyên nhân gây ra, thường thường đều do bắt nguồn từ những sự việc rất
nhỏ, để tích lũy lâu ngày liền biến thành bất mãn. Đến sau cùng, khi lại bắt đầu xảy ra một cuộc cãi vã khác, hai người cùng làm tổn thương lẫn
nhau, cuối cùng đã đẩy diễn biến sự việc tiến đến một bước không thể cứu vãn lại được nữa.Có người nói, nếu như muốn biết được một người này có
phải thật lòng thật dạ, thực sự yêu một người khác hay không, chỉ cần
nghe qua từ những lời cãi nhau giữa hai người, thì đã có thể biết rõ
được ngay. Nếu như anh ta yêu bạn đủ sâu sắc, thì tuyệt đối sẽ bao giờ
mở miệng nói ra những lời ác độc để làm nhục nhã đối phương.
"Vậy thì em càng muốn đi xem phim cùng với anh Chi Bình, lúc này nhất định
anh ấy rất cần có người nào đó an ủi bản thân." Suy bụng ta ra bụng
người, anh Chi Bình thất tình, nhất định giờ phút này trong lòng anh ấy
sẽ rất đau đớn. Làm sao cô có bỏ mặc không để ý đến anh khi vào thời
điểm anh đang rất cần có một người để an ủi chứ.
Thấy cô vẫn cố ý muốn đi, Cao Chi Ngang không nhịn được nữa, liền bật nói một câu: "Mộc Tâm Vân, cho dù anh trai anh đã chia tay với bạn gái của mình, anh ấy
cũng không thể nào yêu em được đâu."
Nghe thấy vậy, cô tức giận
nói: "Anh nghĩ em là loại người nào vậy! Anh nghĩ rằng em là con người
sẽ thừa dịp anh ấy cô đơn mà đến với anh ấy hay sao? Huống chi, anh Chi
Bình là anh trai của anh mà, anh ấy bị thất tình rồi, anh đã không đi an ủi anh ấy thì chớ, lại còn nói ra những loại lời nói mát mẻ này nữa.
Anh cũng thật là người quá đáng!"
Nghe thấy những lời cô lên án
những điều mình không có, Cao Chi Ngang cũng nổi giận, "Làm sao em biết
là anh không hề an ủi anh trai chứ? Anh chỉ không mong muốn cái đồ ngu
ngốc như em, suốt ngày ngơ ngác lại trở thành vật thay thế lấp chỗ trống cho anh trai anh mà thôi!" Anh trai anh cũng biết rất rõ ràng tình cảm
của Mộc Tâm Vân đối với anh như thế nào. Cho nên mới trong thời điểm
đang bị thất tình, anh mới nghĩ ra chuyện hẹn hò với Mộc Tâm Vân. Đó
cũng là một hình thức muốn cho bản thân mình được thỏa mãn về mặt tình
cảm. Bởi vì anh đã bị đổ vỡ trong tình cảm với người bạn gái của mình,
cho nên mới muốn tìm lại được sự tự tin từ trên người cô.
"Cao
Chi Ngang, hiện giờ em mới phát hiện ra rằng, anh là một người không có
một chút xíu tình cảm nào đối với anh trai của anh hết. Trong lúc anh
trai anh đang đau khổ như vậy, thế mà người làm em trai như anh lại
không thèm đưa tay ra kéo anh mình trở lại còn chưa tính, mà lại còn nói như bỏ đá xuống giếng như vậy nữa. Anh thật hơi quá đáng rồi đó, chính
tự anh ăn đi, em không ăn nữa." Nói xong, cô đứng phắt dậy quay đầu bước đi.
Cô vẫn cho rằng, ngoại trừ cha mẹ cùng con cái, không có một người nào thân thiết hơn nữa so với tay chân của mình. Thái độ của anh
đối với anh trai của mình làm cho cô không cách nào đồng ý với anh được.
"Em đúng là cái đồ ngu ngốc mà! Anh chỉ sợ em sẽ phải chịu tổn thương mà
thôi." Cao Chi Ngang tức điên lên rồi. Cô thế mà lại mắng anh là người
không có tấm chân tình cơ chứ! Anh cả mở công ty, nhiều lần vốn quay
vòng không đủ, cũng đều do anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn để giúp đỡ
anh cả vượt qua. Đến bây giờ anh cả còn thiếu nợ anh đến mấy trăm vạn mà chưa hoàn lại kia, vậy mà anh cũng chưa từng đến để thúc anh cả trả
tiền.
Ngay vào lúc này anh cả tìm cô, căn bản sẽ càng khiến cho
cô tình cảm thầm kín của cô đối với anh cả lại càng sâu thêm. Cô gái kia trong lòng vốn đã hay có sự thương cảm dạt dào đối với người khác, bây
giờ nhìn thấy anh cả, người mà ngay từ nhỏ trong lòng mình đã thầm mến,
hiện giờ bị thất tình như vậy, tuyệt đối chỉ biết càng thêm đau lòng,
thương anh hơn, sau đó sẽ ngã vào trong lòng anh cả không chừng.
Nhưng mà cô căn bản lại không phải là món ăn hợp khẩu vị của anh cả, anh cả
sẽ không có khả năng yêu cô. Đến cuối cùng, tình cảm của cô cũng chỉ
biết giống như nước chảy về biển đông mà thôi.
Đúng là đồ ngốc,
cả anh và cô, cả hai người về mặt tình cảm đều là đồ ngốc! Chỉ vì yêu mà cam tâm tình nguyện ngây ngốc trả giá cho hết thảy.
Trong rạp chiếu phim đen kịt, chỉ duy nhất có một nguồn sáng luôn chớp động hắt ra từ phía màn ảnh ở đằng trước