Kết Thúc Còn Lại Gì
Sau khi bức thư đến, ngày qua ngày trong một mờ. Anya bận rộn chuẩn bị
cho ngôi nhà theo chỉ dẫn của William. Sau đó, Ash không thể nhớ cô ấy
đã làm sạch bao nhiêu thứ của mẹ cô và mang nó ra khỏi phòng ngủ của bố
mẹ, thay vì Anya chỉ đơn giản là quét tất cả chúng vào một thân cây và
ngoài tầm nhìn. Nhưng cô nhớ rằng, vào sáng trước khi xem lịch trình của cha cô, cô đã đến thăm những gì trong phòng của mẹ cô và đứng trên tấm
thảm dày màu vàng và nâu. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ kính làm
bằng chì. Bây giờ các tủ quần áo trống rỗng, và cánh cửa như là cánh cửa của một bữa tiệc đang mở, như thể mời Ash nhìn vào bên trong và chắc
chắn rằng tất cả các dấu vết của mẹ cô đã biến mất.
Vào ngày cuối cùng khi chuyến vận chuyển kéo vào trong sân. Ash đi ra ngoài để gặp
họ, và mẹ kế mới của mình.Lady Isobel Quinn nhìn Ash với một biểu hiện
không mấy quan tâm và thiếu kiên nhẫn. Chị em mới của cô trèo ra khỏi
xe, Ana - một cô bé mười hai tuổi "Con bé bằng tuổi các con, nó sẽ làm
một bạn chơi tuyệt vời cho các con" cha cô đã hy vọng điều đó, ông phàn
nàn nói. Clara - một cô bé mười tuổi, nhìn lên những ngôi nhà với rộng
với đôi mắt lo lắng. Anya đã nói với Ash phải lịch sự với họ, nhưng tất
cả còn lại bây giờ mà cô có thể cảm nhận về họ là những người đã cướp đi địa vị của mẹ cô và sự giận dữ bên trong của cô như đang bị đốt lên vậy khi nghe lời nhận xét của bà mẹ kế về sự nhỏ bé của chiếc cầu thang; và cô càng tức hơn khi Ana yêu cầu phòng riêng của Ash được trao cho cô;
cảm giác đó gầm lên trong cô khi cha cô nắm lấy tay người vợ mới của ông và dẫn bà ta vào phòng của mẹ cô.
Đêm đó, trong khi cha và mẹ kế và chị em cô cùng ngồi trong phòng khách, nói truyện về những món quà
ông đã mang từ Seatown về, thì Ash trượt xa khỏi tất cả họ. Cô đi xuống
đồi bằng đôi chân đã vụng về vì cảm xúc bị ức chế, và cô đi đến bên cạnh mộ mẹ, cô ôm chặt lấy đầu gối của mình áp vào ngực cô. Tất cả sự thất
vọng và nỗi buồn của cô bắt đầu dâng lên, những giọt nước mắt nóng chảy
ra từ mắt cô. Cô đã cố gắng để không làm cho bất kì một âm thanh nào
vang lên - cô không muốn bất cứ ai nghe thấy cô khóc - nhưng cơ thể cô
run lên khi cô khóc. Khi cô không thể chịu đựng được nữa thì cô nằm
xuống đất, má cô áp vào tay cô, nhìn chằm chằm vào những nét chữ được
phác thảo mờ nhạt trên tấm bia mộ của mẹ cô trong bóng tối.
Cô
không nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài ngôi nhà, quan sát cô nữa. Ông
có mái tóc trắng và đôi mắt màu xanh nên trông ông giống như đồ trang
sức, và ông mặc toàn màu trắng bạc. Không khí xung quanh ông dường như
nứt ở những nơi, và áo choàng màu ánh trăng của ông dao động vào những
vết nứt như thể ông là không hoàn toàn ở đó. Nếu Ash đã nhìn thấy ông,
cô có thể đã nghĩ rằng ông là một nàng tiên, vì ông khiến cho tất cả các xung quanh các khu rừng dường như vướng vào một khu ảo giác. Thời điểm
này mọi cây cối như viên đá xung quanh mình; tiếp theo đó như thể ông
đang đứng giữa cột trụ bằng đá cẩm thạch lớn trong một cung điện tráng
lệ. Nhưng Ash không nhìn thấy ông. Cô nằm đó trong bóng tối, xoa đi
những giọt nước mắt của cô, và khi cô đã quá mệt mỏi để khóc nữa, cô
quay qua lên lưng và ngủ thiếp đi.
Chương III
Cha cô đã
trở lại trong gần một tuần khi Maire Solanya đến gặp ông. Ash gần như bỏ qua khi bà phù thủy ghé thăm, bởi vì cô đã bị buộc phải đi vào Rook
Hill với mẹ kế và chị em cô. Khi họ trở về nhà, một con ngựa được buộc ở phía trước của nhà. Lady Isobel nhìn con ngựa đó đầy nghi ngờ và kêu cô con gái của bà ta lên tầng và gọi Anya tham dự với họ. Ash đứng phía
sau họ và vuốt ve mũi của con ngựa, hy vọng mẹ kế của cô sẽ quên cô. Khi cô quay trở lại bên trong cô nghe thấy tiếng nói đang đi về phía sảnh
trước, và cô đi vào phòng khách để ẩn. Khi họ đến gần hơn, cô nhận ra
một trong số họ thuộc về những vị phù thủy, và cô có vẻ buồn bã.
"Tôi nghĩ rằng ông đang làm những quyết định sai lầm," Maire Solanya giận dữ nói.
"Không có bằng chứng để chứng minh tôi sai" cha của Ash phản đối trong thất
vọng. "Những gì ông đang nói đơn giản là - họ chỉ chuyện kể cho trẻ em."
Các phù thủy khịt mũi. "Rất tốt," bà nói lạnh lùng. "Nếu ông không tin
những gì hàng ngàn năm qua đã làm thì tôi không thể thay đổi tâm trí của ông ngay bây giờ. Nhưng ông phải xem vì cho con gái duy nhất của ông.
Trong thời gian bà ấy gửi con gái của cô ấy cho tôi. Nếu không có mẹ ở
đây để chăm sóc cô bé "
"Bây giờ cô ấy có một người mẹ kế" William bị gián đoạn.
"Người phụ nữ đó không biết gì về điều này," Maire Solanya rít lên. Ash nhìn
chăm chú vào phòng và nhìn thấy bà phù thủy đứng bên trong cửa trước.
"Ông đã sống ở Rook Hill đủ lâu để hiểu mọi thứ tốt hơn," bà nói,
giọng nói của cô hạ thấp dần. "Để cô bé ấy ngồi ở đó - trước mộ của mẹ
cô ấy, mỗi đêm họ sẽ đến với cô ấy." Cha của Ash có vẻ không bị thuyết
phục. "Elinor có thể bị ảnh hưởng bởi tưởng tượng của cô, nhưng tôi thì
không", ông nói. Và sau đó ông đặt tay lên nắm chặt vào cửa, đó như một
dấu hiệu rõ ràng rằng một phù thủy có thể để lại. "Có một chuyến đi vêd
nhà an toàn." Sau khi đóng cửa, ông thở dài và dụi mắt. Ash trở về phòng trước khi cha của cô quay lại, và cô nhón chân đi qua cửa sổ phía
trước. Khoảng sân trống rỗng; các phù thủy đã rời đi.
Ash muốn
biết những gì Maire Solanya nói, ai sẽ đến với cô ấy? -nhưng cô không
dám hỏi cha cô. Ông đang rất hồi hộp và trầm trọng hơn bởi vì những
ngày sau chuyến thăm của những phù thủy. Những gì cô đã nghe lỏm được
nhắc cô lập luận ông và mẹ cô, và cô tự hỏi, không phải là lần đầu tiên, bao nhiêu trong số những câu chuyện nói với cô là đúng sự thật.
Tất nhiên mẹ cô đã nói với rất nhiều câu chuyện cổ tích của mình. Nếu họ
được tin tưởng, bất kỳ nàng tiên nào đều có khả năng được tìm thấy sâu
trong rừng, mà các thế hệ trước không có ai đi du lịch mà đã từng nhìn
thấy. Đôi lúc chạng vạng, khi Ash đang ngồi trước mộ của mẹ cô, cô nghĩ
rằng cô nhìn thấy những thứ - bóng một thiên thần, giống như sóng nhiệt
trong mùa hè, hoặc một sinh vật người chuyển động - không đặt chân trên
mặt đất, nhưng nó chỉ ra khỏi khóe mắt. Bất cứ khi nào cô ấy quay lại
nhìn, thì cô không bao giờ thấy có bất cứ điều gì lạ. Cô biết cha của cô sẽ nói với cô ấy rằng đó là chỉ có ánh sáng mờ dần mà thôi.