Anh Khải hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Tiểu Cao, tôi cũng không thể hiểu được rõ ràng, rốt cuộc là cậu đang làm công việc của người chế
tác, hay là một người đang bán bảo hiểm đây, hả?"
"Đây là em suy
nghĩ giúp cho công ty mà thôi! À mà anh Khải này, anh còn nhớ chuyện anh Vương ở đội chế tác của năm đó không. Năm đó, đội chế tác có
chuyện phát sinh ngoài ý muốn,. nếu như khi đó bọn họ có bảo hiểm bảo
vệ cho con người thì có thể nói, cũng sẽ không có chuyện người ta phải
đi nhảy lầu, bởi vì sau khi tay chân bị cắt cụt, thì không thể còn tiếp
tục làm việc được nữa."
"Cậu thật sự là..." Đột nhiên một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu, anh Khải lập tức thay đổi sắc mặt, hào sảng
đáp ứng, "Được thôi, muốn tôi mua bảo hiểm bảo vệ cho con người cho mọi người trong công ty cũng không phải là không thể. Ở đài truyền hình X
đã dàn dựng chương trình “Sắc thái của các miền quê”(*), nhưng bởi vì có lượng người xem quá kém, đang muốn ngừng lại, hi vọng cậu có thể tiếp
nhận."
(*) Nguyên bản: “Hình thái vùng đất”. Mẹ Bầu thay từ khác
nhưng vẫn giữ nguyên được nghĩa của tên chương trình để làm cho tên của
chương trình nghe hay hơn, có màu sắc hơn.
"Anh Khải, chết một
nỗi hiện nay trên tay của em đã có bốn, năm chương trình rồi." Thế này
chẳng phải là anh Khải muốn anh mệt chết đi hay sao!
"Đương nhiên là tôi biết rõ, cái chương trình kia mới mở đang trong kỳ thăm dò, dù
sao nội dung cũng đã đều được xếp đặt ổn thỏa rồi. Từ nay về sau tìm
người khác chú ý theo dõi giám sát là được rồi. Bây giờ cậu hãy phụ
trách việc cải tổ lại kết cấu hình thức và nội dung của chương trình
“Sắc thái của các miền quê” kia đi! Trong nội một tuần cậu hãy đặt bản
đề án cải tổ chương trình này đến Đài Truyền Hình cho tôi!" Hắc hắc, cái chương trình “Sắc thái của các miền quê” này được lên sóng, nếu như sức thu hút của nó có được tỉ lệ người xem, cũng giống như mấy cái chương
trình mà Cao Chi Ngang đang chỉ đạo, dàn dựng kia, thì có thể nói..., đã có thể bù lại được khoản chi phí mà anh đã bỏ ra, để mua bảo hiểm bảo
vệ cho con người của toàn công ty.
Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng, Cao Chi Ngang đáp lại một câu. "Đồng ý!"
Con cáo già họ Khải kia rất hài lòng, vỗ vỗ vào vai của anh, "Cái khoản phí bảo hiểm bảo vệ cho con người này coi như là ta món quà tặng cho lễ kết hôn của cậu và Mộc Tâm Vân đấy nhé!"
"Quà tặng cho lễ kết hôn
sao? Rốt cuộc là cô ấy có thể đồng ý gả cho em hay không, em cũng còn
chưa biết nữa kia! Anh Khải, món quà này của anh tặng cũng hơi quá sớm
rồi."
"Gì cơ? Chẳng phải thời gian gần đây hai người các cậu đang kết giao với nhau đó sao?"
Khóe miệng hơi mấp máy Cao Chi Ngang ngượng ngùng nói: "Như vậy thì đã sao,
kết giao với nhau thì có thể cam đoan rằng, nhất định là tương lai sẽ
được kết hôn với nhau hay sao?" Huống chi sự kết giao này của bọn họ
cũng chỉ là lời nói giả định mà thôi.
"Cậu đã giúp cô ấy nhiều
như vậy, từ nay về sau nếu như Mộc Tâm Vân không lấy cậu làm chồng thì
cũng thật hơi bị quá đáng rồi!" Kể từ ngày đầu tiên, khi Cao Chi Ngang
bắt đầu tiến vào làm công ở trong công ty chế tác của anh, con người này đã giữ mình cực kỳ trong sạch. Cậu ta cũng không làm náo loạn với bất
luận một người nào, cũng chưa từng theo đuổi bất kỳ một cô gái nào khác.
Ngoại trừ công việc ra, Cao Chi Ngang đều một lòng đặt tâm tình của mình ở
trên người Mộc Tâm Vân. Đáng tiếc là, bản thân cậu ta thì hoa rơi cố ý,
mà người ta thì như nước chảy vô tình. Chỉ là, gần đây anh có nghe nói
Cao Chi Ngang và Mộc Tâm Vân đã bắt đầu kết giao, vì chuyện này mà anh
còn cực kỳ thấy cao hứng. Nhưng mà ngay lúc này đây nhìn biểu lộ của
Cao Chi Ngang, thì thấy dường như cậu ta cũng không quá lạc quan đối với phần tình cảm này.
"Anh Khải, là chính bản thân em đã nguyện ý
giúp cô ấy mà thôi. Em không biết dùng thể loại chuyện như thế nào để
thảo luận với cô ấy chuyện tình cảm được. Loại tình cảm này phải được
xuất phát từ cả hai bên thì tình cảm ấy mới có thể tồn tại lâu dài
được."
Anh Khải buồn bực hỏi: "Tôi thật không hiểu, cậu đối xử
với cô tốt như vậy, khi trưởng thành cậu cũng là một con người cao cường như thế, vì cái gì mà Mộc Tâm Vân vẫn một mực không thấy cậu vừa mắt là sao?"
Bên môi Cao Chi Ngang hiện lên một nụ cười khổ sở, bật thốt lên một câu: "Bởi vì người ở trong lòng cô ấy là anh trai của em."
"Anh trai của cậu sao?" Nghe thấy vậy, anh Khải giật mình mắt trừng lớn.
"Có thể là bởi vì từ khi Mộc Tâm Vân còn rất nhỏ thì người cha của cô ấy đã vội qua đời. Cho nên trong khoảng thời gian này cô ấy chỉ yêu mến người đàn ng chín chắn thận trọng. Mà vừa văn anh trai của em lại chính là
hình mẫu của cô ấy, cho nên ngay từ nhỏ Mộc Tâm Vân đã yêu thích anh
trai của em rồi." Cao Chi Ngang đã giãi bày toàn bộ tất cả những tâm tư
trong lòng mình cho anh Khải nghe. Dù sao vừa rồi anh cũng đã không cẩn
thận mà lỡ lời thốt ra những điều sâu kín kia, nhưng anh cũng không sợ
khi để cho anh Khải được biết rõ những chuyện này.
Nghe xong lời kể
của Cao Chi Ngang, anh Khải nhìn kỹ lại trên dưới một lượt, từ đầu đến
chân Cao Chi Ngang, vuốt ve cái cằm, trầm ngâm giây lát, sau đó đưa ra
cho cho Cao Chi Ngang một kiến nghị.
"Tôi nói này, Tiểu Cao à,
nếu như cậu có thể từ bỏ thói quen kia của mình, không cần thiết cứ phải luôn yêu thích soi gương đến mức như vậy, rồi để râu ria một chút, nói
không chừng nhìn cậu lúc ấy sẽ thấy bắt đầu có chút chín chắn hơn một
chút đấy."
Đối với cái chủ ý rách nát này của anh Khải, Cao Chi Ngang không khách khí lườm lại anh một cái, rồi quay đầu bước đi.
Chương 4.2
Bởi vì mở được khoản bảo hiểm bảo vệ cho con người kia, cho nên thành tích
tháng này của Mộc Tâm Vân đã sớm đạt được. Cô không biết nên cảm ơn Cao
Chi Ngang như thế nào cho đúng nữa. Chỉ có thể khi nào anh Call (tiếng
Anh nguyên bản: gọi điện thoại) cho cô thì cô sẽ đến theo lời gọi của
anh, cố gắng hết sức sắm vai bạn gái của anh thật đạt, giúp anh đuổi
những con ruồi bọ luôn cứ quấn chặt lấy anh không tha.
Chỉ là khi cô biết được anh lại vừa nhận dàn dựng tiếp thêm một chương trình mới
mang tên “Sắc thái của các miền quê” kia, thì không cần biết ngọn nguồn
thế nào, cô đã tức giận anh không biết đường yêu quý thân thể của mình,
không sao kiềm chế nổi được lòng mình, đã rống hét với anh.
"Tại
sao anh lại làm như thế chứ? Anh ngại số mạng của mình quá lớn phải
không? Anh không làm cho chính mình mệt mỏi đến chết thì anh không cam
lòng có phải không?"
"Anh Khải muốn anh tiếp nhận chương trình
này, anh không có cách nào để từ chói được." Tuy bị cô tức giận lên
tiếng mắng mình, nhưng Cao Chi Ngang lại cảm thấy rất vui vẻ. Điều này
chứng tỏ bởi vì cô quan tâm đến anh, lo lắng cho anh, cho nên bao nhiêu
mỏi mệt mà anh đã từng phải chịu đựng suốt mấy đêm liền, một mực suy
nghĩ tạo ra nội dung kết cấu làm mới cho chương trình “Sắc thái của các
miền quê” kia, cũng bởi vậy đã tan biến đi được phần nào.
"Được
rồi, anh đã không có ý định mở miệng nói, em đây sẽ giúp anh đi đến chỗ
anh Khải để xin thoái thác." Trông thấy hai quầng thâm đọng ở dưới mắt
của anh thành hai vòng đen thật to, Mộc Tâm Vân liền không nhịn được sự
đau lòng. Cô bị kích động đến mức đã quay đầu định đi về phía phòng làm
việc riêng của anh Khải, nhưng lại bị Cao Chi Ngang níu cánh tay lại.
Cao Chi Ngang lên tiếng giải thích, "Em chờ một chút, trước hết em đừng có
nóng vội. Hai ngày trước anh Khải đã thăng chức cho Tiểu Diệp làm người
chế tác rồi. Chương trình thám hiểm trước kia anh đã làm, bây giờ đã
chuyển sang cho Tiểu Diệp đi giám sát theo dõi rồi. Cho nên tuy anh ấy
yêu cầu anh nhận thêm một chương trình mới nữa, nhưng ở phần việc trên
tay của anh vẫn chỉ có năm chương trình thôi."
Mộc Tâm Vân chỉ
vào vết quầng thâm dưới mắt của anh, nói: "Vậy thì anh nói đi, con mắt
anh giống như gấu mèo (*) thế kia là do có chuyện gì xảy ra?"
(*) Gấu mèo: còn gọi là Gấu trúc, một loại động vật thuộc loại quý hiếm, đang được Trung Quốc bảo tồn.
"Cái này là do hai ngày qua anh thức đêm để suy nghĩ nội dung mới của chương trình “Sắc thái của các miền quê” thôi, " xoa bóp nơi cổ đang bị đau
nhức, anh cười nói vẻ nịnh nọt: "Nếu như em cảm thấy đau lòng cho anh
thì tốt nhất..., em hãy xoa bóp giúp anh nhé!"
"Ai đau lòng cho
anh chứ? Mệt chết cho đáng đời anh nhé." Tức giận trừng mắt lườm anh một cái, Mộc Tâm Vân giữ nguyên bộ mặt không thông, không thèm nghĩ gì đến
anh nữa. Nhưng chỉ không đến hai giây, cô lại mềm lòng đi về phía đằng
sau Cao Chi Ngang, mát xa hai bả vai giúp anh. Dưới ngón tay của cô, cơ
thể của anh cứng ngắc lại, làm cho cô không nhịn được liền nhíu mày lại: "Anh xem anh đi, cổ và bả vai của anh đều cứng ngắc lại thế này...
không cẩn thận thì sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ bị tê liệt người
đi như bị trúng gió cho mà xem."
Tháng trước công ty bảo hiểm mở
một khóa học mát xa, còn đặc biệt mời một vị giảng viên chuyên dạy xoa
bóp đến làm giáo viên dạy mát xa, giúp cho bọn họ giảm bớt áp lực trong
công việc. Vì thế nên Mộc Tâm Vân có học được chút ít thủ pháp mát xa cơ bản, vừa vặn lúc này mang ra vận dụng trên người Cao Chi Ngang.
Ngón tay của cô mềm mại, lực đạo vừa vặn, xoa bóp phần cổ của Cao Chi Ngang
đang bị căng cứng, làm cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, đến mức hai
mắt lim dim khép hờ.
"Em đừng có nghĩ rằng đây là anh nguyện ý
đấy nhé! Nếu không phải vì..." Phát hiện ra bản thân mình thiếu chút nữa đã bật thốt lên lời, nói rõ sự thật, nói chính vì anh đã giúp cô, mà bị anh Khải yêu cầu tiếp nhận cái chương trình mới này. Cao Chi Ngang
tranh thủ thời gian im lặng.
Thấy anh nói được một nửa liền ngừng lại, cô liền hỏi tiếp một câu: "Nếu không phải thì là vì chuyện gì kia chứ?"