“Người sói, là một sinh vật phi thường thần bí, hoặc có thể nói như thế này, bọn
họ là một loại người vô cùng huyền bí… Không sai, ta có khuynh hướng coi bọn họ
là một loại người hơn. Bởi vì, bọn họ lúc bình thường cũng có hình dạng của
người, chỉ khi có ánh trăng chiếu xuống, mới biến thành một con sói, dĩ nhiên,
với năng lực của những người sói cấp cao có thể tùy thời điểm biến
thân.”
Trong phòng thí nghiệm, giáo sư Khắc Lỗ Tư đứng trên bục giảng, rất
hào hứng giảng giải, thanh âm cao vút hơn ngày thường. Mái tóc bạc trắng thỉnh
thoảng xòa xuống trước mặt lão sư, làm cho ông hết lần này đến lần khác phải lấy
tay vuốt lại, động tác này khiến bọn học sinh bướng bỉnh cười phá lên.
“Ma cà
rồng sợ tỏi, mà người sói lại sợ bạc, cho nên, cách duy nhất có thể giết chết
người sói chính là một viên đạn bạc bắn vào tim hắn… Lý Bá Đặc em có cao kiến gì
sao?” Giáo sư Khắc Lỗ Tư đột nhiên hướng tới học sinh lợi hại nhất cười cười
hỏi.
Lý Bá Đặc lảo đảo đứng dậy, sờ sờ đầu tóc, giọng nói mang theo chút
khinh miệt: “Giáo sư, ý của thầy là, bọn họ chính là những Transformers trong
truyền thuyết sao?” (transformer: biến hình)
Lại một phen làm cả lớp cười
vang.
“Lý Bá Đặc, để ta nói cho em biết, dù đó là truyền thuyết nhưng chưa
chắc đã không phải là sự thật, ai đã chứng minh được nó không phải sự
thật.” giáo sưKhắc Lỗ Tư nhẫn nhịn, từ từ đi tới trước mặt anh chàng “Cho nên,
nếu em may mắn gặp bọn họ, gặp phải tình huống đó thật, ta chỉ có thể nói, chúc
em may mắn thôi!”
Lý Bá Đặc cười lạnh một tiếng: “Em đây hôm nay thực bắt đầu
có hứng thú đi mạ bạc đạn, mang súng dắt bên người a, nói không chừng có ngày
nào đó gặp được bọn họ, đánh chết một con, mang về cho giáo sư làm tiêu
bản.”
Xung quanh lại rộ lên một tràng cười.
“Em làm được sao, năng lực
tránh né, tốc độ, sự nhạy bén của bọn họ so với người thường mạnh gấp 10 lần,
nói cách khác” giáo sư Khắc Lỗ Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Bá Đặc “Khi em
chưa kịp rút súng ra, bọn họ đã cắn nát cổ họng của em rồi, hoặc dùng móng vuốt
sắc nhọn moi tim của em ra, sau đó nhào lên, từng chút từng chút một xả thịt em.
Cho nên, đến lúc có người phát hiện ra thì em chỉ còn lại là một bộ xương trơ
trụi… Dĩ nhiên cái này có thể làm tiêu bản cho ta cũng không tệ lắm !”
“Dù
sao… em cũng không tin người sói, loại sinh vật quái dị này, tồn tại.” Lý Bá Đặc
bị ánh mắt chằm chằm của giáo sư Khắc Lỗ Tư dọa đến phát run nhưng trong lòng
vẫn không cam chịu yếu thế.
giáo sư Khắc Lỗ Tư nặng nề chụp vai hắn “Con trai
của ta ơi, chuyện đó không tùy thuộc vào ý kiến chủ quan của em có tin tưởng hay
không mà thay đổi. Bất quá, thành tích của em sẽ có sự thay đổi… Học kì này, em
thi lại chắc rồi.”
“Nhìn thấy chưa, đây chính là lý do vì sao ta muốn chọn
khoa của giáo sư Khắc Lỗ Tư.” Bạch Bách Thanh nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi giả
bộ tin rằng người sói có tồn tại thì ông ấy nhất định sẽ cho ngươi điểm cao
nha!”
“Cũng bởi vì điểm rất cao mà ngươi liền vứt bỏ tự tôn, giấu diếm tín
ngưỡng của bản thân?” Diệp Tây Hi nheo mắt lại, quơ quơ ngón tay: “Tiểu Bạch!
Ngươi thật không có lập trường đó.”
“Vì có thể vào ăn điểm tâm ở giảng đường,
ngươi chạy tới chỗ nữ tu sĩ nói mình tôn thờ thượng đế, ngươi còn tư cách mà nói
ta như vậy sao?” Bạch Bách Thanh khinh bỉ dò xét cô một cái.
“Nhưng việc này
không giống nhau, ba ta không muốn ta đến gần giáo sư Khắc Lỗ Tư!”
“Mẹ ta
cũng không chuẩn cho đến gần ông ấy, nhưng vì điểm số, chúng ta phải hi
sinh!”
Hai người đang nói, giáo sư Khắc Lỗ Tư bắt đầu chỉ dẫn những bước cơ
bản của thí nghiệm:
“Hôm nay chúng ta sẽ làm một thí nghiệm tên là Thạch
trắng khuếch tán, nó thuộc loại thí nghiệm kiểm tra vết máu, đúng như tên gọi,
thí nghiệm này có thể phân biệt được máu người và máu động vật. Mọi người hãy
nhìn những tiêu bản thạch trắng trên bàn của mình, ở trên lỗ nhỏ đã được rót sẵn
dung dịch Thanh Hòa- loại dịch so sánh với kháng nguyên của máu người. Các em
chích lấy một ít máu của mình nhỏ vào cái lỗ ấy, sau một thời gian khuếch tán sẽ
tạo thành một lớp kết tủa trắng lắng đọng, chứng minh đó là máu người…”
“Tới
đây!” Bạch Bách Thanh đưa kim cho Diệp Tây Hi.
“Tiểu Bạch! Ngươi còn nhân
tính không vậy? Ta mỗi tháng chảy máu liền bảy ngày, ngươi vẫn còn muốn chích
máu của ta sao?”
“Không có biện pháp, ngươi cũng biết, ta sợ máu.”
“May là
ngươi không phải nữ nhân!” Diệp Tây Hi tức giận bất bình giật lấy cây kim, quyết
định chích đầu ngón tay mình một nhát, một giọt máu đỏ sẫm rơi xuống bản thạch
trắng sáng láng.
“Tây Hi, ta hoài nghi máu của ngươi sẽ không xuất hiện lớp
màu trắng đâu.” Bạch Bách Thanh nói: “Ngươi cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, căn bản
là đã muốn thoái hóa thành heo rồi!”
Diệp Tây Hi “Câm!” một tiếng, không thèm
để ý.
Nhưng là…
5 phút sau, hình như thí nghiệm không có xuất hiện lớp màu
trắng lặng đọng nào cả.
Bạch Bách Thanh ngồi bên cạnh nín cười đến đau
bụng.
“Cái thí nghiệm này nhất định là có vấn đề rồi!” Diệp Tây Hi giận dỗi
đập cái bàn.
“Có vấn đề gì?” Phía sau bỗng truyền đến thanh âm của giáo sư
Khắc Lỗ Tư, làm hai người bọn họ bị dọa nhảy dựng lên.
“Không có gì, chẳng
qua là thưa giáo sư, chúng em nhỏ máu vào, nhưng không có xuất hiện cái hiện
tượng thầy vừa nói ạ.” Bạch Bách Thanh giải thích.
“Không thể nào!!” giáo sư
Khắc Lỗ Tư cầm bản thạch trắng lên xem, nhìn kĩ, một lúc sau rốt cục mới hỏi:
“Là máu của ai?”
“Của em.” Diệp Tây Hi nhẹ nhàng giơ tay lên.
“Có thể là
dung dịch bên trong có vấn đề, để thầy lấy xuống kiểm tra lại.” giáo sư Khắc Lỗ
Tư vừa nói vừa cầm bản thạch trắng ra ngoài, những vừa mới ra được một bước, ông
liền dừng lại, xoay người hỏi: “Đúng rồi, em tên là gì?”
Diệp Tây Hi do dự
trong chốc lát cuối cùng cũng trả lời: “Em tên là… Diệp Tây Hi.”
Giáo sư Khắc
Lỗ Tư gật gật đầu, trực tiếp bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi qua hành lang,
tới một khúc quanh, mới lấy điện thoại di động ra, ấn gọi một dãy số.
“Ta
nghĩ, ta tìm được rồi.”
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Diệp Tây Hi
hỏi.
“Giáo sư Khắc Lỗ Tư mới nhận được tin tức, ở trên núi Tiêu vừa phát hiện
được một bộ xương chưa xác định có phải của người sói không, liền muốn dẫn chúng
ta đi khảo sát, nói cách khác, muốn chúng ta lên núi đợi một tuần lễ. Ai vi phạm
thì đến 99,9% kì thi cuối kì sẽ không qua.” Bạch Bách Thanh lập lại lần
nữa.
“Ta nhất định không đi!” Diệp Tây Hi lớn tiếng kháng nghị: “Giáo sư cái
kiểu gì vậy? suốt ngày lấy việc công làm việc tư.”
“Xuỵt!” Bạch Bách Thanh
che miệng của nàng “Ngươi không muốn qua môn này sao?”
“Cùng lắm thì sang năm
thi lại.”
Diệp Tây Hi rất hoành tráng tuyên bố, sau đó đem ba lô nhanh chóng
tương lên vai, vừa định xoay người bước đi thì “Phanh!” đụng phải một người nào
đó, không có đứng vững, chuẩn bị ngã về phía sau, may là có một đôi tay vững
vàng kéo lại.
“Không sao chứ.” Một giọng nói ôn nhu mà tràn đầy cuốn hút vang
lên trên đỉnh đầu cô.
Diệp Tây Hi ngẩng đầu, thấy rõ người trước mặt mình,
anh tuấn nho nhã, các đường nét thanh tú nhưng vẫn rất nam tính, mặc dù chỉ mặc
áo trắng, quần vải màu thô, nhưng cả người như tỏa ra khí chất tao nhã mà cao
quý.
Nhưng Diệp Tây Hi nhìn thấy trước tiên là trên mắt phải của hắn có một
nốt ruồi, nho nhỏ màu nâu.