Ngày hôm sau đã có kết quả báo cáo kiểm tra tình hình sức khỏe của Cao Chi
Ngang. Ngoại trừ hai vết ngoại thương ở trán và trên cánh tay ra, những nơi khác đều không có vấn đề gì, cho nên cùng ngày hôm đó anh cũng ra
viện luôn.
Anh vừa ra viện, thì Mộc Tâm Vân cũng lập tức trở về công ty, từ chối chức vụ chủ nhiệm.
Đối mặt với những lời khuyên lẫn động viên cô ở lại vị trí cũ, của quản lí
lần nữa, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, cô vẫn kiên định với quyết tâm mà
lòng mình đã định, thậm chí cô còn uy hiếp quản lí ...
"Nếu
như quản lí không chịu để cho tôi từ chối chức chủ nhiệm, vậy thì tôi
đành phải xin thôi việc. Dù sao hiện giờ trên thị trường cũng có khá
nhiều công ty bảo hiểm đang hoạt động, tôi có thể đến công ty bảo hiểm
khác để làm cũng không có vấn đề gì."
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, quản lí lập tức từ bỏ luôn ý nghĩ tiếp tục khuyên nhủ cô.
"Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cô rồi. Cô sẽ trở lại làm công việc của
cô như hồi trước nhé, chỉ là, cô phải chọn một tổ nào đó để đến đó làm
chứ?" Dù sao với những thành tích trước kia của mình, cô đang nằm ở
trong danh sách Top 5 của chi nhánh này, hơn nữa anh cũng không muốn chi nhánh của mình bị mất đi một nhân tài như vậy.
Về điểm này
cô đã sớm nghĩ kỹ, "Tôi nghĩ tôi sẽ đến gia nhập tổ của chủ nhiệm Lâm." Chủ nhiệm Lâm là một người hiền lành, là người làm việc đến nơi đến chốn. Tuy rằng nếu so sánh thành tích của tổ này
với các tổ khác trong chi nhánh, thì thường chỉ được xếp ở hạng cuối,
nhưng điểm tốt nhất là mọi người trong tổ lại đối xử với nhau rất chân
thành.
Kế tiếp, khi tổ viên trong tổ của cô biết được Mộc
Tâm Vân muốn từ chối chức chủ nhiệm, mỗi người trong bọn họ đều giật
mình không thôi. Mộc Tâm Vân chỉ dùng mấy câu ngắn ngủn là đã khiến cho
các cô phải ngậm miệng.
"Tôi không thích hợp với vai trò dẫn dắt mọi người trong công việc. Suốt ba tháng qua, việc dẫn dắt cho mọi
người trong tổ làm công việc bán bản hiểm đã làm cho tôi hao tâm tổn trí lao lực quá độ rồi. Nếu như mọi người còn muốn tiếp tục ở lại công ty, tôi sẽ xin với quản lí phân chia mọi người đến các
tổ khác để làm việc. Chỉ có điều, các chủ nhiệm ấy sẽ không giống như
tôi lúc trước đâu, sẽ không lo lắng khi thấy mọi người được lĩnh lương
quá ít, sẽ không liều mạng muốn giúp cho tất cả mọi người đều có được
thành tích. Việc này chính mọi người phải tự mình giải quyết cho tốt
thôi."
Còn khi đối mặt với sự chế giễu của chủ nhiệm Thái,
thì câu trả lời của cô lại càng làm cho chủ nhiệm Thái biến sắc tại chỗ.
"Đúng vậy, sau khi trải qua vị trí chức danh chủ nhiệm
rồi, tôi mới phát hiện ra, quả thực chỗ ngổi của vị trí này đúng là
không hề tốt đẹp chút nào. Chỉ có điều, nếu như vì thành tích mà phải
dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào, muốn tôi phải vứt bỏ lương tri của mình,
thì tôi tình nguyện không làm phần công việc này, cũng không làm những
việc vi phạm lương tâm của mình."
Mọi chuyện của công ty đã
xử lý xong, vài ngày kế đó, cô cũng không cần phải làm gì nữa, tiếp sau
đó vài ngày, cô lại đến Công ty Sao Thiên Vương để tìm Cao Chi Ngang.
Giờ phút này, Mộc Tâm Vân đang đợi anh để cùng
nhau đi ăn cơm. Nhìn về phía trước, thấy lúc này hai cái đầu kia ngày
càng dựa vào nhau gần hơn, cô lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng dẹp lại
ngọn lửa giận ở trong lòng đang nổi loạn, chỉ muốn trào dâng lên không
ngừng.
Nhưng khi thấy bả vai của hai người nọ đụng vào nhau, đầu càng dựa vào nhau thêm gần hơn nữa, xem ra cơn tức của cô lại càng
lớn hơn.
Khi Tiểu Diệp đi ngang qua nhìn thấy, liền phát
hiện ra lửa trong mắt cô đã bắn ra bốn phía như pháo hoa, cậu ta liền
vui cười trêu chọc cô.
"Ơ, có người ở đây đang ghen tị kìa!" Cậu chàng liền đi qua vỗ vỗ vào vai của cô, cười cười giải thích, như
muốn cô an tâm."Chị cứ yên tâm đi, anh Cao và cô gái kia tuyệt đối
không có gì đâu. Chẳng qua là anh Cao đang hướng dẫn chỉ đạo cho cái cô
minh tinh mới này, về phong cách và nội dung của chương trình mới “Sắc
màu của các miền quê” mà thôi."
"Ánh mắt của anh có vấn đề
à, ai nói là tôi đang ghen chứ? Là vì tôi đã đói bụng quá rồi, anh có
biết là tôi đã phải chờ đến hơn nửa canh giờ rồi hay không, vậy mà bọn
họ vẫn còn chưa nói xong đấy!." Ghen sao? Mối quan hệ giữa anh và cô
cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái thân thiết. Cô ăn dấm chua
(ghen tuông) cái gì chứ! Giữa hai bọn họ có nhiều lắm cũng chỉ là quan
hệ “tình một đêm” ở Đài Nam mà thôi.
Cũng chính vì chuyện này, cho nên hiện tại cô mới bị anh cưỡng bách sắm vai với tư cách và địa vị là bạn gái của anh.
Còn nói muốn cô giúp anh đuổi lũ ruồi bọ kia đi nữa chứ! Dựa vào những gì
mà cô nhìn thấy, anh hoàn toàn có vẻ rất thích thú, rất hưởng thụ và vui vẻ khi bị những loại ruồi bọ kia vây quanh như vậy.
"Quên
đi, Tiểu Diệp, anh nói với anh Cao Chi Ngang giúp là tôi đi trước nhé,
nói hộ tôi là lát nữa tự anh ấy đi ăn cơm một mình nhé!." Cô không muốn
chờ đợi thêm nữa, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng thực phiền muộn.
Nhưng Tiểu Diệp lại nói với vẻ mặt khó xử, "Chính chị tự đi mà nói với anh
Cao đi, tôi đợi một tí nữa còn có việc của mình. Này, chờ một chút, anh
Cao nói chuyện xong rồi kìa."
Nói xong mọi chuyện, Cao Chi Ngang đi về hướng của Mộc Tâm Vân.
"Anh Cao, Mộc Tâm Vân nói cô sắp chết đói đến nơi rồi, anh mau dẫn cô ấy đi ăn cơm đi." Tiểu Diệp cười hì hì nói.
"Ừ, chúng ta đi thôi." Trông thấy cô ngồi đợi mà sắc mặt không được bình
tĩnh lắm, Cao Chi Ngang liền giải thích, "Bởi vì ngày mai chương trình
mới đã phải phát sóng rồi, cho nên anh có rất nhiều chuyện bận rộn phải
làm, đã để cho em phải chờ đợi lâu."
"Anh đã bận rộn như vậy, tại sao còn bảo em đến ăn cơm tối với anh chứ?" Cô có chút khó chịu liền vặc lại anh.
"Tức giận sao?" Anh cũng biết mình đã làm cho cô phải đợi khá lâu, nhưng mà
lúc trước người dẫn chương trình đã hẹn với anh là năm giờ sẽ tới, nhưng cuối cùng lại cho anh ngồi đó mà chờ đợi, mãi khi đã muộn hơn nửa canh
giờ rồi, cô ta mới khoan thai đi đến. Vì muốn trao đổi về hình thái cùng nội dung phong cách với cô minh tinh dẫn chương trình mới này, cho nên
đã hại anh phải kéo dài suốt cả khoảng thời gian sau đó.
Mộc Tâm Vân buồn buồn lắc đầu, tự mình đi ra ngoài. Cô không phải là người
không có tính nhẫn nại, nhưng mà thời gian gần đây, cũng không biết
trong cô đã có chuyện gì xảy ra. Cứ nhìn thấy anh quá thân cận cùng với
những nữ nghệ sĩ kia, trong ngực cô lập tức lại bắt đầu nổi lên một cơn
giận dữ bốc cháy ngùn ngụt.
Phát giác ra sắc mặt của cô không được tốt, Cao Chi Ngang liền vội vàng tiến lên giữ chặt lấy tay của cô."Em giận thật à?"
"Không phải... Thôi quên đi, trước hết cần lấp cho đầy bụng đã rồi muốn nói
chuyện gì sẽ nói sau." Cô cảm thấy rất phiền muộn, trong lòng cực kỳ
phiền não. Nhưng cái chính ở đây lại là, cô đến tột cùng, hoàn toàn
không hiểu nổi bản thân mình đang cảm thấy phiền lòng về những thứ gì.
Hai người cùng đi đến một nhà hàng ở gần đó, sau khi gọi cơm xong xuôi, còn đang ngồi đợi mang cơm lên, thì cô cầm lấy một tờ khăn giấy trong tay
cứ thế gấp đi gấp lại mãi.
"Làm sao vậy, tâm tình của em không được tốt sao?" Cao Chi Ngang cẩn thận dò xét biểu cảm của cô, quan tâm hỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Em không muốn còn phải đóng giả làm bạn gái của anh nữa. Em cảm thấy rằng, chính bản thân anh hoàn toàn không
hề phải cần có em đến giúp anh đuổi người."
Cô cứ như vậy mà không kiên nhẫn cùng anh nữa sao? Lặng im giây lát, anh mới lên tiếng.